Chương 579
Mạc Phong đưa tay ra khẽ xoa đầu Bạch Như Nguyệt, cười với vẻ xấu xa: “Thêm một chữ ‘Tiểu’ vào trước tên mà cô không cảm thấy gần gũi hơn sao? Lẽ nào cô muốn tôi gọi cô là Lão Bạch?”
“Cậu chết đi!”, Bạch Như Nguyệt đạp chân nhưng anh lanh lẹ né được.
Hai vệ sĩ cùng Long Hưng Điền đứng bên cạnh trợn mắt há miệng giống như vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Có lẽ đây là lần đầu tiên họ thấy Bạch Như Nguyệt trêu đùa thoải mái với một người đàn ông khác như vậy, thậm chí bị người ta xoa đầu cũng không hề tức giận.
“Được rồi, chúng ta lên trên đi!’, Mạc Phong cười khổ khẩn cầu.
Nói xong Bạch Như Nguyệt chủ động khoác cánh tay anh và gật đầu: “Được!”
Cô cứ thế khoác tay anh đi lên tầng mà chẳng thèm quan tâm tới hình tượng của mình.
Thậm chí đến anh cũng không ngờ Bạch Như Nguyệt lại chủ động khoác tay mình như vậy.
Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, Long Hưng Điền mới trầm giọng nói với hai vệ sĩ còn lại: “May mà cô Bạch không truy cứu. Lần sau nếu còn như vậy thì tôi cũng không giữ nổi hai người đâu!”
Nói xong ông ta cũng sải bước đi lên.
Người đàn ông để râu gãi đầu lầm bầm: “Người anh em, cậu nói xem chúng ta có nên bỏ chút tiền ra đi chỉnh hình không, nhỡ đâu lại được vị giám đốc nào đó nhìn trúng?”
“Thôi đi anh, anh đừng làm khó bác sĩ với khuôn mặt đủ xấu xí của mình nữa.
“Ông nội cậu chứ!”
“…”
Trên đỉnh tòa cao ốc.
Mạc Phong ngồi xuống ghế sô pha, Bạch Như Nguyệt bưng một tách café đặt lên bàn: “Giờ cậu về Giang Hải à? Tới chào tạm biệt tôi sao? Nếu mà định cảm ơn hay gì đó thì không cần đâu, tôi muốn cậu nợ tôi ân tình, cả đời này đều phải nhớ tới tôi!”
“Hóa ra cô còn có ý đó à? Nghe nói để cứu tôi, cô đã phải tổn thất mấy tỉ tệ?”, trước đó anh nghe Long Hưng Điền nói rằng cô ấy đã từ bỏ quyền đại lý 5G.
Mặc dù đứng vị trí thứ hai cũng không tệ nhưng tổn thất thì lên tới vài tỷ.
Bạch Như Nguyệt nâng tách café, nhấp một ngụm và khẽ cười: “Cậu vì chuyện này mà tới à? Tiền thôi mà, chết có mang theo được đâu, chỉ cần người còn sống thì tiền chỉ là chuyện nhỏ thôi!”
“Tôi cũng không khách sáo nữa, tôi tới tìm cô là vì muốn bàn chuyện làm ăn, cũng xem như để bù đắp cho tổn thất của cô”, Mạc Phong cũng nâng ly café, khẽ thổi, hương thơm xộc lên mũi: “Hương vị Cappccino cũng không tệ nhỉ!”
“Cậu tìm tôi để bàn chuyện làm ăn sao? Trong tay cậu Mạc có nguồn tài nguyên nào có thể làm ăn à?”
Anh sà tới Bạch Như Nguyệt, ghé vào tai cô nói vài câu khiến cô kinh ngạc nhìn anh: “Cậu chắc chứ?”
“Đương nhiên! Dù sao miếng thịt ngon này mà buông thì người khác cũng ăn mất, chi bằng để nhà họ Bạch làm, và cũng để hai bên cùng win- win mà!”, Mạc Phong nhún vai cười xấu xa.
Hai bên cùng thắng sao?
Bất luận thế nào thì gã này cũng không hề bị thiệt.
Người thông minh như Bạch Như Nguyệt sao có thể không nhìn thấu tâm tư của anh được chứ! Nhưng cô không hề vạch trần: “Cậu muốn lợi dụng mối quan hệ của nhà họ Bạch phải không?”
“Hầy! Vì vậy cô có biết vì sao mình không có bạn trai chưa? Tại quá thông minh đấy. Đàn ông ai mà chịu nổi, hay là làm người phụ nữ của tôi đi, đảm bảo ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày một tư thế!”, Mạc Phong nhướn mày cười như kẻ vô hại.
Thế nhưng điều khiến anh không ngờ là Bạch Như Nguyệt không hề tức giận.
Kinh nhỉ!
Điều này không hề bình thường chút nào. Nếu một người phụ nữ mà đột ngột thay đổi tính tình thì chắc chắn là sắp có mưa to gió lớn ập tới. Mạc Phong bỗng có dự cảm chẳng lành.
“Tôi cũng từng cân nhắc về những gì cậu vừa nói. Vừa hay tôi cũng có ý phát triển phương diện đó. Cậu ngồi đây tôi đi lấy thứ này cho cậu!”
Nói xong, Bạch Như Nguyệt đứng dậy đi tới bàn làm việc, kéo ngăn kéo và lấy ra một tập tài liệu.
Cô ký tên xong bèn đưa cho Mạc Phong.
“Đây là hợp đồng đơn hàng, cậu xem đi!”
Mạc Phong cầm đơn hàng, hai mắt trố tròn: “Một tỉ tệ! Đơn hàng lớn vậy sao?”
“Đơn mấy chục triệu làm chẳng có ý nghĩa gì, nhưng tiền của tôi không phải là để đầu tư một cách uổng phí đâu nhé, ít nhất cậu phải giúp tôi kiếm được gấp mấy lần!”, Bạch Như Nguyệt khoanh tay mím môi.
Mạc Phong cũng không hề do dự, anh cất hợp đồng đi: “Cô không sợ tôi lừa tiền của cô sao?”
“Dù sao để cứu cậu tôi đã mất đi một mớ rồi, thêm từng này cũng chẳng là gì, lừa thì lừa thôi!”
“…”
Sao nghe có vẻ ấm ức thế?
Anh là một người ân oán rõ ràng. Chỉ cần người khác giúp anh, lúc anh khó khăn nhất họ chỉ bỏ ra một đồng thì anh cũng sẽ khắc ghi.
“Đợi tin của tôi, tôi đảm bảo sẽ không để cô phải thất vọng!”
Mạc Phong cầm hợp đồng đứng dậy đi ra ngoài.
“Này, tôi đặc biệt pha cappuccino cho cậu mà không uống hết sao?”, Bạch Như Nguyệt kêu lên.
Mạc Phong quay lại uống hết nửa tách còn lại: “Tôi đi đây!”
“Hay để tôi tiễn cậu nhé!”
Cô vừa nói vừa cùng anh đi ra khỏi phòng làm việc. Để tránh cô bị ảnh hưởng thì anh đã từ chối việc cô đưa anh ra sân bay.
Bạch Như Nguyệt là một cô gái có sức ảnh hưởng tới toàn bộ phía Nam, thậm chí có thể nói là ảnh hưởng cả Hoa Hạ, người đàn ông bắt cô đưa tới tận sân bay chắc chắn là ngay này hôm sau sẽ lên bìa trang nhất của báo chí mất.
Cần phải khiếm tốn thôi!
Giờ điều mà Mạc Phong cần làm nhất là khiêm tốn, ổn định thực lực của mình mới được. Nhìn nhà họ Bạch, nhà Tư Đồ và thậm chí cả nhà Trương Đình Ngọc, ai cũng có thế lực và địa bàn riêng, chỉ có anh bây giờ giống như một chiếc lá mặc cho gió thổi tới đâu bay tới đó.
Tại sân bay quốc tế Nam Đô.
Mấy người Trương Phong thấy anh tới thì vội vàng chạy lại: “Anh Mạc, sao giờ anh mới tới, máy bay sắp cất cánh rồi!”
“Đi thôi! Về nhà thôi!”, Mạc Phong đứng trước cửa sân bay, quay lại nhìn toàn thành phố.
Anh cảm thấy hơi nặng lòng với thành phố này. Vì một cô gái mà anh đã có cơ hội thắt chặt mối quan hệ với nhà họ Bạch. Điều đó nằm ngoài dự liệu của anh.
Người quân tử giao lưu như gió thoảng mây bay, kẻ tiểu nhân giao lưu như mật ngọt chết ruồi.
Lúc này trong phòng giám đốc của tòa cao ốc Bạch Dạ.
Bạch Như Nguyệt đứng bên cửa sở nhìn xuống thành phố Nam Đô với vẻ thất thần. Cũng không biết là cô đang nghĩ gì. Cô không giỏi việc biểu lộ tình cảm bằng lời nói, chỉ biết hành động.
“Năm đó cậu trèo lên cây hoa đào nhìn trộm tôi tắm mà tưởng tôi không biết sao? Gã này, thật không ngờ chúng ta còn gặp lại!”, đôi mắt sâu như hồ nước mùa thu của cô lấp láy.
Lúc này có tiếng gõ cửa vọng tới, một người phụ nữ mặc trang phục công sở bước vào: “Giám đốc, người nhà họ Nghiêm tới rồi!”