Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 722




Chương 722

Nếu cho cô hai lựa chọn, một là có tiền tài bất tận nhưng cô độc cả đời và hai là sống cùng người mình yêu nhưng nghèo khó cả đời thì có lẽ cô sẽ chọn lựa chọn thứ hai.

“Cảm ơn em!”, Mạc Phong không quay đầu lại nhưng nói ra ba từ.

Anh vốn định nói rất nhiều nhưng những lời tới cửa miệng lại không biết bắt đầu từ đâu. Anh đối với Thương Hồng, ngoài sự áy náy ra thì vẫn là áy náy.

Lúc này cô càng ôm anh chặt hơn: “Em phải cảm ơn anh mới đúng! Anh là người duy nhất khiến em muốn sống tiếp sau khi bố mẹ em mất, hơn nữa ngồi xe sang em không thể ôm anh được, ngồi xe điện mới có thể ôm anh được chứ!”

“Chúng ta tìm chỗ nào ăn uống chút gì đó đi!”, Mạc Phong cười bất lực. Thương Hồng càng hi sinh như vậy càng khiến anh thấy áy náy.

Anh vốn định đưa cô tới nhà hàng nhưng Thương Hồng nói hai người cũng chẳng ăn hết bao nhiêu nên kéo anh tới một quán canh chua cay bên đường.

Anh đứng trước cửa tiệm nhìn lên. Cửa tiệm này có lẽ đã có từ cách đây hai mươi năm, ngửi mùi vị có vẻ cũng không tệ.

“Ăn canh chua cay phải không? Em dễ nuôi thật đấy!”, Mạc Phong cười khổ.

Thương Hồng lè lưỡi giống như một cô bé mới lấy trộm kẹo: “Người ta nói các đôi yêu nhau đều tới đây ăn canh chua cay nên em cũng muốn thử!”

“Tình nhân vốn ăn canh chua cay là vì…thôi bỏ đi, coi như anh không nó gì!”

“…”

Anh bỗng nhớ lại câu chuyện trên mạng xã hội, cô gái ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ vượt hàng nghìn cây số để đi gặp bạn trai. Kết quả, bạn trai mời cô ăn một bát canh chua cay sau tệ, thế là tối đó họ ‘làm’ tới mười ba lần trong khách sạn.

Ngày hôm sau cô gái loạng chọang bước ra khỏi khách sạn với đôi chân mềm nhũn bay về nhà. Rồi cuối cùng cô nói trên mạng xã hội rằng bạn trai mình ăn bát canh có sáu tệ mà có thể ‘chơi’ tới mười ba lần.

Từ ngày đó canh chua cay còn có một hàm ý khác, đó là nếu muốn ngủ với con gái thì dẫn cô ấy đi ăn canh chua cay.

Sau khi bước vào quán đúng là họ thấy toàn tình nhân. Hình như họ đều là học sinh trong các trường quanh đây.

Sự xuất hiện của Thương Hồng khiến toàn bộ đàn ông trong quán phải ngây người. Đến ngay cả con gái cũng phải há mồm trợn mắt.

Cô gái xinh đẹp xuất hiện giữa đám đông khiến những người con gái khác phải thất sắc.

Bốp!

Một cô gái tát vào mặt bạn trai mình: “Thích thì anh đi tìm cô ta mà làm bạn gái!”

Nói xong cô bé chạy ra khỏi cửa tiệm. Cậu con trai cũng vội vàng đứng dậy chạy theo: “Ngại quá, bệnh cũ của bạn gái tôi lại tái phát rồi, tôi đi xem thế nào”.

Ở bên cạnh, một người phụ nữ trung niên cũng nhéo tai chồng mình lôi ra ngoài.

“Nhìn à! Phụ nữ bên ngoài đẹp lắm đúng không? Về quỳ lên vỏ sầu riêng cho tôi. Ông mà dám đứng dậy thì biết tay tôi!”, người phụ nữ trung niên tức giận nói.

Người đàn ông bị hành hạ vội vàng kêu gào: “Vợ ơi anh sai rồi…Á…khẽ…khẽ thôi…đau quá! Bao nhiêu người thế này, em không thể giữ thể diện cho anh một chút sao!”

Nhưng người phụ nữ trung niên vẫn kéo tai ông chồng lôi xềnh xệch ra ngoài. Quán ăn vốn đang đông khách chẳng mấy chốc đã đi hết cả.

Thương Hồng nhìn Mạc Phong với vẻ khó hiểu: “Chuyện gì vậy? Có phải là em có chỗ nào đó không ổn không? Hôm nay trông em kỳ lắm sao?”

“Đúng vậy, em kỳ lạ lắm!”

“Chỗ nào kỳ lạ vậy?”

“Đáng yêu tới mức kỳ lạ!”

“…”

Cô khẽ cong đôi mắt xinh đẹp: “Anh dám trêu em, để nảy sinh tình cảm là anh chịu trách nhiệm đấy!”

Mạc Phong khẽ ho để che giấu đi sự lúng túng của mình.

Chủ quán bước ra với vẻ ấm ức: “Hai vị tổ tông ơi, hai người ở đây khiến tôi chẳng làm ăn gì được cả!”.

“Ông chủ, ông nói vậy là không đúng rồi. Bọn họ là khách. Chúng tôi cũng là khách, có gì mà không làm ăn được, ông sợ chúng tôi không trả tiền à?”, Thương Hồng đập bàn trầm giọng.

Chủ quán vội vàng khua tay khóc dở mếu dở: “Không phải vậy, mà là do cô đẹp quá, khiến những người phụ nữ khác đố kỵ.

Chúng tôi vốn làm ăn chẳng lời lãi gì, giờ thì tất cả đều bỏ đi hết…hầy!”

Nói đi nói lại vẫn là vấn đề tiền và tiền.

Mạc Phong lấy từ trong túi ra một xấp tiền đặt lên bàn: “Từng này tiền đã đủ bù tổn thất của ông chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.