Chương 604
“Nói đi, ai sai mày tới Giang Hải!”, Mạc Phong lúc này thản nhiên châm một điếu thuốc, cười như không cười: “Nếu điếu thuốc này của tao cháy hết mà mày vẫn không nói, thì tao nhất định sẽ cho mày chết thảm hơn cả Châteauroux năm xưa!”
Châteauroux là thủ lĩnh của một trong những tổ chức nổi tiếng nhất Châu Âu, là kẻ có bản chất tàn bạo, hắn tàn sát một vài ngôi làng nhỏ vùng núi ở miền Nam khu vực châu Âu, không có việc xấu nào là không làm. Nhưng điều quá quắt nhất là tật xấu của hắn, thích hút máu trinh nữ, hơn nữa còn đam mê ăn thịt những đứa trẻ mới sinh chưa đầy một tuần tuổi.
Chính bởi vì hắn quá tàn nhẫn, hầu như không một ai ở khu vực châu Âu dám khiêu khích hắn, vậy nên hắn đã sống ung dung ở miền Nam gần mười mấy năm!
Có lẽ là do tạo quá nhiều nghiệp nên lúc chết rất thảm, toàn thân bị chặt thành hơn ba nghìn mảnh nhỏ, sau đó dùng vô số dây câu cá xuyên lại.
Cứ như vậy đặt trên giường, chết mấy ngày mới được phát hiện ra, người ta nói rằng khi người em trai phát hiện ra Châteauroux đã chết, đến ngày nay thần kinh vẫn còn chưa ổn định.
Bởi vì quá tàn nhẫn và khủng bố, người đàn ông đó đã bị doạ sợ đến mức thần kinh hoảng loạn.
Người giết Châteauroux không phải ai khác mà chính là Mạc Phong, đương nhiên ở khu vực châu Âu, anh được gọi là Minh Vương Satan!
Người đàn ông mặc đồ trắng sợ hãi đến mức hai chân mềm nhĩn, quỳ xuống đất, vội vàng dập đầu thú nhận lỗi lầm của mình: “Tôi… Tôi xin lỗi… Là… là cậu chủ Nạp Lan!”
“Cậu chủ Nạp Lan?”, Mạc Phong quay lại nhìn Diệp Đông Lâm với vẻ khó hiểu.
Cô ấy hơi nhíu mày: “Nạp Lan Cẩn?”
“Đúng vậy ạ!”
Cuối cùng thì Diệp Đông Lâm cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Nạp Lan Cẩn là vương tộc lánh đời của bộ tộc Mạnh Cổ tận cùng sa mạc phía Bắc.
Vào thời nhà Thanh, thế lực của gia tộc Nạp Lan ở thảo nguyên Mạnh Cổ rất hùng mạnh, cai trị gần như toàn bộ thảo nguyên.
Phải biết rằng có hàng trăm bộ tộc trên toàn bộ thảo nguyên này, và mỗi bộ tộc có lãnh thổ riêng của mình.
Trong thời kỳ hoàng kim của gia tộc Nạp Lan, bọn họ có thể thoát khỏi sự cai quản của triều đình nhà Thanh, độc chiếm một vùng. Tuy nhiên, sau khi bị đàn áp, thế lực của gia tộc này dần bị thu hẹp, cuối cùng chỉ còn lại khu vực ở phía Tây Mạnh Cổ.
Vốn dĩ hai gia tộc không có mâu thuẫn, nguyên nhân dẫn đến mâu thuẫn là do Diệp Đông Lâm chấm dứt hôn ước với nhà họ Nạp Lan!
Từ xa xưa, ông cụ nhà họ Nạp Lan và nhà họ Diệp đã có hôn ước, nhưng họ chỉ hứa hẹn bằng miệng, không có giấy tờ ghi lại.
Cứ tưởng rằng câu chuyện này đã bị lãng quên theo dòng chảy của thời gian, dù sao cũng đã hơn hai năm trôi qua, nhưng những câu nói bông đùa sau khi nhậu nhẹt lại được ông cụ Nạp Lan coi là thật, nên cách đây không lâu ông cụ đã bảo Nạp Lan Cẩn tới nhà họ Diệp cầu hôn.
Đương nhiên ai cũng có thể mường tượng ra cái kết, Diệp Đông Lâm không chút hứng thú.
Khi đó, cô ấy cũng giải thích rằng không nên coi câu nói đùa đó là thật, hơn nữa hai người cũng trưởng thành rồi, làm gì còn chuyện kết hôn theo lời hẹn ước của bố mẹ năm xưa.
Hơn nữa, Diệp Đông Lâm thậm chí còn không gì biết về chuyện này, đột nhiên có người đến nói rằng sẽ kết hôn với cô ấy, không nổi đoá lên ngay tại chỗ đã là tốt lắm rồi.
Vì lo lắng cho vấn đề tôn nghiêm của người đàn ông Nạp Lan Cẩn, cô ấy đã dùng ngân phiếu năm mươi triệu tệ, hơn nữa còn gửi cho họ một số dược liệu quý giá để đền bù, mặc dù lúc đó Nạp Lan Cẩn rất tức giận nhưng cũng không nói gì cả.
Gã cũng nhận lấy. Vốn tưởng rằng sự việc sẽ kết thúc, nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, gã bỏ ra một đống tiền để thuê một đám tử sĩ.
Nhóm người này tự sát mà không chớp mắt, có thể dứt khoát như thế đủ cho thấy họ thường xuyên phải trải qua biến cố sinh tử.
Đối với họ mà nói, mạng sống có thể được thay thế bằng tiền bạc, thà sống thoải mái thong thả rồi bất ngờ chết đi chứ không bằng lòng trốn ở một nơi tối tăm ẩm thấp.
Thực ra, họ cũng đáng thương, nhưng người đời có câu, người đáng thương ắt phải có chỗ đáng hận!
“Nạp Lan Cẩn muốn các người trói tôi rồi đưa đến đâu?”, sắc mặt Diệp Đông Lâm đầy vẻ lạnh lẽo, hiển nhiên trong lòng rất bất mãn với Nạp Lan Cẩn.
Người đàn ông mặc đồ trắng do dự một lúc, như thể hắn đang nghĩ xem mình nên nói gì.
Mạc Phong lập tức trầm giọng, quát: “Nói mau!”
“Muốn… muốn đưa cô Diệp… đến…”
Đột nhiên khuôn mặt hắn trở nên cực kỳ sợ hãi, sau đó trở nên vặn vẹo, đồng thời đồng tử cũng co rút lại.
Dáng vẻ như vô cùng kinh sợ.
“A! Tôi… tôi sai rồi! Xin cậu chủ Nạp Lan tha mạng!”