Chương 612
“Ngon lắm”, Diệp Đông Lâm ngạc nhiên, liên tục gật đầu khen.
Có lẽ cô cũng không ngờ rằng món cơm dứa này lại thơm ngon như vậy. Lúc trước mới quyết tâm giảm cân nhưng nay cô đã bất chấp tất cả ngồi xuống gắp thịt bò ăn.
May mà biệt thự này cũng đủ lớn. Nếu nó nhỏ hơn một chút thôi là sẽ không có đủ chỗ ngồi.
Sau khi ăn cơm xong, ai phải đi làm thì đều đi làm. Vốn dĩ Mạc Phong cũng định đến công ty làm việc, nhưng Diệp Đông Thanh lại bảo anh đi tiễn chị mình. Cô ấy nói muốn giúp mối quan hệ giữa hai người tốt hơn một chút.
Trên chiếc Ferrari, hai người vẫn im lặng không nói gì, bầu không khí có chút ngượng ngùng. Mạc Phong cũng không hiểu tại sao, trước giờ anh chưa từng cảm thấy không biết nói gì như vậy, nhưng lúc ở cạnh Diệp Đông Lâm anh đều có cảm giác này.
“Ừm… Lần sau cô lại đến chơi nhé!”, Mạc Phong ngượng ngùng cười nói. Bầu không khí này quả thực rất kỳ dị. Cảm giác như luồng khí toát ra từ cô gái này còn đáng sợ hơn cả Bạch Như Nguyệt.
Cũng không biết có phải do anh và Bạch Như Nguyệt đã quen nhau từ trước hay không, nhưng khi hai người gặp nhau không có cảm giác ngượng ngùng như anh nghĩ.
Nhưng khi đứng trước Diệp Đông Lâm, Mạc Phong bỗng nhiên lại cảm thấy cạn lời mà không biết tại sao.
“Anh còn muốn tôi tới sao?”, Diệp Đông Lâm quay đầu lại hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Mạc Phong khóe miệng giật giật, vội cười đáp: “Đương nhiên là muốn rồi, dù gì chúng ta cũng là đối tác mà!”
“Ừm!”
Diệp Đông Lâm chỉ ừm một tiếng, nhưng trong tiếng “ừm” này lại có vô số cảm xúc không nói thành lời.
Diệp Đông Lâm đột nhiên lắc đầu liên tục rồi day day thái dương và lẩm bẩm: “Mình bị làm sao thế này?
Lại nghĩ linh tinh cái gì không biết?”
“Cô nói gì vậy?”, Mạc Phong ngạc nhiên quay đầu lại, hỏi với vẻ nghi hoặc.
Diệp Đông Lâm trợn mắt lườm anh một cái, đáp: “Tập trung lái xe đi”.
Chẳng mấy chốc đã tới sân bay Giang Hải. Lúc này, có sáu người đàn ông lực lưỡng đang đứng trước cửa sân bay. Nhìn mấy người này đều có vẻ rất hung hăng khiến người khác không dám lại gần.
Ban đầu Mạc Phong còn tưởng là đám người đêm qua lại tìm tới, nhưng sau này mới biết hóa ra đây là vệ sĩ của Diệp Đông Lâm.
Không biết tối qua đám người này đang phè phỡn ở đâu. Hơn nữa với thân thủ của Diệp Đông Lâm thì nếu có việc gì xảy ra, vẫn chưa biết là ai bảo vệ ai nữa!
Mặc dù Diệp Đông Lâm rất mạnh mẽ, nhưng tâm địa lại lương thiện. Nếu không thì hôm qua cô ấy cũng không sốt sắng tới khách sạn giúp anh giải vây như vậy.
Cũng có thể mục tiêu sau cùng của cô ấy là đưa Diệp Đông Thanh về nhà. Nhưng hôm qua khi vừa xuống máy bay, cô không hề đi về hướng biệt thự mà đi thẳng tới khách sạn.
Với khả năng của Diệp Đông Lâm thì việc xác định vị trí của biệt thự Nam Sơn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cô đã không làm vậy!
Thực ra cô gái này không phải lúc nào cũng sắt đá mà nhiều khi chỉ là không biết thể hiện tình cảm ra ngoài như thế nào mà thôi.
Cũng không biết phải đối xử với những ngưởi xung quanh mình ra sao. Cho dù có là bạn bè thì cũng sẽ có lúc chạnh lòng vì sự lạnh lùng của cô, mà Diệp Đông Lâm thậm chí còn không ý thức được điều này.
Ban đầu Mạc Phong định tiễn Diệp Đông Lâm vào tận bên trong sân bay, nhưng không ngờ lại bị mấy người to cao lực lưỡng kia ngăn lại.
Trong đó có một tên đeo kính đen phẩy phẩy tay trầm giọng nói: “Xin lỗi, để đảm bảo an toàn cho cô chủ nhà tôi, anh không được phép đi theo nữa!”
“Mẹ kiếp! Tối qua các người đi đâu? Nếu hôm qua không có tôi thì cô chủ của các người đã bị bắt cóc rồi đấy biết chưa hả?”
Bất luận Mạc Phong nói thế nào thì vẫn bị chặn lại, bọn họ nhất định không cho anh bước lên phía trước, thậm chí còn hung hăng như sắp đánh anh đến nơi.
Mạc Phong thực sự không muốn động tay chân, sáng sớm ngày ra đã đánh lộn không tốt cho sức khỏe chút nào. Hơn nữa mấy ngày nay ngày nào anh cũng phải đánh nhau, hiện giờ không muốn động tay với những kẻ không cần thiết.
Diệp Đông Lâm chỉ cần nói một câu là có thể giải quyết rắc rối này, nhưng cô chỉ đứng im lặng, quay lưng lại với Mạc Phong.
“Cô có thể bảo vệ sĩ của cô tránh đường được không?”, Mạc Phong nhìn Diệp Đông Lâm, bất lực gọi với theo.
Nhưng Diệp Đông Lâm đột nhiên rảo bước về phía sân bay rồi đáp: “Quay về đi!”
“Không cần tôi tiễn cô lên máy bay sao?”
“Không cần! Về đi!”
“Ừm!”