Chương 639
Vì vậy việc cấp bách trước mắt không phải là xử lý Mạc Phong ở Giang Hải mà là câu thông với nhà họ Bạch. Rốt cuộc cô Bạch suy nghĩ thế nào mà lại đắc tội một lúc bao nhiêu gia tộc. Có thể nói đây đúng là hành vi tự kết liễu mình.
… Tại thành phố Nam Đô, trong một tòa kiến trúc mang tính biểu tượng của thành phố này.
Bạch Như Nguyệt đang xử lý công việc trong phòng làm việc. Bỗng có tiếng bước chân gấp rút từ ngoài vọng vào.
Một cô gái mặc đồ công sở vội vàng đẩy cửa bước vào. “Tổng giám đốc Bạch, người đại diện của tập đoàn Hạo Đại đã tới rồi, hi vọng có thể gặp cô ạ!”
“Còn cả chủ tịch của Cách Lâm Hào Thái cũng đích thân tới Nam Đô nữa, hi vọng có thể gặp được cô!”, một cô gái khác sải bước đi tới cửa và lên tiếng.
Xem ra kế hoạch của cô đã có tác dụng. Nhưng vẫn chưa đủ, con cá lớn vẫn chưa chịu cắn câu.
“Không gặp! Nói là tôi không có ở đây!”, Bạch Như Nguyệt phất tay cười lạnh lùng.
“Bọn họ nói là nếu không gặp được cô thì sẽ cứ ở công ty, không đi đâu cả!”
“Vậy để họ đợi đi!”
“…”
Nói xong cô bảo hai cô gái kia ra ngoài.
Hành động của Bạch Như Nguyệt khiến rất nhiều người không hiểu. Không biết là họ đã đắc tội gì với nhà họ Bạch mà cô không thèm gặp mặt dù họ tới xin lỗi.
Lúc này Long Hưng Điền đứng im lặng trong phòng làm việc nãy giờ bỗng lên tiếng: “Thưa cô, tôi không hiểu tại sao cô lại tuyên chiến với nhiều gia tộc như vậy! Như thế này chẳng phải là rước họa vào thân sao?”
“Chú nói đúng, chính là rước họa vào thân! Nhưng họa vẫn chưa đủ lớn!”
“Hả! Tôi… tôi vẫn chưa hiểu”.
Bạch Như Nguyệt không nói gì thêm, chỉ quay đầu nhìn về phía xa.
Cô im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Nếu tôi rước họa vào thân, khiến những người đó tập trung sự chú ý vào tôi thì chú nói xem, ai sẽ là người được lợi nhất?”
Long Hưng Điền trầm tư, sau đó đột nhiên như hiểu ra: “Cô vì cậu ta?”
Cô không nói gì, chỉ im lặng như thừa nhận.
“Nhưng thưa cô, cô làm vậy là đối đầu với toàn bộ thiên hạ đấy, có đáng không?”
Bạch Như Nguyệt bật cười. Một nụ cười rạng rỡ, nhưng lại khiến người khác cảm thấy thương xót.
“Nếu tôi làm vậy thì có lẽ cậu ấy sẽ gặp ít rắc rối hơn!”
Long Hưng Điền sững sờ khi nghe cô nói vậy.
Cô tung đòn sát phạt với các gia tộc ở Yến Kinh là vì giúp giảm bớt áp lực cho Mạc Phong, chuyển rắc rối lên người mình.
Thực lực của nhà họ Bạch rất mạnh nhưng làm như vậy dù kẻ địch có trọng thương thì bản thân mình cũng bị thương không nhẹ.
Nếu lúc này bọn họ liên minh áp chế tài với nhà họ Bạch thì kết cục không cần nghĩ cũng biết. Bọn họ sẽ liên thủ phản đối hành vi độc tài kinh tế của nhà họ Bạch.
“Vậy cô Bạch đã nghĩ ra cách đối phó chưa? Một doanh nghiệp phá sản không đáng sợ nhưng nếu các doanh nghiệp cùng liên minh lại thì sẽ rắc rối đấy!”, Long Hưng Điền ngập ngừng nói.
Bạch Như Nguyệt quay người đi ra ngoài.
“Cô đi đâu vậy?”
“Đi gặp những người tới từ Yến Kinh kia!”
“…”
Cô rất thích Mạc Phong, nhưng cũng vì thế mà giấu kỹ tình cảm của mình trong lòng.
Ai cũng biết, câu chuyện giữa cô và Mạc Phong không phải bắt đầu từ năm mười mấy tuổi, cũng không phải là lần gặp nhau trên đỉnh Thần Tiên mà thậm chí còn sớm hơn.
Chính vì Mạc Phong ở trên đỉnh Thần Tiên nên Bạch Như Nguyệt mới lên đó. Mọi thứ tưởng như trùng hợp nhưng thực ra lại là câu chuyện được sắp đặt sẵn bởi một cô gái thông minh.
Cô sẽ không làm phiền anh, nhưng cố sẽ dùng những năm tháng đẹp nhất của đời mình để bảo vệ anh.
Long Hưng Điền đứng phía sau khẽ thở dài: “Lẽ nào cô Bạch từ nhỏ tới lớn luôn nói đã có người mình thích là thật sao?”
Nhớ lại khi còn rất nhỏ, có một cậu bé viết thư tình cho Bạch Như Nguyệt, sau đó bị cô đánh cho một trận và nói là mình đã có người thích rồi.
Lúc đó cô mới có mười hai tuổi!