Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 573




Chương 573

Vì vậy, Phương Hồng đang chờ đợi! Để đám người này xông lên tiêu hao thể lực của vị hòa thượng vô danh, về sau đối phó với ông ta sẽ dễ như trở bàn tay!

Mười ba người mặc đồ đen cùng nhau xông lên, chém nhiều nhát vào chân phải và lưng của vị hòa thượng vô danh. Cho dù ông ta có lợi hại đến đâu, chắc chắn khi đối mặt với nhiều người như vậy, bị đẩy vào yếu thế là điều khó tránh.

Sư tử còn phải sợ một bầy chó hoang, chó ngao Tây Tạng còn phải sợ một bầy sói cơ mà!

Cho dù có trâu bò đến đâu, lúc nên chịu thua thì nên chịu thua, nhưng vị hòa thượng vô danh ngược lại không ngừng đối đầu.

Lúc này, ở phía sau núi.

Rừng cây rung chuyển dữ dội.

Trương Phong và Trương Đình Ngọc ở nơi này gần như cũng đang đánh một trận hết sức lực. Hai bên giằng co, đuổi bám không chịu buông tha cho đối phương.

“Hừ! Vẫn không dùng đạo thuật à?”, Trương Phong hừ một tiếng lạnh lùng.

Trương Đình Ngọc mở quạt phất nhẹ, cười chế giễu: “Kỳ Môn Vũ Hầu, Tốn Tự Môn, Phong Thằng!”

Trong nháy mắt, dưới chân anh ta xuất hiện hoa văn Kỳ Môn Vũ Hầu cực lớn, hai luồng gió không ngừng gầm thét, Trương Phong lập tức xoay người sang một bên, hai luồng gió đó trong nháy mắt đánh thẳng vào thân cây phía sau.

Vầng sáng lóe lên, hai cái cây đều bị chặt đứt hẳn, cơn gió sắc bén đến mức ngay cả hai cây trưởng thành to lớn như vậy mà còn giải quyết được.

“Nhìn thấy rồi chứ, đây là thực lực của Vũ Hầu Kỳ Môn, nó mạnh hơn nhiều so với đạo thuật của tông Long Hổ các cậu đấy!”, Trương Đình Ngọc vẫn giữ nguyên nụ cười dương dương tự đắc, trong mắt vẫn đầy vẻ khinh thường.

Trương Phong chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất, khịt mũi: “Tôi hỏi anh một câu, anh đã từng thua cuộc chưa?”

“Thua? Trừ sư phụ của tôi ra thì chưa từng!”

“Vậy thì anh có chấp nhận được việc thua cuộc không?”

“Chỉ dựa vào cậu sao?”

Vù!

Đột nhiên một luồng gió mát thổi tới xung quanh, khi nhìn kỹ lại lần nữa, hai mắt Trương Phong đã chuyển sang màu vàng.

“Đồng tử màu vàng? Cậu cũng là Thiên Sinh Đạo Thể?”, vẻ mặt Trương Đình Ngọc thâm trầm nói.

Trương Phong khẽ lắc đầu cười khinh thường: “Anh sai rồi! Không phải ai cũng là Thiên Sinh Đạo Thể! Tôi là Hậu Sinh Đạo Thể! Đối thủ đang tuyên chiến với anh chính là đệ tử Trương Phong được truyền lại duy nhất của tông Long Hổ phái Mao Sơn!”

“Ha ha, thú vị đấy! Tôi tiếp nhận nhé!”, Trương Đình Ngọc lúc này cũng bị một luồng chân khí vây quanh, hai mắt cũng biến thành màu vàng.

Cuộc chiến hiện tại không còn chỉ là cuộc chiến giữa hai người nữa, nó là cuộc tranh tài giữa Kỳ Môn Phong Hậu và Kỳ Môn Vũ Hầu.

“Kỳ Môn Phong Hậu, Côn Tự, Thái Cực Âm Thủ!”, Trương Phong giậm một chân lên mặt đất, màu của hai tay lập tức biến thành một trắng một đen, tựa như Thái Cực đang chảy trong hai tay.

Trương Đình Ngọc vẫy một bên tay: “Kỳ Môn Vũ Hầu, Khảm Tự, Thuỷ Đạn!”

Nước trong sông như vỡ ra ngay lập tức, bắn tung tóe, nhưng độ sát thương của từng giọt nước có thể đạt được hiệu quả xuyên qua đá.

“Khản Tự, Thổ Hà Xa!”

Hai tay Trương Phong vỗ xuống mặt đất, trên mặt đất nhô ra một cồn đất nhỏ, lập tức ngăn được Thuỷ Đạn.

Lý do tại sao các cao thủ đánh nhau sẽ thường tìm một nơi không ai nhìn thấy, là vì bọn họ quá bí ẩn, như thể các vị thần đang đánh nhau.

Cả hai đều là thiên tài đạo thuật, tuy tài năng và cả danh tiếng của Trương Phong không bằng Trương Đình Ngọc, nhưng xét về độ nỗ lực thì có lẽ Trương Đình Ngọc không thể sánh được với hắn.

Tài năng của Hậu Sinh Đạo Thể không bao giờ có thể sánh bằng với Thiên Sinh Đạo Thể, nhưng nếu không ngừng nỗ lực thì hoàn toàn có thể thu hẹp khoảng cách.

Muốn vang danh thiên hạ thì phải dẫm lên vai Trương Đình Ngọc – người được mệnh danh là thiên tài đạo thuật, mà chèo lên.

Chỉ cần hôm nay có thể đánh bại anh ta, hoặc thậm chí là ngang tài ngang sức, thiên hạ sẽ biết rằng, hoá ra có một thiên tài đạo thuật khác tên là Trương Phong!

Không chỉ mình hắn nở mày nở mặt mà toàn bộ tông Long Hổ cũng nở mày nở mặt, khiến ai nấy đều phải nghĩ rằng hắn đang che giấu thực lực của mình.

Rầm!

Kungfu và đạo thuật va chạm vào nhau, cả ngọn núi phía sau phát ra tiếng nổ ầm ầm.

“Xem ra đúng là tôi đã đánh giá thấp cậu. Còn có thể cùng tôi đánh một trận thế này, cậu thực sự đã giúp tông Long Hổ nở mày nở mặt rồi đấy!”, Trương Đình Ngọc nhếch khóe miệng, nở nụ cười khẽ nói.

Xem ra anh ta đã coi Trương Phong là đối thủ thực sự, nhưng đây cũng là điều mà hắn muốn thấy nhất. Nếu không thể hiện tí thực lực của mình thì tên Trương Đình Ngọc cứ coi hắn như là một quả hồng mềm.

“Lý Tự! Xích Luyện!”

Trương Đình Ngọc tung hai tấm bùa lên không trung, một đàn rồng lửa gầm lên trong nháy mắt.

Trương Phong đang định xông tới lập tức dừng lại: “Tốn Tự, Đàn Hương Công Đức!”

Cây cối xung quanh dường như chuyển động, vây lấy Trương Phong, ngăn cản rồng lửa.

Lúc này, cả hai đều không có động tĩnh gì, chỉ yên lặng nhìn nhau.

“Cậu tên Trương Phong, đúng không?”, Trương Đình Ngọc phất tay dập tắt ngọn lửa, ngọn lửa trên cây dần tắt hẳn.

Trương Phong cũng nhún vai: “Nhớ kỹ lấy tên của ông đây, bởi vì tôi là người duy nhất đánh bại được anh!”

“Ha ha, lần sau cùng đánh một trận ra trò nhé!”

“Ý anh là gì?”

Trương Đình Ngọc nói xong thì cơ thể bỗng dịch chuyển, biến mất trong nháy mắt.

“Đồ khốn kiếp! Cái tên này, đánh không lại thì cũng không đến mức chạy đi mất chứ?”, Trương Phong chạy hai bước, đột nhiên có phản ứng: “Hỏng rồi, kế điệu hổ ly sơn!”

Ngay lập tức, hắn quay người lao về phía chùa Bạch Mã, nhớ lại những gì Trương Đình Ngọc đã nói trước đó, rằng anh ta muốn lấy lại đồ của mình.

Trương Phong thầm gào lên, không ổn rồi, lập tức chạy về chùa, còn chưa chạy đến sân đã nghe thấy tiếng kiếm va chạm.

Vừa vào cửa, hắn đã thấy cảnh mười mấy người đều hướng về phía vị hòa thượng, quan trọng nhất là lúc này Trương Đình Ngọc đang bước ra từ trong phòng, trên tay cầm kiếm Tàn Uyên của Mạc Phong.

“Đồ khốn kiếp! Bỏ kiếm xuống cho tôi!”, Trương Phong tức giận kêu lên.

Trương Đình Ngọc không khỏi ngẩng đầu liếc hắn một cái, cười đầy lạnh lùng: “Bỏ xuống? Cậu bảo tôi bỏ xuống là tôi phải làm theo à? Như thế chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi sao?”

Phụt!

Cơ thể vị hòa thượng vừa chuyển động, trên vai lập tức bị khoét một lỗ lớn, máu tươi phun ra trong chốc lát.

Mỗi vết chém từ con dao hình vòng cung trong tay của Yến Vân Thập Tam Kỵ gần như tạo ra một vết cắt lớn trong cơ thể của vị hòa thượng vô danh, mà điều quan trọng nhất là vùng ngực của ông ta dường như còn bị dính một chưởng Phụt!

Vị hòa thượng vô danh phun ra một ngụm máu, Phương Hồng khoanh tay đứng ở bên cạnh cười to: “Đoạn Vô Tà, ông phải thừa nhận ông già rồi đi. Ông tưởng là mình còn là Đoạn Vô Tà anh dũng chiến đấu như năm xưa sao? Có thể ông không nhẫn tâm giết người, nhưng bọn họ đều độc ác xông tới giết ông đó! “

Từ khi xuất gia, hướng tâm thành Phật, sự thù địch trong vị hòa thượng vô danh tự nhiên biến mất. Sở dĩ Đoạn Vô Tà không đánh được bọn họ là bởi vì ông ta không dám giết người, nhưng mỗi nhát chém của đám người này đều chí mạng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.