Chương 597
Tần Lam gật đầu với viên cảnh sát đứng bên cạnh, ý là hãy làm theo những gì anh nói.
Lúc này bên trong chiếc Audi dẫn đầu đoàn.
“Hơ! Tôi đã nói rồi, trên thế gian này không có người nào mà bọn tôi không bắt được cả. Huy động cả máy bay thì đã làm sao?
Lát nữa đi vào đường rừng thì chẳng phải là vẫn không bắt được…”
Tên tài xế còn chưa nói hết câu.
Pằng!
Tiếng súng vang lên, một viên đạn xuyên qua kính từ bên ghế tay lái sang ghế tay lái phụ, ghim cả vào hai tên cùng một lúc, hơn nữa đều là xuyên qua thái dương của cả hai.
Vừa rồi chúng còn kêu quang quác như con vịt giờ đã biến thành cái thây ma.
Chiếc xe không có người lái nên đi chậm lại, dần dần dạt vào bên đường khiến mấy chiếc đi theo sau cũng phải giảm tốc.
Trên máy báy, Tần Lam nhìn kính viễn vọng với vẻ sững sờ.
“Không…không thể nào!”
Chuẩn, chuẩn, chuẩn! Đúng là cô Diệp tính toán nhanh. Nhưng mà hơn một tỷ ấy, nhà họ Diệp có đủ sao?”, người đàn ông lực lưỡng quay qua hỏi cô với đôi mắt sáng như đèn ô tô.
Diệp Đông Lâm khẽ mỉm cười, he he, chỉ cần có hứng thú với ‘xiền’ là dễ giải quyết rồi!
“Tiền không là gì đối với nhà họ Diệp chúng tôi. Chỉ cần các người thả tôi ra. Tôi sẽ lập tức chuyển tiền cho các người. Tôi là người nói là làm, không bao giờ nuốt lời. Nếu giờ thả tôi ra thì các người có thể lấy tiền rời đi. Còn không, tôi đảm bảo lát nữa các người không những không lấy được xu nào mà còn bị giữ hết ở Giang Hải đấy.
“…”
Cô vẫn đặt niềm tin và kỳ vọng vào Mạc Phong. Ngay cả ở địa bàn của người khác như duyên hải mà anh còn gây loạn được tới mức đó thì cô có thể đảm bảo đám người này đừng hòng rời khỏi Giang Hải.
Nếu không phải như vậy thì cô đã không để em gái mình tiếp tục ở đây. Đến ngay cả một người phụ nữ còn không bảo vệ được thì đừng bàn chuyện trọng đại làm gì, huống hồ lại còn ở địa bàn của chính mình.
Người đàn ông lái xe chỉ cười lạnh lùng: “Cô Diệp, tôi khuyên cô nên từ bỏ ý định đó đi. Trước khi tới, chúng tôi đã bố trí đường thoát rồi. Sẽ đi đường làng. Mà đường làng thì đủ mọi ngóc ngách. Để tôi xem bọn họ đuổi kiểu gì!”
Ầm, ầm, ầm!
Có tiếng động cơ từ trên không vọng tới.
Một chiếc máy ba trực thăng đang chao liệng trên đầu. Mạc Phong đứng ở cửa máy bay nhìn xuống dàn xe Audi ở phía dưới.
“Tôi khuyên các người đừng có cố chấp nữa, như vậy tôi có thể giúp các người chết được sung sướng hơn”, Mạc Phong cười xấu xa.
Tên lái xe khẽ quát: “Thằng nhãi này là ai vậy? Còn có cả máy bay trực thăng, tưởng rằng một chiếc máy bay thì có thể tóm được đám này sao? Mơ đi!”
Ầm, ầm ầm!
Tiếng động cơ ầm ầm từ bốn phương tám hướng lại vang lên.
Bọn chúng nhìn ra ngoài thì thấy mười mấy chiếc trực thăng xuất hiện.
Bọn chúng đông như vậy lại còn mang theo súng thì giao cho Tần Lam là đơn giản nhất. Hơn nữa bọn họ được phép dùng súng, chứ Mạc Phong mà dùng là bị bắt ngay.
Hơn nữa Tần Lam cũng đã giúp anh rất nhiều lần. Giờ có cơ hội lập công lớn như vậy thì anh phải giao cho người ta chứ.
Một lúc tóm được đông lính đánh thuê như thế này thì có lẽ không chỉ được phong ba cấp đâu!
“Bỏ súng xuống, nếu không, đừng trách chúng tôi không khách sao!”, Tần Lam hét vào chiếc loa khi nhìn dàn Audi đang chạy điên cuồng ở bên dưới.
Pằng!
Tiếng súng vang lên.
“Cẩn thận!”
Mạc Phong lập tức nhào ra phía cô, viên đạn ghim vào cửa máy bay.
Tần Lam như được châm lửa, nổi giận đùng đùng. Người ta đã nổ súng chào hỏi thì cô cũng không cần nói đạo lý với chúng nữa.