Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 664




Chương 664

“Thế nào? Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?”, Mạc Phong quay lại nhìn cô khẽ cười.

Bạch Doanh trừng mắt nhìn anh: “Anh kéo tôi chạy là để khiến tôi vui sao?”

“Đúng vậy, người ta nói vận động sẽ giúp xả stress, như vậy tâm trạng sẽ trở nên vui vẻ hơn. Rượu cũng uống rồi, vậy tâm trạng đã tốt hơn chưa?”

“…”

Lúc này, Bạch Doanh không biết nói gì, cô chỉ cảm thấy tim bỗng rung động”.

Cô bỗng hiểu ra vì sao gã này được nhiều cô gái thích đến như vậy.

Đừng có luôn miệng nói badboy thường làm người khác tổn thương. Bởi giữa fuckboy và badboy vẫn luôn có sự khác biệt.

Ngủ với bạn xong còn lấy cả ví tiền của bạn thì là fuckboy.

Ngủ với bạn xong vẫn không quên cắm tặng bạn một bình hoa thì là badboy.

“Nhìn tôi làm gì?”, Mạc Phong cười xùy.

Bạch Doanh chẳng buồn suy nghĩ, cô nói luôn: “Badboy!”

“Hả!”

“…”

Mạc Phong cảm thấy oan ức lắm. Cả tối chỉ mua vui để cô cảm thấy tốt hơn, không biết điều thì thôi lại còn coi anh như badboy!

Ầm!

Lúc này sét bỗng đánh ngang bầu trời dọa Bạch Doanh sợ khóc thét lên.

“Ấy, một nữ hảo hán đầu đội trời chân đạp đất như cô mà lại sợ sét đánh à? Hiếm thấy thật đấy!”, Mạc Phong cười ha hả.

Cô tức giận dùng cùi chỏ huých anh: “Liên quan gì tới anh!”

“Được rồi, được rồi, tôi không quan tâm nữa. Mưa to vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Về nhà nhé!”

“Không về! Tới khách sạn!”

“Tạch…”

Mạc Phong nhìn cô với vẻ nghi ngờ: “Đi khách sạn? Tôi không phải là người tùy tiện đâu nhé!”

“Ý tôi là thuê phòng nghỉ ngơi, nếu anh dám làm gì với tôi thì tôi sẽ khiến anh mất đi một bộ phận đấy!”, Bạch Doanh giơ hai ngón tay lên thành hình cái kéo.

Trời mưa càng lúc càng to. Mưa như thế này cũng không thể tạnh ngay được.

Vì vậy Mạc Phong cũng không bận tâm lắm tới việc thuê phòng. Đừng nói là Bạch Doanh lo sợ anh sẽ động tay động chân, vì đến cả cô ấy mà cởi sạch thì anh cũng còn phải do dự.

Con gái Miêu Cương không phải dạng dễ đối phó.

Đừng để sung sướng một tối rồi phải hối hận một đời.

Vì vậy sau khi tới khách sạn, Mạc Phong nói thẳng với lễ tân là anh muốn hai phòng đơn.

“Xin hãy chứng minh thân phận của hai người!”, lễ tân nói.

Mạc Phong lấy CMND ra, Bạch Doanh thì chỉ đứng ngây người tại chỗ.

“Làm gì vậy, chứng minh thư của cô đâu?”

Bạch Doanh nhìn anh với vẻ hoang mang: “Tôi…không mang…”

“Cô không mang à?”

“Thừa thãi! Anh tưởng ai cũng như anh ra khỏi cửa là mang chứng minh thư ấy!”

“…”

Chết tiệt.

Sao nghe ý tứ thế? Việc anh lúc nào cũng mang theo chứng minh thư giống như là có sẵn ý đồ gì với cô ấy không bằng.

“Nếu chỉ có một chứng minh thư thì không được ạ!”, lễ tân nói với giọng nhẹ nhàng.

Bạch Doanh nói nhỏ vào tai Mạc Phong: “Thuê đi, tôi lên trước, rồi anh lên sau!”

“Ngủ cùng nhau sao?”, anh hoang mang.

Bỗng nhiên anh cảm thấy eo mình đau nhói. Không cần nghĩ cũng biết là Bạch Doanh đang nhéo anh.

Thật không hiểu sao con gái cứ giận lên là lại thích nhéo chỗ đó.

“Anh ngủ dưới đất! Tôi ngủ trên giường! Mau thuê phòng đi, tôi lên trước đây~”, Bạch Doanh ghé vào tai anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.