Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 572




Chương 572

Nghe vậy, Trương Phong lập tức quay lại trận Bát Quái, hắn đưa tay kiểm tra hơi thở của Mạc Phong, đồng thời ấn vị trí của động mạch chính ở cổ anh.

Đã ngừng đập, ánh mắt hắn trở nên nghiêm trọng, nói: “Anh Mạc… Anh Mạc!”

“Đèn thất tinh xin tuổi thọ? Mấy lời vớ vẩn thế mà cũng tin à?”, Tư Đồ Yên khoanh hai tay, khinh thường nói.

Trương Đình Ngọc mặc áo trắng, khẽ phất quạt giấy trong tay: “Thiên hạ ồn ào, đều vì lợi mà lại; thiên hạ rối rít, đều vì lợi mà đi!

Đừng có trách chúng tôi, ai bảo anh ta sinh ra không đúng thời!”

Anh ta là một người tu đạo nên đương nhiên liếc mắt nhìn một cái liền biết được mệnh cách và tử vi của Mạc Phong. Nếu không trừ khử anh, sau này anh nhất định sẽ trở thành vật cản trên con đường phát triển của bọn họ.

Do dự chắc chắn sẽ dẫn đến thảm họa! Ai nấy đều hiểu đạo lý này!

“Trương Đình Ngọc! Anh không xong với tôi đâu!”, Trương Phong quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh ta.

Vù!

Dứt lời, hắn lập tức lao lên trước, nghiêng người đá một cước, nhưng cây quạt trong tay Trương Đình Ngọc trong nháy mắt đã chặn đứng cú đá của hắn.

“Quá yếu! Cậu còn tệ hơn tôi nghĩ đấy!”, tay phải của Trương Đình Ngọc khẽ run lên, vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh lùng.

Lực trên tay đẩy Trương Phong ra xa vài mét, hắn nhanh chóng điều chỉnh vị trí trên không trung, thuận lợi hạ xuống mặt đới.

“Có bản lĩnh thì anh cho toàn bộ đám người này lui xuống, chúng ta ra bên ngoài đánh một trận ra trò!”

Trương Đình Ngọc nhún vai bật cười: “Đây không phải là người nhà họ Trương tôi, tôi không có quyền ra lệnh họ rời đi! Nhưng nếu muốn đánh với tôi, trước tiên cậu phải chống đỡ được ba chiêu cái đã!”

“Anh…!”

Trương Phong cũng quay đầu nhìn về phía vị hòa thượng vô danh, trầm giọng nói: “Hòa thượng, tôi giao cho ông xử lý chỗ này đấy!”

“Bần tăng là người xuất gia, cửa Phật là nơi thanh tịnh, không được đánh nhau!”

“…”

Ngay khi những lời này vang lên, biểu cảm của Trương Phong lập tức thay đổi, còn đám người Tư Đồ Yên ngược lại cười lớn.

“Ông Đoạn quả đúng là người của lẽ phải, tôi thật sự khâm phục! Ông cứ niệm Phật của ông cho tốt đi, thiên hạ là chuyện của thiên hạ, không quản là tốt nhất!”

Phương Hồng lúc này dùng tay ra hiệu, bóng đen trên nóc nhà lập tức từ trên cao nhảy xuống: “Đưa thằng nhãi kia qua đây cho tôi!”

Một đám bóng đen nhanh chóng lao thẳng tới chỗ Mạc Phong đang nằm.

Trương Phong trừng mắt, giậm chân một cái: “Kỳ Môn Độn Giáp, Thượng Khảm…”

Vù!

Hắn còn chưa đọc xong khẩu quyết, bỗng vang lên tiếng động lớn, sau đó, bóng đen đó bị đánh bay ra, ngã xuống đất.

Chỉ thấy vị hòa thượng vô danh lúc này chậm rãi thu lại nắm đấm, ông ta cúi đầu nhẹ giọng nói: “A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, bần tăng cũng không muốn ra tay!”

“Ông Đoạn nói vậy là có ý gì? Chẳng phải vừa nãy ông nói ông không quan tâm sao?”, Tư Đồ Yên tức giận hét lên, chỉ vào ông ta.

Vị hòa thượng vô danh khẽ mỉm cười: “Như tôi đã nói, nơi cửa Phật không được đánh nhau, các người lại cứ muốn đánh nhau ở chỗ này, đương nhiên tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”

“Vậy lời ban nãy ông nói chẳng phải là vô nghĩa sao? Chúng tôi muốn đem thằng nhãi kia đi thì ông lại không đồng ý, chính ông ép buộc chúng tôi ra tay!”

“Bần tăng chỉ đành chiều theo thí chủ!”

“…”

Trương Phong nghe thấy lời này liền bật cười: “Hòa thượng, tôi giao chỗ này cho ông đấy! Tôi đi với tên này cái đã!”

Nói xong liền móc ngón tay với Trương Đình Ngọc: “Có bản lĩnh thì cùng tôi đi ra ngoài!”

“Ha ha, được thôi, vậy chỗ này giao lại cho mấy người đấy! Nhớ kỹ, đừng có động vào đồ của tôi!”, Trương Đình Ngọc lạnh lùng cười với Tư Đồ Yên.

Sau đó, anh ta chạy theo sau Trương Phong vào sâu trong rừng cây, trong sân chỉ còn lại một đám người cùng với vị hòa thượng vô danh.

Phương Hồng cử động cổ, khịt mũi lạnh lùng: “Đoạn Vô Tà, ông thật sự muốn đối đầu với nhà họ Tư Đồ? Ông đã nghĩ kỹ chưa?

Hai mươi năm qua tôi vẫn dày công tu luyện, không như ông cứ trốn trong chùa, trải qua một cuộc sống vô nghĩa, bây giờ e là ông không còn là đối thủ của tôi rồi!”

Vị hòa thượng vô danh đáp lại theo nghi thức Phật giáo: “Thí chủ, đánh đánh chém chém không thể giải quyết vấn đề. Chỉ khi thí chủ tu tâm tu đức thì cuộc sống mới có thể trở nên viên mãn hơn!”

“Đừng nói chuyện này với tôi, số người ông giết chắc gì đã ít hơn tôi! Trên tay dính nhiều máu tươi như vậy, bây giờ ông bảo tôi bỏ dao xuống, đây là lời thoại của ông à?”

Vù!

Bỗng khí đen ập tới, vị hòa thượng vô danh cởi áo cà sa ra, xoay người ba trăm sáu mươi độ, trong nháy mắt đã đánh tiêu tán khí đen.

Bịch!

Ông ta tung một đấm, khí đen nhanh chóng lui về phía sau mấy mét, Phương Hồng bước ra từ trong khí đen, kinh ngạc kêu lên: “Ông…! Hai mươi năm rồi, tại sao dù ngày nào tôi luyện tập cũng không thể đánh bại được ông!”

Trận chiến giữa cao thủ với nhau, chỉ cần một chiêu thôi cũng đủ để nhìn nhận hiệu quả. Tuy đã lâu không giao đấu nhưng cú đấm đó của ông ta đã xua tan âm khí bảo vệ cơ thể của Phương Hồng, đủ cho thấy giữa hai người có một khoảng cách sức mạnh nhất định.

Vị hòa thượng vô danh nhân cơ hội này mặc lại áo cà sa: “A Di Đà Phật, hai mươi năm trước bần tăng cũng có thể đánh đến nỗi ông không phản lại được thì hai mươi năm sau kết quả vẫn vậy! Lệ khí trên người ông quá nặng, sớm muộn ông cũng sẽ bị nó nuốt chửng!”

“Vớ vẩn! Diêm Vương còn sợ lệ khí trên người nặng sao? Tôi nói cho ông biết, hôm nay ngày tàn của ông tới rồi đấy. Ông đã rời nhà họ Đoạn nhiều năm như vậy, lại còn trốn ở trong rừng núi, ai biết ông còn sống hay đã chết chứ? Vả lại, cho dù họ biết thì có sao? Một vương tộc đã suy tàn từ lâu có thể đọ sức với nhà họ Tư Đồ ngày một hưng thịnh à? Cười chết mất!”, Phương Hồng giận dữ hét lên:” Giao hắn cho tôi!”

Tư Đồ Yên lập tức huýt sáo, trong nháy mắt, Yến Vân Thập Tam Kỵ hét lên tựa như tiếng ma khóc, hay như tiếng sói tru, tóm lại là bọn chúng vô cùng kinh người, tốc độ quá nhanh.

Mười ba người này nhanh chóng xông tới trước mặt vị hòa thượng vô danh.

“A Di Đà Phật, nếu thí chủ cố chấp như vậy, thì tôi bần tăng chỉ đành chiều theo!”

Vù!

Bỗng lóe lên ánh sáng vàng, hai lòng bàn tay lập tức đánh thẳng vào ngực một người đàn ông mặc đồ đen, đánh bay gã ra xa mấy mét.

Mà mười ba người này thân thể giống như xương sụn, bay ra ngoài rồi lại bay ngược lại, không cho ông ta nghỉ ngơi bất cứ giây nào, trên tay bọn chúng đều cầm một con dao rựa hình vòng cung.

Ai cũng biết rằng con dao rựa hình vòng cung chỉ có chỗ giữa là sắc bén nhất, giết người bằng con dao này có tác dụng tương tự như kiếm Thanh Ly, không thể tự hồi phục trong thời gian ngắn.

Lại thêm một người đàn ông mặc đồ đen lao tới trước mặt vị hòa thượng vô danh.

Phịch!

Tiếng nổ xé trời, bỗng trên ngực gã xuất hiện hai lỗ máu.

“Tiếng súng?”, Tư Đồ Yên ngạc nhiên nói.

Phương Hồng đang đứng một bên khẽ lắc đầu: “Không! Đây không phải là tiếng súng, là lục mạch thần kiếm!”

Phịch!

Trên tay vị hòa thượng vô danh xuất hiện một tia sáng yếu ớt, trên đùi người đàn ông mặc đồ đen thoáng chốc xuất hiện một lỗ máu.

Lục mạch thần kiếm tuy mạnh mẽ nhưng cũng cần có nội lực mạnh mẽ làm trợ lực, càng sử dụng nhiều thì cơ thể càng mạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.