Chương 583
Mặc dù miệng thì nói là biến nhưng không ai biết rằng ở nơi xa xôi nghìn cây số như Bắc Khâu, Diệp Đông Lâm đang cười ngốc nghếch.
“Nói chuyện hẳn hoi, không là tôi tắt máy đấy!”, cô hừ giọng kiêu kỳ: “Đúng là cái miệng dẻo quẹo, không biết tại sao lại có nhiều cô gái mất não thích anh đến thế!”
Mạc Phong cười lúng túng, gãi đầu: “He he, đương nhiên là tìm cô bàn chuyện làm ăn rồi. Còn nhớ hợp đồng lần trước của chúng ta không? Mỗi nhà phải kiếm được tám chục triệu tệ ấy!”
“Đương nhiên là nhớ rồi! Sao? Định nhờ tôi nương tay à? Tôi nói cho anh biết, người làm kinh doanh chỉ coi trọng hai điều, đó là thực lực và tín nhiệm, nếu anh không có thực lực thì… “Dừng dừng dừng!”
Anh vội vàng lên tiếng: “Sao trước đây tôi không phát hiện ra cô nói hay thế nhỉ! Ý của tôi là phía tôi không chỉ hoàn thành đơn hàng cho cả ba nhà mà còn vượt doanh thu nữa! Chuẩn bị tới đây một chuyến đi, ký hợp đồng giai đoạn hai nhé!”
“Cái gì? Mới hơn hai mươi ngày mà anh đã hoàn thành đơn hàng hơn hai trăm triệu rồi sao?”
“Hai trăm triệu là gì, tôi vừa ký một hợp đồng một tỷ đây này, không biết cô Diệp tối nay có rảnh không, tôi cần cô giúp một chuyện!”
“…”
Anh nói sơ qua cho Diệp Đông Lâm sau đó tắt máy.
Vừa mới buông máy xuống thì anh bỗng thấy có một một thứ gì đó thoáng qua sau lưng. Khi anh quay đầu lại thì thấy một bóng đen ở trong hẻm co giò chạy và nhảy vào trong một chiếc xe ở phía đối diện.
“Hừ! Sự việc đã rồi thì tôi cũng chẳng buồn quan tâm nữa”, anh nhún vai cười lạnh lùng.
Anh không hề đuổi theo kẻ đó vì vừa nhìn đã biết ngay là paparazzi.
Mạc Phong bắt một chiếc xe đi về biệt thự Nam Sơn. Anh định quay về thay quần áo sau đó lái xe tới một nơi.
Đó cũng là nơi bắt buộc anh phải tới.
Về tới nhà anh thay nhanh sang bộ đồ khác. ‘Anh Hai’ đang chơi đùa trong sân. Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên đó là không chỉ có một con chó mà có tới bảy tám con, hơn nữa toàn là chó cái.
“Trời! Tao mới đi có nửa tháng mà mày đã chơi tới mức này rồi cơ à?”, Mạc Phong kinh hãi hô lên khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Lúc này ‘anh Hai’ đang lựa chọn không biết nên ‘làm việc’ với con chó cái nào trước, đúng là có cảm giác như thị tẩm trong hậu cung thật.
“Gâu gâu!”
‘Anh Hai’ vội vàng lao về phía anh, nhưng mới chạy được vài bước đã nằm sạp ra đất.
Mạc Phong khoanh tay lắc đầu đầy bất lực: “Nhìn mà xem! Yếu rồi chứ gì!Trông ghê nhỉ, cũng không xem xem thể chất mình là gì, lại tưởng mình là kỵ sĩ à, còn chuyên ra tay với mấy cô chó cỡ lớn nữa chứ!”
“Không phải là học theo anh sao!”
Lúc này có một giọng nói vọng tới.
Anh lập tức quay đầu lại thì thấy Diệp Đông Thanh mặc một chiếc váy ngủ đang ngả mình trên ghế sô pha.
Lúc mới về tới nhà anh đã nhìn hết một lượt. Không thấy ai lên tiếng anh còn tưởng mấy cô gái đã ra ngoài hết. Hóa ra là anh đã bỏ qua Diệp Đông Thanh!
Thế nhưng lúc này trông Diệp Đông Thanh khá yếu ớt, sắc mặt cô tái nhợt.
“Sao sắc mặt cô trông tệ thế?”, Mạc Phong hỏi với vẻ nghi ngờ.
Anh vội vàng đưa tay ra định bắt mạch cho cô để xem có phải bệnh tình tái phát không.
Sau lần chữa trị lần trước, theo lý mà nói ít nhất phải ba tháng nữa mới tái bệnh. Vậy mà chưa tới một tháng đã xảy ra chuyện này.
Thế nhưng khi anh vừa chạm vào tay Diệp Đông Thanh thì bỗng cảm thấy có một luồng khí lạnh truyền tới tay anh.
Cô giống như một người đã chết, cả cơ thể lạnh băng băng, không có lấy nổi một chút dương khí.
“Lạnh quá. Sao bệnh lại tái phát rồi chứ? Về phòng cùng tôi, tôi chữa trị cho cô!”
Mạc Phong định kéo cô dậy nhưng Diệp Đông Thanh vẫn nằm bất động: “Đừng tốn sức nữa, tôi không sao. Gần đây bị cảm lạnh thôi, cơ thể không ổn lắm, anh có thể ở cùng tôi một lúc không?”
“Được!”
“Anh đưa tôi lên trên mái nhà được không? Tôi muốn hít gió và phơi nắng.
“…”
Hiện tại cơ thể cô lạnh như băng, thiếu dương khí nên cần được phơi nắng. Mạc Phong gật đầu rồi ôm cô kiểu công chúa ra sân.
Anh nhún người nhảy lên đạp vào tường và phóng lên nóc nhà. Mặc dù đang ôm một cô gái nhưng anh cảm thấy Diệp Đông Thanh gần đây gầy đi nhiều.
Cơ thể bệnh tới mức này mà không chịu quay về nhà họ Diệp chỉ vì một lý do, đó là đợi Mạc Phong quay về.
Trong vạn nỗi sầu dân gian chỉ riêng có chữ ‘tình’ là khiến con người ta bị thương nặng nhất.
Mạc Phong khẽ đặt cô lên mái nhà. Nhưng Diệp Đông Thanh cứ ôm chặt lấy cổ anh. Cô khẽ cười: “Có phải giờ tôi xấu lắm không. Gần đây tôi cảm thấy mình xấu lắm, chẳng xinh đẹp chút nào”.
“Không hề, cô vẫn luôn là cô công chúa nhỏ xinh đẹp trong lòng tôi, không gì có thể thay thế được!”
Mặc dù biết đây chỉ là những lời an ủi nhưng Diệp Đông Thanh vẫn tủm tỉm cười: “Nếu tôi chết thì anh có nhớ tôi không?”
“Đừng nói linh tinh. Cái gì mà chết với không chết! Có tôi ở đây, cô muốn chết cũng khó!”, anh vòng tay qua ôm vai cô khẽ nói: “Cô yên tâm, đợi tôi nghỉ ngơi rồi sẽ nghĩ cách cứu cô. Dù cần loại dược liệu nào thì tôi cũng sẽ tìm bằng được!”
Diệp Đông Thanh khẽ quay qua nhìn anh với đôi mắt lấp lánh chứa đựng sự hài lòng, hạnh phúc: “Tại sao anh đối xử với tôi tốt như vậy? Bởi vì mối quan hệ làm ăn giữa anh và nhà họ Diệp nên anh mới cần tôi sống phải không?”
“Cô coi thường tôi quá. Dù nhà họ Diệp có hủy hợp đồng, dù tôi có phải bồi thường tới khuynh gia bại sản thì tôi vẫn không cho phép bất kỳ chuyện gì xảy ra với cô!”
“Thật chứ?”
“Đương nhiên là thật rồi, tôi chưa từng lừa gạt cô bao giờ, nói được thì ắt sẽ làm được!”
“…”
Diệp Đông Thanh cũng không nói thêm gì, chỉ khẽ dựa vào lòng anh, nhìn những hạt nắng rơi xuống. Thời tiết vào thu, ánh mặt trời thật ấm áp.
Nhưng vừa mới ngồi được một lúc thì cô đã ngủ ngon lành trong lòng anh.
Gần đây cứ tầm ba, bốn giờ chiều là cô cảm thấy buồn ngủ. Mạc Phong thấy cô ngủ bèn nhẹ nhàng ôm cô nhảy xuống.
Sau khi nhẹ nhàng tiếp đất, anh ôm cô lên tầng vào phòng và đặt lên giường. Nhưng đúng lúc này thì điện thoại của Diệp Đông Thanh đặt trên bàn rung lên.
Ting!
Mạc Phong đắp chăn cho cô, anh quay qua nhìn điện thoại thì thấy một tin nhắn được gửi tới…