Chương 584
Tin nhắn được gửi tới không phải của ai khác mà chính là của Diệp Đông Lâm.
Nội dung hết sức đơn giản, rằng tối nay cô ấy sẽ tới Giang Hải đón Diệp Đông Thanh về nhà.
Nhìn vậy, Mạc Phong không biết có nên để Diệp Đông Thanh đi về hay không. Bệnh tình của cô ấy phức tạp và khó chữa hơn rất nhiều những gì anh tưởng tượng.
Nếu anh không chữa được thì cũng nên để cô ấy về nhà ở cạnh gia đình. Nhưng anh vẫn muốn thử, giờ đã xử lý xong việc của Tống Thi Vũ thì cũng nên nghĩ cách chữa bệnh tim bẩm sinh cho Diệp Đông Thanh. Đã có loại bệnh này thì chắc chắn là phải có thuốc chữa.
Anh khẽ đặt điện thoại lên bàn, nhưng vô tình nhìn thấy ốp lưng của điện thoại.
Đó không phải là hình minh tinh hay phong cảnh mà chính là bức ảnh chụp Mạc Phong và Diệp Đông Thanh ở sân bay sau lần đầu gặp gỡ, bức ảnh chỉ có một nửa mặt.
Mạc Phong phát hiện ra Diệp Đông Thanh trong bức ảnh đang khẽ liếc mình.
“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cứu cô!”
Anh nói rất nhỏ nhưng vô cùng cứng rắn.
Mạc Phong lặng lẽ đi ra ngoài, nhưng khi anh vừa rời đi thì Diệp Đông Thanh bèn mở mắt.
Rõ ràng là cô nghe thấy hết những gì anh vừa nói nên khẽ nở nụ cười mãn nguyện như được an ủi.
Sau khi sắp xếp xong cho Diệp Đông Thanh thì Mạc Phong bèn cầm chìa khóa đi tới nhà để xe. Anh lái chiếc Ferrari màu đỏ, đeo kính râm và mặc một bộ quần áo mới.
Vẫn là trang phục do Jansno – nhà thiết kế trang phục hoàng gia may tay cho anh. Lần trước anh nói muốn ông ta làm giúp vài bộ cho mình theo xu hướng bây giờ, có lẽ là do đã hiểu ý nhau nên bộ trang phục mặc ngày hôm nay là một chiếc quần ống thụng kết hợp với áo body trông khá thời thượng.
Anh lái từ phía Nam tới ngoại ô phía Bắc. Càng là vùng ngoại ô thì dân cư càng thưa thớt.
Anh đỗ xe trên cầu, một mùi hương của dược liệu thoang thoảng bay tới. Thường thì thuốc sắc sẽ khiến người ta có cảm giác buồn nôn nhưng loại dược liệu đang được nấu này lại có mùi nhẹ nhàng như hoa nhài vậy.
Mùi hương khiến người khác cảm thấy vui vẻ. Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn mùi này bay ra từ căn nhà của ông cụ.
Mạc Phong cầm hai bình rượu cùng ít đồ nhậu bước xuống xe và đi vào trong sân.
Lần này cánh cửa được mở sẵn, cũng không có trận pháp gì được thiết kế. Khi đứng trước cửa, Mạc Phong nhìn ngó xung quanh một hồi lâu.
“Thằng bé này đứng ngoài đó làm gì mà không mau vào đi?”, Thường Vân Sam ngồi trên ghế thái sư, khẽ đung đưa và bật cười.
Mạc Phong vẫn có cảm giác không yên tâm lắm. Mỗi lần anh tới đây đều bị ông cụ này gài bẫy, sao hôm nay lại mở cửa chờ đón thế này. Chắc chắn là sự tình không đơn giản.
“Ông ơi, ông không gài bẫy cháu đấy chứ?”, anh nhìn xung quanh với vẻ nghi ngờ.
Thường Vân Sam dựa người vào ghế thái sư khẽ đung đưa: “Xem cái lá gan chuột nhắt kìa, sao mới đi duyên hải một chuyến về mà đã thành ra thế này chứ? Không hề giống truyền nhân của phái Quý Cốc chút nào. Thật đáng xấu hổ!”
“Không phải vì bị ông điều trị tới phát sợ rồi sao, phải có lòng phòng bị chứ!”
“Mẹ kiếp, phòng cả ông của nó đấy à, đồ vô lương tâm!”
“…”
Mạc Phong nhìn bốn phía, khẳng định không có thứ gì bất thường mới sải bước đi vào trong: “Ông xem cháu mua thứ gì cho ông đây này!”
Vừa dứt lời thì phiến đá dưới chân bỗng thụt xuống.
Anh lập tức kêu lên. Chết tiệt lại bị lừa rồi!
Rõ ràng là ông cụ đã giăng bẫy cho anh lọt hố. Ông cụ này là cao nhân cái quái gì chứ, là một tay lừa đảo thì có.
Ông lập tức hành động, hai con dao găm lập tức bay ra, không chỉ có vậy còn có cả hai mũi tên phóng tới.
Anh vứt những món đồ đang cầm trong tay lên không trung, đạp một chân xuống xoay vòng ba trăm sáu mươi độ.
Tay phải anh chộp lấy mũi tên, mũi tên còn lại gần lao tới mặt anh nhưng ngay lập tức bị anh chộp lại.
Cuối cùng cả người anh bay lơ lửng trong không trung.
“Ái chà, năng lực điều chỉnh không tệ mà! Có tiến bộ đấy!”, Thường Vân Sam ngả người trên ghế cười ha hả.
Mạc Phong lật người khụy một chân xuống đất: “Cháu nói này ông chẳng đàng hoàng chút nào cả. Vừa rồi nếu cháu không chú ý thì có phải là bị ngoẻo bởi mũi tên của ông rồi không? Ông thấy cháu sống lâu quá rồi hay gì? Cháu có lòng tốt tới với ông mà ông lại làm thế à!”
Quá đáng nhất là rõ ràng ông cụ biết có bẫy nhưng lại cố tình dụ anh bước vào. May mà anh hiểu được cái tính ‘mất nết’ của ông cụ, nếu không thì đã bị hạ gục trong tay ông rồi.
“Càm ràm cái gì, không phải là không sứt mẻ gì sao? Ông vì tốt cho cháu đấy, bị thiệt thòi một chút trong tay ông thì vẫn còn cứu được chứ trong tay người khác thì không có ai giúp đâu!”, Thường Vân Sam cười lạnh lùng.
Mặc dù nói thì như thế nhưng đột nhiên tấn công nhiều quá nên lần nào cũng có cảm giác như mới lần đầu vậy.
Anh đặt các thứ lên chiếc bàn đá ngoài sân và lấy đồ nhậu từ trong túi ra.
Có thể ung dung ngồi nhậu ở đây thật đúng là đời không còn gì sung sướng bằng.
Giờ nghĩ ra thì được sống vẫn tốt hơn chết.
“Lần này cháu gây chấn động rồi. Mặc dù tát thẳng vào mặt hai nhà Tống, Lục thế nhưng thân phận cũng đã bị bại lộ! Rắc rối sẽ tới nhiều đấy, đủ để cháu được nếm trải!”, Thường Vân Sam vặn một cái đùi gà đưa lên miệng.
Mạc Phong cảm thấy kỳ lạ không biết tại sao ông cụ này lại biết rõ mồn một chuyện bên ngoài như thế. Nhưng mà ông ấy không biết mới là lạ. Nói một cách khác, khi con người ta đạt tới một cảnh giới nhất định thì sẽ biết hết chuyện trong thiên hạ mà không cần bước ra khỏi cửa.
Mạc Phong cũng rót một chén rượu: “Đó không phải là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra hay sao? Dù gì rắc rối cũng sẽ đến, đến sớm thì cháu sẽ nghĩ cách đối phó sớm!”
“Tâm thái của cháu tốt đấy, trời có sụp cũng không đè nổi cháu!”, Thường Vân Sam vừa ăn vừa trừng mắt nhìn anh.
Hai người vừa trò chuyện vừa ăn gần hết chỗ đồ nhậu.
“Ông ơi, cháu muốn…”
Anh chưa nói hết câu thì Thường Vân Sam đã biết anh định nói gì nên ông phất tay, khẽ cười: “Được rồi, cháu vừa nhấp nhổm là ông đã biết muốn gì rồi. Giờ muốn đan dược gì thì vào trong nhà lấy đi. Nhưng cái bình đặt trên bàn thì không được động vào đâu nhé!”
“Được ạ!”
Anh cũng đâu ngốc, vừa đẩy cửa bước vào đã bị ông cụ chơi cho một vố nên phải lấy thêm ít đan dược bồi bổ cơ thể mới được.