Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 576




Chương 576

Vừa nghe Trương Đình Ngọc muốn làm bạn với mình, Mạc Phong phá lên cười.

“Thôi bỏ đi, làm bạn với anh chắc tôi tổn thọ mười năm!”, Mạc Phong xua tay cười lạnh đáp.

Nhưng sắc mặt Trương Đình Ngọc không hề thay đổi, anh ta cười híp mắt nhìn Mạc Phong. Nếu đó là cô gái xinh đẹp nào đó nhìn Mạc Phong cười thì không vấn đề gì, nhưng cha nội này nhìn anh cười như vậy là có ý gì? Lẽ nào hắn ta giới tính linh hoạt và đã nhìn trúng Mạc Phong?

“Trong giang hồ vì lợi ích mà đảo điên này, có rất nhiều người ban đầu là bạn nhưng chưa chắc sẽ mãi mãi là bạn. Cũng có người ban đầu là kẻ thù nhưng sau này chưa chắc đã là kẻ thù!”, anh ta phe phẩy chiếc quạt trong tay mỉm cười đáp.

Sau đó Trương Đình Ngọc búng tay một cái, một giây sau có vô số lông vũ từ đâu rơi xuống nơi anh ta đang đứng rồi Trương Đình Ngọc đột nhiên biến mất không tăm tích.

Mạc Phong không khỏi ngạc nhiên mà đưa mắt nhìn quanh, hoàn toàn không thể cảm nhận được khí tức của anh ta nữa. Trong lòng Mạc Phong thầm nghĩ: “Khinh công của tên này cũng khá đấy! Nếu sau này đối đầu thì e rằng hắn sẽ là một đối thủ khó nhằn đây!”

“Hứ! Lần sau gặp hắn, tôi phải ấn hắn xuống đất đánh cho một trận nên thân cho hắn bỏ cái kiểu đó đi!”, Trương Phong bĩu môi nói.

Những người trong sân cũng lục tục ra về gần hết, chỉ còn mấy người Long Hưng Điền.

“Mạc Phong, vết thương của cậu thế nào rồi?”

Long Hưng Điền vẫn thấy có lỗi vì chuyện làm mất dược liệu lần trước.

Mạc Phong đút kiếm Tàn Uyên vào vỏ, đáp: “Tôi đã hồi phục nhiều rồi, cảm ơn chú Long!”

“Đừng cảm ơn tôi, cậu nên cảm ơn cô chủ của chúng tôi thì hơn. Cô ấy đã hy sinh không ít để cứu được cậu!”

Mặc dù dược liệu đã mất nhưng Bạch Như Nguyệt không hề lo lắng. Ban đầu mọi người còn tưởng do cô quá tự tin vào khả năng của bản thân. Nhưng sau đó mới biết, hóa ra mọi chuyện đều đã nằm trong tầm kiểm soát của cô.

Hôm nay Long Hưng Điền lên núi cũng đều nằm trong kế hoạch của Bạch Như Nguyệt. Thế lực của nhà họ Bạch trải rộng khắp nơi, không ngoa khi nói rằng họ có tai mắt trong tất cả các gia tộc.

Hơn nữa đây còn là Nam Đô, nhất cử nhất động của Tư Đồ Yên đều không thể qua mắt nhà họ Bạch. Đến cả Yến Vân Thập Tam Kỵ đều đã xuất hiện, lại cả Phương Hồng của Tứ Đại Diêm Vương cũng tới Nam Đô.

Nếu nói họ đến đây du lịch thì không biết người khác có tin không chứ Bạch Như Nguyệt thì tuyệt đối không tin.

Trương Phong không biết đầu đuôi sự việc thế nào, bĩu môi nói: “Tôi thấy cô chủ nhà các ông cũng chỉ nói miệng mà thôi. Đã nói sẽ tìm dược liệu mà bao nhiêu ngày mới thấy tăm hơi. Nhà họ Bạch các người đúng là không đáng tin!”

“Hả? Câu này người anh em nói không chuẩn rồi. Vậy cậu thử nói xem tại sao Mạc Phong lại tỉnh lại được?!”, Long Hưng Điền mỉm cười đáp.

“Đây… Đây là do thể trạng của anh Mạc Phong vốn đã rất tốt…”

“Nói láo, tiếp tục nói láo xem. Đến cậu còn chẳng tin những gì mình nói nữa là?”

“…”

Quả đúng vậy, nếu nói thể trạng Mạc Phong rất tốt thì anh phải tỉnh lại từ lâu rồi mới đúng, làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?

Mạc Phong cung kính chắp tay nói: “Xin nhờ chú Long chuyển lời giúp, ngày mai tôi sẽ đích thân tới thăm cô ấy!”

Không cần ai nói thì Mạc Phong cũng biết Bạch Như Nguyệt là người rất thấu tình đạt lý, có ân tất báo, thậm chí còn báo đáp gấp mấy lần!

Hiện giờ xem ra lúc Mạc Phong tới vùng duyên hải, quyết định tới Nam Đô trước đúng là nước đi đúng đắn.

Đúng lúc này, Mạc Phong bỗng cảm thấy một luồng khí kỳ lạ ở phía sau, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Anh lập tức quay đầu lại, nhưng trên nóc nhà lại không hề có ai, luồng khí kia cũng hoàn toàn biến mất, nhưng đó không phải là sát khí. Mặc dù rất tò mò không biết ai đang trốn ở đó nhưng Mạc Phong cũng không nghĩ nhiều.

Sau khi tiễn Long Hưng Điền về, chuyện này cuối cùng cũng chấm dứt.

Mặc dù Mạc Phong có bị thương một chút nhưng cũng không có gì đáng ngại. Chuyến đi đến vùng duyên hải quá nhiều nguy hiểm nhưng cũng coi như tai qua nạn khỏi!

“Đúng rồi, anh Mạc Phong! Sao anh có thể tỉnh lại vậy, tôi còn tưởng anh đã chết rồi!”, sau khi những người kia ra về, Trương Phong mới bước tới cười hì hì nói: “Lẽ nào anh là Tiểu Cường (con gián) bất diệt trong truyền thuyết?”

Mạc Phong vận động xương khớp một chút rồi quay đầu nhìn Trương Phong cười nham hiểm: “Bây giờ cậu nên giải thích một chút, vết thương trên mông tôi là như thế nào!”

Vừa nghe câu này, Trương Phong lập tức định chuồn nhưng đã bị Mạc Phong túm lại ngay.

“Á ~”

Một tiếng kêu thảm thiết thấu trời xanh.

Mạc Phong còn chưa kịp đánh hắn thì tên Trương Phong này đã không ngừng kêu la om sòm. Diễn xuất của hắn quả không thua kém sinh viên mấy trường điện ảnh.

Có một câu nói rất hay, đánh cãi nhau là một phương thức thể hiện tình cảm. Muốn yêu thương nhau thì phải cho roi cho vọt.

Lúc này Trương Phong bị lột hết đồ, chỉ chừa lại một chiếc quần đùi rồi bị trói ở trong sân. Đám muỗi gĩn ở trong núi đương nhiên dữ tợn hơn muỗi thành thị nhiều, cắn Trương Phong đau điếng người.

Sáng sớm ngày tiếp theo.

Trong căn phòng nhỏ phía Đông, Tống Thi Vũ đang ngủ say trong lòng Mạc Phong. Vốn căn phòng này chỉ có một chiếc giường. Hai người họ nói chuyện đến tận khuya rồi ngủ gật cùng nhau lúc nào không hay.

Cũng may đây là nơi đất Phật nên không có chuyện gì mờ ám diễn ra. Đúng vào lúc này thì ~ Cạch!

“Anh Mạc Phong, không còn sớm nữa. Chúng ta…”

Trương Phong mở toang cửa ra, đang định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy hai người họ đang ôm nhau ngủ thì lập tức đánh bài chuồn: “Hai người đang bận… Thì tôi ra ngoài bổ củi trước đây!”

“Khốn nạn! Cậu cố ý đúng không!”, Mạc Phong cạn lời lắc đầu nói.

Tống Thi Vũ lúc này cũng mơ mơ màng màng ngóc đầu lên. Nhưng khi cô vừa định bỏ cánh tay đang ôm Mạc Phong ra thì đã bị anh ấn lại xuống giường, nói: “Hôm qua là cô tự bám lấy tôi! Không biết cô có thể đền bù cho tôi chút thiệt hại về thể chất và tinh thần này được không?”

“Cút đi! Lại bắt đầu nói năng càn rỡ thế này thì chắc là hồi phục hẳn rồi đấy nhỉ!”

“Đâu có, ngực tôi còn đau lắm đây này”.

“…”

Nói rồi Mạc Phong lại trườn về phía Tống Thi Vũ, lại còn cạ cạ lên người cô.

“Mạc Phong! Anh đi chết đi!”

Bịch!

Tống Thi Vũ một cước đạp cho Mạc Phong bay xuống đất.

“Ai da! Không phải lúc tôi chưa tỉnh cô cũng ôm tôi như vậy sao? Tại sao bây giờ tỉnh rồi lại không được ôm nữa?”

Mặt Tống Thi Vũ bỗng chốc đỏ bừng lên, cô kinh ngạc nhìn Mạc Phong hỏi: “Sao anh biết? Lẽ nào anh đã tỉnh từ lâu rồi?”

“Phần ngực người ta cảm nhận rõ lắm đây này, chỉ là không mở được mắt ra thôi. Đúng rồi! Cô còn nhớ việc cô đã đồng ý với tôi không?”

“Chuyện gì?”

“Đó là nếu tôi đưa được cô về Giang Hải an toàn thì cô sẽ lấy thân báo đáp đó!”

“Cút!”

“…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.