Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 595




Chương 595

“Cô Diệp, chúng tôi là sát thủ được đào tạo chuyên nghiệp, sẽ không để lộ thông tin của chủ thuê đâu!”, người đàn ông lái xe nói với vẻ bình thản.

Cô biết ngay là không hề đơn giản mà.

Nhưng Diệp Đông Lâm không hề sợ hãi, cô nhanh chóng nghĩ cách đối phó.

“Ông chủ thuê các người bao nhiêu tiền, nhà họ Diệp chúng tôi sẽ trả gấp ba!”

Vẫn là sự im lặng kéo dài.

Lẽ nào đối phương không cần tiền sao? Vậy thì cũng khó hiểu, nếu không phải vì tiền thì hà tất phải mạo hiểm như vậy để bắt cô? Sức ảnh hưởng của nhà họ Diệp ở cả nước Hoa Hạ là vô cùng lớn, chỉ cần người có kiến thức một chút là sẽ biết nhà họ Diệp hùng mạnh như thế nào.

Mặc dù nhà họ Diệp không bằng nhà họ Bạch thì chí ít cũng bằng một nửa.

Nếu có chuyện gì xảy ra với Diệp Đông Lâm thì dù cỏ phải khuynh gia bại sản ông cụ Diệp cũng sẽ báo thù. Tới khi đó kẻ gây chuyện dù có trốn ra nước ngoài thì cũng bị tóm gọn.

Nhà họ Diệp còn giàu hơn cả nhà họ Tưởng. Tổng tài sản vượt hơn hai trăm tỷ, ngoài ra số lượng dược liệu là không thể đếm xuể, nếu mà dùng tiền để đi thuê sát thủ thì chắc chắn đám người này sẽ không có lối thoát.

“Tôi trả gấp năm thì thế nào? Hơn nữa tôi còn đảm bảo sẽ không truy cứu chuyện này, chỉ cần các người về nói lại với ông chủ rằng nếu có chỗ nào chúng tôi không phải thì xin mời tới nói chuyện, đừng làm mấy trò này!”, giọng điệu Diệp Đông Lâm trở nên lạnh lùng, thậm chí còn có phần uy hiếp.

Người phụ nữ này đã từng trải qua biết bao sóng gió, nếu là người khác thì có lẽ đã bị dọa sợ tới mức tái mét rồi. Thế nhưng Diệp Đông Lâm vẫn bình tĩnh tìm cách thay đổi tình hình.

Đám người này có vẻ vẫn khăng khăng không cho cô có cơ hội thương lượng. Tiền thù lao gấp năm lần mà cũng không khiến chúng dao động.

Thế nhưng người đàn ông lực lưỡng bên cạnh đã bắt đầu nuốt nước bọt: “Thù lao gấp năm lần! Vậy thì chẳng phải mỗi người ba mươi triệu sao! Chúng ta ba mươi lăm người anh em, để tính xem là bao nhiêu tiền!”

“Một tỷ không trăm năm mươi triệu!”, Diệp Đông Lâm nhanh chóng lên tiếng.

Chuẩn, chuẩn, chuẩn! Đúng là cô Diệp tính toán nhanh. Nhưng mà hơn một tỷ ấy, nhà họ Diệp có đủ sao?”, người đàn ông lực lưỡng quay qua hỏi cô với đôi mắt sáng như đèn ô tô.

Diệp Đông Lâm khẽ mỉm cười, he he, chỉ cần có hứng thú với ‘xiền’ là dễ giải quyết rồi!

“Tiền không là gì đối với nhà họ Diệp chúng tôi. Chỉ cần các người thả tôi ra. Tôi sẽ lập tức chuyển tiền cho các người. Tôi là người nói là làm, không bao giờ nuốt lời. Nếu giờ thả tôi ra thì các người có thể lấy tiền rời đi. Còn không, tôi đảm bảo lát nữa các người không những không lấy được xu nào mà còn bị giữ hết ở Giang Hải đấy.

“…”

Cô vẫn đặt niềm tin và kỳ vọng vào Mạc Phong. Ngay cả ở địa bàn của người khác như duyên hải mà anh còn gây loạn được tới mức đó thì cô có thể đảm bảo đám người này đừng hòng rời khỏi Giang Hải.

Nếu không phải như vậy thì cô đã không để em gái mình tiếp tục ở đây. Đến ngay cả một người phụ nữ còn không bảo vệ được thì đừng bàn chuyện trọng đại làm gì, huống hồ lại còn ở địa bàn của chính mình.

Người đàn ông lái xe chỉ cười lạnh lùng: “Cô Diệp, tôi khuyên cô nên từ bỏ ý định đó đi. Trước khi tới, chúng tôi đã bố trí đường thoát rồi. Sẽ đi đường làng. Mà đường làng thì đủ mọi ngóc ngách. Để tôi xem bọn họ đuổi kiểu gì!”

Ầm, ầm, ầm!

Có tiếng động cơ từ trên không vọng tới.

Một chiếc máy ba trực thăng đang chao liệng trên đầu. Mạc Phong đứng ở cửa máy bay nhìn xuống dàn xe Audi ở phía dưới.

“Tôi khuyên các người đừng có cố chấp nữa, như vậy tôi có thể giúp các người chết được sung sướng hơn”, Mạc Phong cười xấu xa.

Tên lái xe khẽ quát: “Thằng nhãi này là ai vậy? Còn có cả máy bay trực thăng, tưởng rằng một chiếc máy bay thì có thể tóm được đám này sao? Mơ đi!”

Ầm, ầm ầm!

Tiếng động cơ ầm ầm từ bốn phương tám hướng lại vang lên.

Bọn chúng nhìn ra ngoài thì thấy mười mấy chiếc trực thăng xuất hiện.

Bọn chúng đông như vậy lại còn mang theo súng thì giao cho Tần Lam là đơn giản nhất. Hơn nữa bọn họ được phép dùng súng, chứ Mạc Phong mà dùng là bị bắt ngay.

Hơn nữa Tần Lam cũng đã giúp anh rất nhiều lần. Giờ có cơ hội lập công lớn như vậy thì anh phải giao cho người ta chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.