Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 632: Vẫn Là Sự Im Lặng Kéo Dài




Họ tản các nhánh từ trung tâm giống như bông hoa nở rộ, nếu có một chiếc flycam từ trên quay xuống thì có thể nhìn thấy tám nhánh xe bắt đầu tản ra các cửa ngõ ra vào của Giang Hải.

Rõ ràng là lực lượng tham gia không chỉ có của tông Hắc Long mà còn có của cả ba gia tộc.

Vì dù gì thì Diệp Đông Lâm cũng là nhà cung ứng của bọn họ, cần phải chăm sóc tốt một chút, lúc này mà không thể hiện thì còn là lúc nào nữa chứ!

Tại một con đường đất phía Tây thành phố Giang Hải.

Đám người kia không tới sân bay, ga tàu lửa, bờ cảng mà là lựa chọn một con đường làng, đợi khi chúng đi vào trong núi rồi thì rất khó bắt được.

“Rốt cuộc các người là ai? Có biết tôi là ai không?”, Diệp Đông Lâm nhìn người đàn ông lực lưỡng bên cạnh khẽ quát lên.

Phía bên trái bên phải cô đều bị kẹp bởi người của chúng.

Ghế tay lái phụ cũng có người, hơn nữa đi theo chúng còn có bảy, tám chiếc xe nữa, như vậy số lượng không dưới bốn mươi người.

Nếu chúng không có súng thì với năng lực của mình, Mạc Phong đã xử chúng ngay rồi.

Thật không ngờ tên nào tên nấy đều có một khẩu súng nhỏ màu đen trong tay.

THật không biết sau lưng chúng là thế lực nào.

Thế nhưng chẳng có ai trả lời cô, kẻ lái tiếp tục lái, kẻ trông chừng cô vẫn tiếp tục trông chừng.

Chúng câm như hến.

“Này, không nghe thấy cô đây nói gì sao?”

Lúc này người đàn ông đang túm cánh tay cô mới khẽ nhếch miệng cười: “Cô Diệp, đừng giãy giụa nữa.

Chúng tôi tìm tới cô thì đương nhiên biết cô là thiên kim của nhà họ Diệp rồi!”

“Biết mà còn dám ra tay sao? Lẽ nào các người không biết thực lực của nhà họ Diệp?”

Đàm phán cũng chính là sở trường của Diệp Đông Lâm.

Dựa vào tài ăn nói của cô thì có thể từ vô lý nói thành có lý, phân tích đúng và sai, lợi và hại cho bọn họ.

Bọn chúng bắt cô chắc chắn là vì tiền.

Lúc này, chỉ cần đối phương lên tiếng thì những việc có thể giải quyết bằng tiền vốn không thành vấn đề.

Chỉ sợ đối phương không cần tiền hoặc là không chỉ cần mỗi tiền!

Nhưng cả đám không nói thêm một câu nào.

Tục ngữ có câu lời nói như vàng như ngọc, thật đúng với bọn chúng trong trường hợp này.

Muốn chúng nói thêm một câu còn khó hơn bắc thang lên trời.

“Đối phương là ai?”, Diệp Đông Lâm sầm mặt hỏi

Đám người này không chịu nói chuyện với cô khiến cô không thể phát huy được sở trường của mình.

“Cô Diệp, chúng tôi là sát thủ được đào tạo chuyên nghiệp, sẽ không để lộ thông tin của chủ thuê đâu!”, người đàn ông lái xe nói với vẻ bình thản.

Cô biết ngay là không hề đơn giản mà.

Nhưng Diệp Đông Lâm không hề sợ hãi, cô nhanh chóng nghĩ cách đối phó.

“Ông chủ thuê các người bao nhiêu tiền, nhà họ Diệp chúng tôi sẽ trả gấp ba!”

Vẫn là sự im lặng kéo dài.

Lẽ nào đối phương không cần tiền sao? Vậy thì cũng khó hiểu, nếu không phải vì tiền thì hà tất phải mạo hiểm như vậy để bắt cô? Sức ảnh hưởng của nhà họ Diệp ở cả nước Hoa Hạ là vô cùng lớn, chỉ cần người có kiến thức một chút là sẽ biết nhà họ Diệp hùng mạnh như thế nào.

Mặc dù nhà họ Diệp không bằng nhà họ Bạch thì chí ít cũng bằng một nửa.

Nếu có chuyện gì xảy ra với Diệp Đông Lâm thì dù cỏ phải khuynh gia bại sản ông cụ Diệp cũng sẽ báo thù.

Tới khi đó kẻ gây chuyện dù có trốn ra nước ngoài thì cũng bị tóm gọn.

Nhà họ Diệp còn giàu hơn cả nhà họ Tưởng.

Tổng tài sản vượt hơn hai trăm tỷ, ngoài ra số lượng dược liệu là không thể đếm xuể, nếu mà dùng tiền để đi thuê sát thủ thì chắc chắn đám người này sẽ không có lối thoát.

“Tôi trả gấp năm thì thế nào? Hơn nữa tôi còn đảm bảo sẽ không truy cứu chuyện này, chỉ cần các người về nói lại với ông chủ rằng nếu có chỗ nào chúng tôi không phải thì xin mời tới nói chuyện, đừng làm mấy trò này!”, giọng điệu Diệp Đông Lâm trở nên lạnh lùng, thậm chí còn có phần uy hiếp.

Người phụ nữ này đã từng trải qua biết bao sóng gió, nếu là người khác thì có lẽ đã bị dọa sợ tới mức tái mét rồi.

Thế nhưng Diệp Đông Lâm vẫn bình tĩnh tìm cách thay đổi tình hình.

Đám người này có vẻ vẫn khăng khăng không cho cô có cơ hội thương lượng.

Tiền thù lao gấp năm lần mà cũng không khiến chúng dao động.

Thế nhưng người đàn ông lực lưỡng bên cạnh đã bắt đầu nuốt nước bọt: “Thù lao gấp năm lần! Vậy thì chẳng phải mỗi người ba mươi triệu sao! Chúng ta ba mươi lăm người anh em, để tính xem là bao nhiêu tiền!”

“Một tỷ không trăm năm mươi triệu!”, Diệp Đông Lâm nhanh chóng lên tiếng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.