Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 577




Chương 577

Sau đó, Mạc Phong đành mở cửa đi ra ngoài. Nhưng lập tức, một chiếc gối bay theo đập trúng đầu anh.

“Ôi chao, người phụ nữ này sao nói trở mặt là trở mặt được ngay vậy?”, Mạc Phong xoa xoa gáy than thở.

Gối ở trong chùa này không phải loại gối mà các gia đình hay dùng mà là loại gối làm từ trúc nên đập vào đầu rất đau.

“Hi hi, anh Mạc Phong! Chào buổi sáng!”, Trương Phong lúc này mới cong đuôi chạy từ trong sân đến chỗ Mạc Phong cười gian xảo.

Nhìn vẻ mặt này của Trương Phong là biết ban nãy hắn cố tình đẩy cửa đi vào để báo thù hôm qua Mạc Phong trói hắn trên cây nuôi muỗi.

Hôm qua Mạc Phong đã trói hắn bằng nút thắt thủy thủ, càng giãy giụa càng thít chặt, cuối cùng đến sáng hòa thượng thức dậy mới có người giải cứu hắn.

“Cười cái đầu cậu!”

Mạc Phong sờ vào túi, rút ra một bao thuốc lá rồi lấy một điếu châm lửa, hút một hơi thật sâu rồi nói: “Biểu hiện lần này không tệ. Nói đi! Muốn thưởng gì!”

“Gì cũng được sao?”

“Không quá đáng quá thì được!”

Trương Phong đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi đáp: “Tôi muốn một con rồng!”

“Ách ách!”, Mạc Phong đang hút dở điếu thuốc nghe vậy liền ho sặc sụa, anh hỏi lại: “Đùa kiểu gì thế? Rồng? Yêu cầu này khó quá!”

“Vậy tôi muốn có bạn gái!”

Mạc Phong đăm chiêu suy nghĩ vài giây rồi hỏi lại: “Nói đi, cậu thích rồng màu gì? Tôi tìm giúp cậu!”

“…”

Đạo giáo có một quan niệm gọi là Ngũ Tệ Tam Khuyết, là những thiệt thòi mà người học Đạo phải chịu, trong đó có việc không được lập gia đình. Thế nhưng nếu chỉ có bạn gái mà không hết hôn thì sẽ không phải chịu ảnh hưởng của Ngũ Tệ Tam Khuyết.

“Hai”

, lẽ nào cả đời này tôi thực sự không có bạn gái sao? Nếu sớm biết vậy thì tôi đã chẳng thèm học cái Đạo thuật gì đó!”, Trương Phong vẻ mặt bất lực lắc đầu than thở.

Mạc Phong bước tới khẽ vỗ vai Trương Phong, nói: “Cậu bảo tôi tìm rồng cho cậu, việc này tôi không làm được. Có điều, tôi sẽ cho cậu tận hưởng ‘dịch vụ’ từ A đến Z, vậy được không?”

“Thật sao?!”

“Tôi lừa cậu bao giờ chưa?”

“Chốt kèo!”

“…”

Đàn ông lúc nào cũng có những giây phút cần phải phát tiết.

Nhưng những người phải chịu Ngũ Tệ Tam Khuyết, cô đơn một đời quả thực rất đáng thương.

Nghĩ tới Ngũ Tệ Tam Khuyết, Mạc Phong không khỏi cau mày hỏi: “Đúng rồi, có phải cứ học kungfu của Đạo gia là sẽ phải chịu Ngũ Tệ Tam Khuyết này không? Vậy tôi biết Thiên Cương Bảy Mươi Hai Quyết, lẽ nào tôi cũng phải chịu Ngũ Tệ Tam Khuyết?”

“Không phải vậy, kungfu và Đạo thuật có sự khác biệt về bản chất. Chỉ cần không học Kỳ Môn Độn Giáp, xem bói coi quẻ là sẽ không phải chịu nạn Ngũ Tệ Tam Khuyết!”, Trương Phong khẽ gật đầu giải thích.

Mạc Phong tay chống cằm đăm chiêu nói: “Tôi có chuyện này cần hỏi cậu, cậu phải thành thật khai báo!”

“Anh hỏi đi, chỉ cần tôi biết thì chắc chắn sẽ trả lời!”

“Chuyện của Thiên Cương Thất Tinh Bộ rốt cuộc là sao? Còn cả Kiều Phong kia là ai nữa?”

Trương Phong rơi vào trầm tư.

Rõ ràng đây có vẻ là một câu chuyện nhạy cảm mà Trương Phong không tiện nói ra.

Mạc Phong nhìn vẻ bối rối của Trương Phong thì vội giục: “Nói đê, thành khẩn khai báo mọi việc đi!”

“Anh muốn biết thật sao?”

“Muốn!”

Lúc này đột nhiên có tiếng người bước tới.

“Thiên Cương Thất Tinh Bộ là loại kiếm thuật năm đó đại sư Kiều Phong sáng tạo ra. Cũng nhờ có ông ấy mà giang hồ mới duy trì được sự cân bằng âm dương trong suốt hàng trăm năm! Ông ấy được tôn xưng là đệ nhất kiếm thuật đại sư, không ai có thể qua được ba chiêu của ông ấy!”, lúc này hòa thượng vô danh từ trong đại sảnh chậm rãi bước tới giải thích.

Mạc Phong nghe vậy thì kinh ngạc quay đầu lại hỏi: “Vậy tại sao tôi lại biết Thiên Cương Thất Tinh Bộ này chứ?”

“Câu hỏi đó chỉ cậu mới có thể trả lời! Cũng có thể là do trong lúc học Thiên Cương Bảy Mươi Hai Quyết, cậu đã lĩnh ngộ được chân lý trong đó. Hoặc cũng có thể…”

Hòa thượng vô danh nói được một nửa rồi lại không nói nữa.

“Có thể làm sao? Ông nói đi chứ!”, Mạc Phong sốt ruột nhìn hai người kia, anh có cảm giác họ đang giấu anh điều gì đó.

Trương Phong lúc này ngại ngùng cười nói: “Mạc Phong, anh có bao giờ mơ thấy một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, anh đang ở thời cổ đại, trong tay cầm một thanh trường kiếm không?”

“Có! Thường xuyên là đằng khác, có điều vậy thì sao? Chẳng qua là xem nhiều phim, đọc nhiều truyện kiếm hiệp nên mơ thấy, điều đó không phải rất bình thường sao?”, Mạc Phong bất lực nhìn dáng vẻ úp úp mở mở của hai người kia rồi hỏi tiếp: “Nếu không muốn nói chuyện đó thì thôi. Nhưng hai người phải cho tôi biết, sau này rốt cuộc tôi còn có thể dùng Thiên Cương Thất Tinh Bộ này hay không?”

“Anh vẫn còn nhớ cách thi triển loại kungfu này sao?”

“…”

Nghe Trương Phong hỏi vậy, Mạc Phong cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó. Nhưng cố gắng thế nào thì cũng chỉ nhìn thấy một ánh sáng màu vàng lóa mắt, không thể nhìn rõ Thiên Cang Thất Tinh Bộ kia rốt cuộc thi triển như thế nào.

“Có chuyện gì vậy, hình như tôi không thể nhớ ra được!”, Mạc Phong vỗ vỗ đầu mình nghi hoặc nói.

Bất kể có cố gắng nhớ lại thế nào đi nữa thì anh vẫn bị đạo ánh sáng màu vàng kia che mắt, không thể nhớ ra cách thi triển Thiên Cương Thất Tinh Bộ.

Lúc anh thi triển Thiên Cương Thất Tinh Bộ đã cảm thấy đột nhiên cơ thể tràn đầy sức mạnh, sau đó thanh kiếm trong tay anh rung lên bần bật.

Thật không ngờ anh có thể giết chết tên khốn Hồng Sinh chỉ bằng một nhát kiếm!

Mạc Phong cố gắng thi triển lại loại kungfu đó một lần nữa, nhưng khi đưa chân trái lên thì anh lắc đầu, nói: “Không đúng! Mình cảm giác như phải là chân phải trước mới đúng?”

“Thôi bỏ đi, anh không cần nghĩ nhiều vậy đâu. Có lẽ đây… Chỉ là một sự trùng hợp thôi!”, Trương Phong gãi đầu cười khổ nói.

Nếu nhớ lại được Thiên Cương Thất Tinh Bộ và luyện thành công thì chẳng phải kẻ khác sẽ chẳng chịu nổi một chiêu của Mạc Phong sao?

Thiên Cương Thất Tinh Bộ gồm bảy bước, trước đó Mạc Phong mới dùng một bước mà đã có tốc độ nhanh đến vậy rồi, uy lực cũng lớn đến khiếp người.

Mặc dù không thể nhớ lại nhưng Mạc Phong cũng không suy nghĩ thêm về vấn đề này nữa. Có lẽ quả thực giống như hai người kia nói, chỉ là một sự trùng hợp mà thôi!

Nhưng anh cũng không thể nào tự dưng dùng được loại kungfu của kiếm khách hàng đầu năm xưa chứ? Mạc Phong quay lại nhìn hòa thượng vô danh hỏi: “Vết thương của đại sư không nghiêm trọng chứ?”

“Không sao, nghỉ ngơi vài ngày là không còn gì đáng ngại nữa rồi. Trước khi cậu xuống núi, tôi có câu này muốn tặng cậu: sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng lớn, chớ quên trọng trách ban đầu của mình!”, hòa thượng vô danh cúi đầu trước Mạc Phong và khẽ nói.

Mạc Phong cũng hành lễ Phật, đáp: “Đa tạ đại sư đã răn dạy, tôi nhất định sẽ khắc ghi trong lòng!”

“Xuống núi đi! Còn nhiều việc đang chờ cậu làm đó”.

“…”

Trong lúc chờ Tống Thi Vũ thu dọn xong đồ đạc, bọn họ đứng trong sân chuyện trò thêm một lát. Sau đó, đoàn người khởi hành, rời khỏi chùa Bạch Mã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.