Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 578




Chương 578

Thời tiết hôm nay khá đẹp, bùn đất trên đường đi đã khô lại. Ánh nắng nhảy nhót qua những kẽ lá rồi chiếu lên đoàn người đang đi.

“Anh Mạc Phong, giờ chúng ta về Giang Hải sao?”, Trương Phong quay đầu lại nhìn Mạc Phong với vẻ nghi hoặc, nói tiếp: “Anh đã hứa rồi đấy nhé, phải cho tôi tận hưởng dịch vụ từ A đến Z!”

Tống Thi Vũ ở bên cạnh ngẩn người ra hỏi lại: “Dịch vụ từ A đến Z là gì?”

“Hi hi, việc của đàn ông, phụ nữ thì biết cái gì!”, Mạc Phong toét miệng cười rồi hứ một cái, nói tiếp: “Tôi tới công ty của cô Bạch trước, tôi tìm cô ấy có chút việc! Hai người cứ ra sân bay trước, đợi tôi xong việc sẽ tới tìm hai người!”

“Chậc chậc, cô nam quả nữ như thế thì bận chuyện gì?”, Tống Thi Vũ cũng hứ một cái, nói với giọng ghen tuông.

Trương Phong và Tống Thi Vũ làm theo lời Mạc Phong, sau khi xuống núi, họ đi thẳng tới sân bay còn Mạc Phong thì tới chỗ Bạch Như Nguyệt – cao ốc Nguyệt Dạ.

Chỉ cần nhìn thiết kế độc đáo của tòa cao ốc này là biết chủ nhân của nó đã mời kiến trúc sư từ nước ngoài về thiết kế. Đây có thể coi là một công trình kiến trúc đầy trừu tượng, nhìn ngắm nó từ những góc độ khác nhau đều sẽ đem lại hiệu quả thị giác khác nhau.

Tòa cao ốc này có độ cao không đồng đều nhưng nhìn góc nào cũng thấy nó thật độc đáo.

Điều khiến người ta khó hiểu nhất là tòa cao ốc có kết cấu hình xoắn ốc cao dần, thực sự không hiểu làm cách nào mà xây được một tòa nhà như vậy.

“Một tòa cao ốc rất đẹp, không hổ là nhà họ Bạch! E là xây dựng nơi này cũng phải tới mấy tỷ nhân dân tệ!”, Mạc Phong đứng trước cửa cao ốc nhìn lên trên rồi lẩm bẩm một mình.

Sau đó anh rảo bước nhanh về phía cửa rồi bước vào trong, nhưng vừa tới gần thì đã bị hai người bảo vệ chặn lại.

“Đứng lại đó, có thẻ ra vào không?”, người bảo vệ có bộ râu rậm rạp bên trái hỏi.

Mạc Phong ngẩn người ra hỏi lại: “Đi vào thôi mà cũng cần thẻ sao? Không phải cao ốc này mở cửa cho mọi người vào à?”

“Vốn là có cho người ngoài vào, nhưng nhìn cậu quần áo xộc xệch, lại còn ngó ngó nghiêng nghiêng, chúng tôi nghi ngờ cậu có ý đồ xấu. Cho nên, chúng tôi cần kiểm tra!”, người bảo vệ có bộ râu thưa bên phải hừ lạnh một tiếng đáp.

Quần áo xộc xệch?

Mạc Phong cúi đầu nhìn lại quần áo của mình, trên quần áo anh toàn vết rách, có vết kiếm chém, trên vai còn có cả vết súng bắn.

Nhìn anh lúc này quả thực có chút nhếch nhác.

“Ông thì biết gì, tôi… Tôi chỉ ăn mặc theo mốt thôi, ông có biết mốt của giới trẻ không? Đừng dài dòng nữa cho tôi vào đi!”, Mạc Phong bất lực cười nói, sau đó cố gắng len vào trong.

Nhưng hai người bảo vệ một trái một phải lại xách anh ra ngoài.

Người bảo vệ có bộ râu rậm đánh giá anh một hồi rồi hừ lạnh, nói: “Cái tên này ở đâu chui ra không biết? Lại còn đeo một cái hộp đàn, nghệ sĩ lưu manh đầu đường xó chợ à?”

“Ha ha, đúng vậy! Đi hát rong rồi vào tới tận đây sao? Có biết đây là nơi nào không hả? Đây là biệt thự nhà họ Bạch, cô Bạch ở trên đó đấy biết không? Tính tình cô ấy không được tốt, nếu chọc giận cô ấy thì phải chết không biết chừng!”, người bảo vệ râu thưa ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu không mấy thiện chí cười nói.

Mạc Phong nghe họ nói xong cũng thấy buồn cười, anh cũng chẳng biết nói sao, chỉ đành ngại ngùng cười nói: “Tôi chính là tới tìm cô Bạch, cô ấy ở trên đó thì tốt!”

Nhưng không ngờ, nghe Mạc Phong nói xong, hai người kia lại phá lên cười to hơn.

“Tôi nói này, sao cậu lại không biết mình biết ta thế hả! Bao nhiêu công tử nhà giàu muốn hẹn gặp cô ấy nhưng cũng phải hẹn tới sang năm mới gặp được ấy chứ, cậu có tư cách gì mà đòi gặp cô ấy?”, người bảo vệ râu thưa trợn mắt nhìn anh giận dữ đáp.

Có điều Mạc Phong cũng không nổi giận. Có lẽ sau khi trải qua kiếp nạn lần này, anh cuối cùng cũng hiểu ra cuộc sống quý giá thế nào nên tính tình cũng không còn nóng nảy bộp chộp như trước nữa. Anh đáp: “Tư cách của tôi chính là sự đẹp trai này!”

“Người ta đi xe Bentley, cậu có gì nào?”

“Tôi đẹp trai á!”

“Những công tử nhà giàu kia có quyền có thế!”

“Nhưng tôi đẹp trai mà!”

“Cậu…!”

Hai người bảo vệ kia tức đến nỗi không thốt nên lời nữa, người bảo vệ râu rậm xua xua tay nói: “Bớt bớt lại dùm! Cậu đẹp trai có mài ra mà ăn được không? Đẹp trai có chinh phục được cô Bạch không? Có biết bao công tử nhà giàu đẹp trai hơn cậu n lần mà cũng có được gặp cô ấy đâu! Mau đi đi, đừng ở đây gây rối nữa!”

Mạc Phong cũng hết cách nên đành lấy điện thoại ra gọi cho Long Hưng Điền. Vốn dĩ anh có số điện thoại cá nhân của Bạch Như Nguyệt, nhưng không biết trong lúc đánh nhau ở vùng duyên hải đã làm mất ở đâu rồi.

Đầu bên kia đã nhấc máy, Mạc Phong lập tức cười nói: “Chú Long, cô Bạch có đó không? Tôi cần tìm cô ấy có chút việc, nhưng đến cửa thì bị chặn lại. Được, tôi đợi chú!”

“Hứ! Làm màu gì chứ, lại còn gọi điện thoại cho người thân? Nói cho cậu biết, bất kể hôm nay ai tới thì không có thẻ ra vào cũng không được vào!”, người bảo vệ râu thưa đột nhiên rút từ thắt lưng ra một cây dùi cui rồi giận dữ nói.

Cộp cộp cộp!

Từ phía không xa bỗng có tiếng giày cao gót gõ xuống mặt đất.

“Tiểu Bạch, cuối cùng cô cũng xuống. Tôi đã phải ở đây giải thích cả nửa tiếng đồng hồ rồi!”, Mạc Phong nhìn cô gái từ xa đi tới, gọi với vẻ thân mật.

Nhưng hai người bảo vệ kia vẫn chưa biết tới sự xuất hiện của cô gái đằng sau, thậm chí người bảo vệ râu rậm còn nhại lại: “Tiểu Bạch? Tiếp tục diễn tôi xem nào!”

Mạc Phong cạn lời, với EQ của hai người này chắc cả đời này chỉ làm bảo vệ được mà thôi!

“Khụ khụ!”

Đằng sau có tiếng ho khan, Long Hưng Điền nhìn hai người bảo vệ, bực dọc nói: “Hai tên ngốc này, kẻ cần cản thì không cản, người không cần cản thì lại cản!”

Trước đây Tư Đồ Yên cũng từng đến đây, bởi vì từ nhỏ anh ta đã được học lễ nghĩa đầy đủ, khá có khí chất. Anh ta lại còn mặc một bộ vest Versace phiên bản giới hạn, chân đi giày da cá sấu thật. Riêng bộ đồ này của đã có giá tới mấy trăm nghìn tệ.

Cho nên lúc Tư Đồ Yên tới, hai người bảo vệ không hề chặn lại mà cho vào luôn.

Hai người bảo vệ kia nghe thấy giọng Long Hưng Điền thì lập tức quay đầu lại, bốn con mắt như muốn nhảy ra ngoài. Bởi sau lưng Long Hưng Điền còn có một người nữa, chính là chủ nhân tòa cao ốc này – Bạch Như Nguyệt!

Vẻ đẹp đầy lạnh lùng kiêu sa của cô như thể chưa từng nhuốm chút bụi trần. Chẳng cần phải ngắm ở khoảng cách gần, dù là đứng nhìn từ xa cũng đủ khiến người ta điêu đứng.

“Cô… Cô Bạch… Không đúng! Giám đốc Bạch, sao cô lại xuống đây?”, người bảo vệ râu thưa lắp bắp nhìn Bạch Như Nguyệt và hỏi.

Bạch Như Nguyệt mặt lạnh lùng khiến người ta không dám đến gần. Sự lạnh lùng của cô chắc đủ để khiến tòa cao ốc này không cần dùng điều hòa mà vẫn lạnh như băng.

Cô bước nhanh về phía trước, bước qua hai người bảo vệ kia, đi thẳng về phía Mạc Phong hỏi: “Gọi ai là Tiểu Bạch thế?”

Chỉ một giây sau, hành động của Mạc Phong khiến tất cả những người có mặt tại đó, bao gồm cả Long Hưng Điền phải cạn lời!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.