Chương 564
Lúc này, Trương Phong với khuôn mặt đen xì như đít xoong bước ra.
“Lão hòa thượng, bếp của ông không thông khói được à! Ngạt chết tôi mất!’, Trương Phong mặt mày lấm lem, mắt mũi cay xè đi tới.
Khi ra tới sân thì hắn phát hiện ra có thêm hai người mới.
Trương Phong và Trương Đình Ngọc lập tức nhìn nhau. Ánh mắt của hai bên như đang giao chiến theo cách mà người bình thường không thể lý giải được!
“Trương Đình Ngọc, hậu nhân của Kỳ Môn Vũ Hầu!”
Vũ Hầu đương nhiên là chỉ Gia Cát Lượng. Thời kỳ Tam Quốc, gia tộc Gia Cát suýt nữa bị diệt tộc, ba anh em Gia Cát Lượng bị gọi là “Long Hổ Cẩu!”
Biết rằng thiên hạ đại loạn, để duy trì dòng máu chính thống của gia tộc, duy trì sức mạnh nên ba người mỗi người theo một chủ.
Ba anh em lần lượt làm quan cho Thục, Ngô, Ngụy. Từ thứ tự này có thể thấy tài năng của Gia Cát Lượng vượt xa em trai và anh trai tới mức nào.
Nhưng khi Tào Ngụy diệt Ngô, cả gia đình Gia Cát Cẩn bị giết, sau đó khi Tư Mã Ý cướp quyền, sợ Gia Cát Đản ngăn cản nên cũng đã ra lệnh tiêu diệt hết người trong nhà họ.
Chỉ còn lại duy nhất Gia Cát Lượng. Hai người con trai của Gia Cát Lương đều tử trận trong đêm phá thành nước Thục, thế nhưng vẫn còn những người con cháu khác còn sống, không hề bị tuyệt diệt.
Vì vậy với bản lĩnh của mình, Gia Cát Lượng đã đạt được truyền thần là điều hợp lý. Hơn nữa thuật Kỳ Môn của nhà Gia Cát được công nhận là vô cùng lợi hại và nổi tiếng nhờ trận Bát Quái.
Trương Phong nghe thấy anh ta tự báo tên họ thì không nói nhiều, chỉ chắp tay lịch sự: “Trương Phong, đệ tử đơn truyền của tông Long Hổ thuộc phái Mao Sơn!”
“Ha ha, hóa ra là anh em một nhà, không biết chừng năm trăm năm trước chúng ta cùng một nhà thật đấy!”, Trương Ngọc Đình khẽ cười, đôi mắt ánh lên vẻ khinh thường.
Có thể danh tiếng của Trương Đình Ngọc ở bên ngoài không quá lớn nhưng lại được lưu truyền rộng rãi trong nhất mạch Đạo gia. Họ đều biết những năm gần đây xuất hiện một thiếu niên tài giỏi. Năm tuổi đã bắt đầu tu tâm tu đạo. Là người đầu tiên trong lịch sử Đạo gia có thể làm được như vậy.
Trương Phong cũng được xem là người có thiên phú. Năm tám tuổi bắt đầu chính thức nhập đạo. Kể từ ngày hôm đó, hắn đã biết danh tiếng của Trương Đình Ngọc. Và cũng từ đó hắn nhớ rất rõ tên của anh ta.
Bởi vì ai cũng nói Trương Đình Ngọc sinh ra là để tu đạo, sau này chắc chắn sẽ trở thành tông sư.Và thế là ngay từ đầu Trương Phong đã vô hình trung bị người này đè lên đầu.
Dù hắn có giỏi giang như thế nào thì cũng bị người khác cho rằng không có thiên phú bằng Trương Đình Ngọc. Vì vậy mục đích ra khỏi núi lần này của hắn cũng chính là có thể đường đường chính chính tìm anh ta và so găng một trận.
Hai người nhìn nhau, đôi mắt phát ra sát khí giống như kiếm rút khỏi vỏ, giống như họ đang đánh nhau không ngừng nghỉ bằng ánh mắt vậy.
“Tôi từng tới núi Long Hổ, là một nơi rất đẹp. Hơn nữa mối quan hệ giữa tôi và người nơi cậu cũng không tệ, không chừng chúng ta đã từng gặp nhau rồi!’, Trương Đình Ngọc khẽ nhếch miệng cười lạnh lùng.
Đương nhiên hắn biết gã này từng tới núi Long Hổ. Năm Trương Phong mười tuổi, Trương Đình Ngọc đã từng tới đó. Cùng theo Đạo gia, nên anh ta tới nơi đó học là điều dễ hiểu.
Khi đó Trương Đình Ngọc vô cùng hăm hở, khí chất vượt xa Trương Phong. Trương Phong lúc đó còn đang đứng trong sân sau bổ củi, gánh nước còn người ta đã thụ giáo Đạo gia của tông Long Hổ rồi.
Điều đó đủ để khiến người ta bỏ xa hắn. Hạt giống tu đạo có thiên phú luôn được đãi ngộ khác với người sinh ra phải nỗ lực.
Anh ta tới tông Long Hổ, đến ngay cả tông chủ cũng đích thân ra mặt tiếp đón. Bộ dạng xấu xa khi đó của Trương Đình Ngọc in sâu trong não Trương Phong.
Là ai thì cũng không thích có người đè đầu cưỡi cổ trên con đường tu đạo của mình.
Mỗi lần khi sư phụ khen ngợi hắn thì cũng đều không quên lấy Trương Đình Ngọc ra để so sánh.
“Gặp thì có thể từng gặp nhưng anh Trương sinh ra đã có thiên phú cao hơn người khác, lại mang mệnh ngũ cửu, khí chất bất phàm nên đương nhiên không để ý tới một kẻ gánh nước, chẻ củi ở sân sau như tôi rồi!”, Trương Phong liếc nhìn anh ta cười lạnh lùng.
Nghe tới mệnh cửu ngũ là Tư Đồ Yên tái mặt. Quả nhiên thời thế loạn lạc, anh hùng nhiều như nấm. Anh ta tưởng chỉ có một mình mình có mệnh cửu ngũ, thật không ngờ Trương Đình Ngọc cũng thế.
Chẳng trách hôm trước vị hòa thượng lại nói vậy. Rằng trong lúc thời thế loạn lạc, loại mệnh cách như vậy sẽ xuất hiện càng lúc càng nhiều. Nhưng cuối cùng thỉ còn lại một người. Vì vậy mang theo mệnh cách cửu ngũ có thể là một sự may mắn, nhưng cũng có thể là sự bất hạnh.
Bởi vì cả đời sẽ dính líu và trong những trận chiến mưa máu của giang hồ.
Vụt!
Hai người bỗng chuyển động, xem ra có vẻ sắp đánh nhau tới nơi.
Bỗng nhiên!
Một bóng đen lướt qua ngăn giữa bọn họ và túm lấy hai tay họ.
“Cửa Phật có phải là nơi đánh nhau của các vị không? Muốn đánh thì đi ra ngoài, đừng ở trong này!”, vị hòa thương vô danh tiếp chiêu tấn công của cả hai bọn họ.
Điều đó đủ để chứng minh rằng kungfu của ông ta vượt xa cả hai người.
Thật không hiểu tại sao một cao nhân như vậy là ở một nơi thâm sơn cùng cốc như chùa Bạch Mã. Mặc dù ở đây hương hỏa được thắp liên tục nhưng ngồi chùa này trông rất tồi tàn, cảm giác nếu một vị cao tăng mà ở đây thì thiệt thòi quá.
Trương Đình Ngọc lập tức thu tay lại: “Vừa rồi ngại quá, gặp người trong Đạo gia khó mà tránh khỏi va chạm. Nếu đại sư đã nói không cần hương hỏa thì lần sau tôi lại tới vậy!”
Khi rời đi, anh ta còn liếc nhìn Trương Phong: “Lần sau có cơ hội, chúng ta tỉ thí đạo thuật nhé!”
“Yên tâm! Có cơ hội thì sẽ tỉ thí, cùng giao lưu đạo thuật. Dù anh không tìm tôi thì có cơ hội tôi cũng sẽ tìm anh! Kỳ Môn Vũ Hầu, tôi thật sự rất muốn lĩnh giáo đấy!”, Trương Phong nhếch miệng cười.
Ngay sau đó Tư Đồ Yên và Trương Đình Ngọc liếc nhìn nhau rồi quay người rời đi.
Nhưng khi họ vừa tới cửa thì bỗng nhiên Trương Đình Ngọc khựng lại.
“Rốt cuộc thì anh có đi hay không. Nếu không được thì chúng ta ra sau núi làm ba trăm hiệp!”, Trương Phong mất kiên nhẫn, đi mà cứ lần khần đến là khó chịu.
Trương Đình Ngọc khẽ nghiêng đầu nhìn vị hòa thượng vô danh: “Mùi máu? Tại sao nơi của Phật lại có mùi máu nồng như vậy!
Hơn nữa…còn có hương thơm của một cô gái nữa!”
Vụt!
Anh ta vung tay, cánh cửa của căn phòng bên trong lập tức bị mở ra và nhìn thấy Tống Thi Vũ cũng như thấy Mạc Phong đang ngâm mình trong thùng gỗ.
“Ồ! Hóa ra trong này vẫn còn người nữa à? Không biết hai người là?”, Trương Đình Ngọc khẽ cười nhìn vào trong.
Tư Đồ Yên liếc nhìn rồi bật cười: “Đó không phải là đứa con hoang của nhà họ Mạc làm loạn vùng duyên hải sao? Cô gái đó nghe nói là người mà nhà họ Tống không chấp nhận, thật đúng là một cặp trời sinh!”