chương 615
“Nhìn chiếc áo sơ mi này của anh, tôi đoán chắc là hãng bãi ba mươi tệ. Không đúng! Ba mươi tệ là còn đề cao nó quá rồi, chắc hơn chín tệ cả phí vận chuyển trên Taobao chứ gì! Nếu là tôi thì tôi còn không dám mặc cái áo này ra đường ấy chứ làm gì dám chạy đến đây nhận là bạn của Tống Giai Âm!”
“Quần áo xấu thì cũng thôi đi, nhưng ít nhất cũng phải đi một đôi giày đàng hoàng chứ! Nhìn đôi giày của anh ta đã tróc hết da rồi mà vẫn đi tiếp kia. Kiểu đàn ông như vậy mà dám tới đây cũng phải gọi là thiên tài!”
“…”
Mỗi người bọn họ nói một câu, nhưng Mạc Phong đều đã quen cả rồi.
Càng là người có tiền thì lại càng khiêm tốn, càng là người không có tiền thì càng thích khoe khoang, ăn mặc bóng bẩy, nhưng thực ra có khi còn nợ nần chồng chất.
Có kẻ nợ tiền công nhân tới mấy triệu tệ nhưng lại suốt ngày đi tìm phụ nữ để giải khuây.
“Đúng rồi, bây giờ là giờ nghỉ trưa, tại sao bọn họ vẫn ở đây?”, Mạc Phong đột nhiên nghĩ ra điều gì đó nên vỗ vỗ đầu ngạc nhiên hỏi.
Cô gái mặc đồ công sở khoanh tay trước ngực hừ lạnh một tiếng đáp: “Bởi vì giám đốc Tống vẫn đang tăng ca, bọn họ đều chờ để được mời cô ấy đi ăn nên vẫn đứng ở đây. Có người tới từ sáu giờ sáng chỉ để được gặp cô ấy một lần!”
“Vậy tốt quá rồi, vẫn ở trên đó càng tốt. Đã nghỉ trưa mà cô nhóc này vẫn còn đang làm việc, thật là không biết yêu thương bản thân!”, Mạc Phong lắc đầu thở dài.
Biết Tống Giai Âm vẫn ở bên trên, đám đàn ông xung quanh cũng xôn xao cả lên. Bởi nếu Tống Giai Âm còn chưa rời khỏi đây thì có nghĩa là cứ đợi tiếp sẽ gặp được cô ấy.
“Có điều, các người đợi thì cũng chỉ mất công thôi. Giám đốc Tống của chúng tôi không thích các người đâu!”, cô gái mặc đồ công sở cười lạnh nói.
Người đàn ông vuốt keo ban nãy nghi hoặc hỏi: “Tại sao? Số phụ nữ mà tôi theo đuổi không phải một trăm thì cũng phải tám chục. Cô dựa vào đâu mà bảo tôi không theo đuổi được cô ấy?”
“Bởi vì giám đốc Tống của chúng tôi… Đã có người trong lòng rồi!”
“…”
Lúc này, Mạc Phong như thể nghe thấy tiếng tim vỡ loảng xoảng.
Quay lại nhìn đám đàn ông kia, tên nào tên nấy mặt như đưa đám.
“Hứ! Có người trong lòng thì đã sao? Chỉ cần cô ấy chưa kết hôn là được, có chí thì ắt làm nên! Tôi không tin gia thế như tôi mà không theo đuổi được cô ấy, ngày mai tôi sẽ lái chiếc Porsche của bố tôi tới!”, người đàn ông đầu vuốt keo kia cười lạnh nói.
Lái chiếc Porsche của bố anh ta tới?!
Cô gái mặc đồ công sở kia chỉ khẽ nhếch mép cười lạnh đáp: “Có chút đó thôi mà đã nổ rồi sao? Không phải tôi coi thường anh, nhưng dù anh có mười chiếc Porsche thì giám đốc Tống cũng sẽ không thích anh đâu!”
“Tại sao?”
“Vì các người không đủ trình để so với người trong lòng của cô ấy!”
“…”
Mấy người kia lúc này lại chụm đầu vào với nhau.
“Cô ấy thích ai vậy?”
Không biết ai là người hỏi câu này. Thực ra Mạc Phong cũng rất tò mò, rốt cuộc Tống Giai Âm thích người đàn ông như thế nào.
Cho nên anh cũng dỏng tai lên nghe ngóng. Cô gái mặc đồ công sở đẩy gọng kính nói: “Các người cũng xứng để biết sao? Người đó chắc chắn có quyền lực hơn tất cả các người! Thậm chí còn hơn gấp trăm gấp nghìn lần!”
Vốn dĩ Tống Giai Âm cũng đã nhờ người đuổi đám đàn ông này đi, nếu không thì khi đi xuống bị bọn họ vây lại thì phiền chết mất!
“Vậy rốt cuộc là ai? Nói cho chúng tôi biết đi, nếu không chúng tôi sẽ không từ bỏ đâu!”, người đàn ông đầu vuốt keo kia vẫn không chịu buông tha. Anh ta vỗ ngực, cười lạnh nói: “Nếu cô Tống đã có người trong lòng thì không biết cô Trương có thời gian rảnh để hẹn hò chút không?”
Cô gái mặc đồ công sở kia mặt biến sắc, rõ ràng cô gái này chính là “cô Trương” vừa rồi.
Có điều nếu xét về ngoại hình thì cô gái này quả thực cũng khá ưa nhỉn, đặc biệt là dáng còn đẹp, mặt mũi tạm được. Kiểu con gái như vậy lại là “con mồi” của rất nhiều gã trai đểu!
“Hứ! Sợ rằng nói ra các người lại sợ chết khiếp thôi! Người giám đốc Tống thích là…!”