Chương 558
Củ sâm này dài khoảng nửa cánh tay, các nhánh rất tươi tốt, phần đầu và gốc được buộc lại bằng chỉ đỏ, vì theo dân gian, nếu không dùng chỉ đỏ buộc chặt lại thì nhân sâm sẽ chạy mất.
Còn về việc nó có biết chạy thật không thì không ai biết, Bạch Như Nguyệt chạm nhẹ vào củ sâm trăm năm này, đừng nói là ăn, chỉ sờ thôi đã cảm nhận được một luồng khí mát lạnh truyền vào cơ thể rồi.
“Đây chính là nhân sâm trăm năm à? Trừ phần đầu lớn hơn bình thường một chút thì cũng không khác cho lắm nhỉ!”, Bạch Như Nguyệt nhìn rồi nói với vẻ khó hiểu.
Theo thị trường, chắc chắn củ sâm này không chỉ trị giá mười triệu, cho dù bán với giá trăm triệu, người ta cũng tranh nhau mua.
Có tiền cũng không mua được nhân sâm trăm năm, so với việc nói là đã mua với giá mười triệu, chi bằng nói là Nghiêm Khả Di tặng thì đúng hơn, vì Bạch Như Nguyệt đã từ bỏ quyền đại lý mạng 5G.
Những người sáng suốt đều nhận ra điều này, nói gì đến Bạch Như Nguyệt chứ.
“Được rồi, đưa củ sâm này tới chùa Bạch Mã đi!”
Cô ấy nhìn thoáng qua rồi đóng hộp lại, đẩy đến trước mặt Long Hưng Điền.
Nhưng Long Hưng Điền không rời khỏi công ty ngay mà cúi đầu, có vẻ muốn nói gì đó.
“Còn chuyện gì à?”, Bạch Như Nguyệt ngờ vực hỏi.
Ông ta lúng túng gãi đầu: “Trước đó cô bảo tôi tìm kiếm tung tích của cỏ Long Tiên và quả Bồ Đề, đã có manh mối rồi!”
“Có manh mối rồi ư?”
“Cỏ Long Tiên à!”
Bạch Như Nguyệt nghe thấy thế, lập tức đứng dậy, kinh ngạc nói: “Ở đâu? Đối phương cần bao nhiêu tiền thế?”
“Không cần tiền ạ…”, Long Hưng Điền nói khẽ.
“…”, Bạch Như Nguyệt không khỏi nhíu mày, cô ấy thà rằng đối phương đưa ra cái giá trên trời còn hơn, trên đời này làm gì bữa ăn nào miễn phí, cho dù có thì sau đó bạn cũng phải trả giá cao gấp mấy lần!
Cô ấy vội nói: “Ông tìm được ở đâu?”
“Cô Bạch, hay cô tự đi một chuyến đi, bây giờ người đó đang chờ cô ở nhà hàng Linh Hạc Loan đấy!”, Long Hưng Điền mỉm cười khó xử.
Rõ ràng người này cũng không muốn va chạm trực tiếp, chuyện này khiến Bạch Như Nguyệt càng nghi ngờ hơn, rốt cuộc đó là ai? Tại sao phải hẹn gặp mặt bên ngoài chứ?
Tuy cô ấy thấy hơi khó hiểu nhưng vẫn thu dọn đồ đạc, xách túi đi ra ngoài.
Lúc này, ở nhà hàng Linh Hạc Loan.
Đây vốn là một nhà hàng Trung – Tây rất nổi tiếng ở Nam Đô, trưa nào cũng đông nghịt người, nhưng điều bất ngờ chính là hôm nay trong nhà hàng lại vắng tanh.
Khi Bạch Như Nguyệt tới cửa, một nhân viên phục vụ lập tức cung kính nói: “Chào cô Bạch ạ!”
Rõ ràng cô ta vừa nhìn đã nhận ra cô gái tài năng của thành phố Nam Đô, nên vội tới chào hỏi.
“Hôm nay nhà hàng không kinh doanh à?”, Bạch Như Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Nhân viên phục vụ khẽ lắc đầu: “Đương nhiên là có, nhưng những chỗ còn trống trong nhà hàng đã được người ta bao hết rồi, nên bây giờ nhà hàng chúng tôi không tiếp khách khác ạ!”
“Bao hết á? Hết bao nhiêu tiền vậy?”
“Một triệu!”
“…”
Lúc này, trong đầu Bạch Như Nguyệt xuất hiện hai chữ, làm màu!
Người giàu có thực sự sẽ không bao giờ hoang phí như thế, mặc dù tiền là để tiêu, nhưng ngay cả cô ấy cũng không bao giờ tốn tận một triệu để ăn một bữa cơm cả.
“Người tới là ai thế?”, Bạch Như Nguyệt trầm giọng hỏi.
Cô gái kia mỉm cười: “Cô Bạch cứ lên trên kia là biết ạ!”
“Cô… Được thôi, không nói chứ gì, tôi sẽ tự lên đó để xem rốt cuộc người tới là ai!”
Cô ấy nói rồi rảo bước về phía căn phòng trên tầng, ở cửa phòng có hai vệ sĩ, khi thấy cô ấy, họ lập tức cung kính nói: “Mời cô Bạch vào trong ạ!”
Cô ấy không thèm nhìn họ, chỉ gật nhẹ đầu, đẩy cửa bước vào, khi thấy người đang ngồi trong phòng thì lập tức biến sắc.
Cô ấy quen một người đang ngồi trong phòng, còn người kia thì có biết nhưng mới gặp mặt lần đầu tiên.
Người mà cô ấy quen không phải ai khác, chính là Tư Đồ Yên!
Còn người mà cô ấy không quá quen chính là Trương Đình Ngọc!
Bạch Như Nguyệt ở Nam Đô, Nghiêm Khả Di ở Bắc Thành, rồng lượn Cửu Châu Trương Đình Ngọc, phượng đáp Mạc Bắc Diệp Đông Lâm.
Có lẽ ngay cả trẻ con ba tuổi cũng thuộc bài vè này.
“Sao hai người lại đi với nhau thế?”, Bạch Như Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Tư Đồ Yên ở Yến Kinh, Trương Đình Ngọc ở Thục Châu! Hai nơi cách nhau hơn hai nghìn cây số, sao họ lại đi chung với nhau được.
“Thì ra cô Bạch biết tôi, đúng là thất lễ!”, Trương Đình Ngọc đứng dậy chào, mỉm cười hòa nhã.
Bạch Như Nguyệt hơi nhếch môi: “Sao tôi lại không biết anh Trương được. nhưng chẳng phải người ta đồn rằng anh đã được một vị cao nhân trên núi Côn Lôn nhận làm đồ đệ ư? Sao anh lại ở đây mà không cố gắng tu hành thế?”
Trương Đình Ngọc nổi tiếng nhờ trí tuệ vượt trội, chứ không phải vì giỏi kinh doanh.
Nghe nói khi anh ta chào đời, trên trời có rồng vàng xuất hiện, một tháng tuổi đã biết đi, còn biết ca hát trò chuyện, ba tuổi đã thuộc làu ba trăm bài thơ Đường thơ Tống.
Tám tuổi còn ghê gớm hơn, có lần sét đánh trúng anh ta, nhưng cơ thể anh ta lại hấp thu luồng sét đó.
Thế nên sau đó mới có lời đồn Trương Đình Ngọc chính là rồng đầu thai, chẳng bao lâu sau, anh ta đã được một cao nhân đưa đi tu hành. Khắp Thục Châu đều cho rằng Trương Đình Ngọc là thần tiên chuyển thế, nên địa vị của nhà họ Trương cũng tăng theo.
Từ một gia tộc không đáng chú ý, họ đã trở thành nhà quyền thế bậc nhất Thục Châu.
Cho dù dùng cách gì, nói tóm lại, Trương Đình Ngọc có thể nổi tiếng ngang với Diệp Đông Lâm, chắc chắn cũng có bản lĩnh riêng.
Vào giờ phút này, Bạch Như Nguyệt hơi lúng túng, cô ấy không thân với người đàn ông này, cũng không biết gì về anh ta nên chẳng biết nói gì cho phải.
Trương Đình Ngọc mỉm cười lễ độ: “Nghe nói cô Bạch đang tìm kiếm cỏ Long Tiên, anh Tư Đồ vẫn luôn để tâm đến, nên cố tình nhờ tôi tìm kiếm, giờ tôi đã tìm được rồi!”
Anh ta lấy một chậu cây ra khỏi gầm bàn, bên trong là một cây cỏ xanh mởn, không khác gì với cỏ dại bình thường, nhưng lại có mùi hương kỳ lạ, vô cùng thơm ngát.
“Đây chính là cỏ Long Tiên ư?”, Bạch Như Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Anh ta gật nhẹ đầu, chỉ vào cây cỏ rồi cười khẽ: “Cỏ Long Tiên có sáu lá hình quạt, mùi hương thơm ngát, nếm thử thì thấy nhạt nhẽo khô khốc, rễ như vảy rồng, thân như râu rồng, nếu không tin thì cô cứ đối chiếu thử xem!”