Chương 557
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là vị hòa thượng đã thò tay ngay vào trong thùng gỗ.
Thùng nước chín mươi độ dường như không thành vấn đề với ông ta. Nét mặt ông ta còn lộ vẻ trào phúng: “Đúng là số mệnh!
Thế nào mèo mù vớ cá rán lại đả thông được hai mạch Nhâm Đốc “Đả thông được hai mạch Nhâm Đốc sao?”, Trương Phong hỏi với vẻ nghi ngờ.
Hắn lập tức chộp cổ tay Mạc Phong, bỗng cảm nhận được một luồng chân khí đang di chuyển, rõ ràng luồng chân khí này mạnh hơn hôm qua nhiều.
Thế nào mà lớ ngớ lại thành ra giúp được Mạc Phong!
Quan điểm của Tống Thi Vũ thì hơi khác bọn họ: “Nước nóng như thế này có khi nào lột da mông không?”
“Có lẽ là sẽ dính xuống đáy thùng đấy…”, vị hòa thượng vô danh gãi đầu khẽ cười, sau đó sải bước đi ra ngoài: “Tiếp tục thổi lửa, nhớ là nhiệt độ phải ổn định ở mức tám mươi mốt độ. Lần này tuyệt đối không được mắc sai lầm. Không phải lần nào cũng may mắn như vậy đâu. Còn việc mông cậu ấy bị lột da thì chúng ta sẽ giải thích sau!”
Trương Phong gãi đầu cười lúng túng: “Mong là không bị nữa, nếu như để anh ấy tỉnh lại mà biết được thì sẽ đánh tôi chết mất!”
Tống Thi Vũ nhìn Mạc Phong khẽ nhắm mắt, toàn thân đỏ ửng hơn nữa miệng còn hơi há ra.
“Cho nhỏ lửa thôi!”, cô quay qua nhìn Trương Phong và vội vàng lên tiếng.
Những ngày còn lại, Trương Phong và Tống Thi Vũ đều thay phiên gia nhiệt ngày đêm nhưng Mạc Phong không có dấu hiện gì là sẽ tỉnh lại. Anh giống như một xác sống, nằm trong thùng gỗ, mũi thở, tim đập nhưng không thể mở mắt.
Cho tới ngày thứ ba, vị hòa thượng vô danh từ ngoài bước vào phòng. Ông ta nhìn màu nước trong thùng, màu xanh đen đã biến thành màu đen đậm, hơn nữa nước còn sôi ục ục giống như đang luyện chế độc dược vậy.
“Thuốc đã hết tác dụng rồi, mau đổi đi!”, vị hòa thượng vô danh chỉ vào số thuốc ngoài cửa: “Nhấc người ra đặt lên giường, sau đó cho dược liệu mới vào và tiếp tục đun tới tám mươi mốt độ. Nhớ là trước khi bỏ thuốc vào thì phải đổ hết nước cũ trong thùng đi!”
Theo cách làm này thì tới lần thứ ba sẽ cần phải thay dược liêu. Hai lần trước cốt thuốc đã lắng đọng trong thùng nên được tích tụ lại và có ích rất nhiều cho cơ thể khi được hấp thụ.
Đại sư, ngâm đã ba ngày rồi mà sao anh ấy vẫn chưa tỉnh vậy? Rốt cuộc có tác dụng gì không?”, Trương Phong hỏi với vẻ nghi ngờ.
Ba ngày ba đêm ngâm trong nước thuốc, nếu mà có chút công hiệu thì không nói. Đằng này người chẳng khác gì lúc trước, điểm khác biệt duy nhất là khí sắc tốt hơn một chút xíu mà thôi.
Vị hòa thượng vô danh khẽ thở dài: “Tôi chỉ có thể giữ được mạng sống cho cậu ấy, còn có chữa khỏi hay không thì phải xem tạo hóa! Kinh mạch đứt hết một nửa cũng thôi, đến tam quan cũng bị tổn thương với nhiều mức độ khác nhau, không chết thì đúng là số mệnh! Cũng không biết cậu ấy đã dùng kungfu gì, tại sao dương khí và nội lực lại giống như bị rút cạn thế kia!”
“Lẽ nào…là do Thiên Cương Thất Tinh Bộ sao?”, hắn vỗ đầu bừng tỉnh.
Lúc đó mặc dù Mạc Phong bị thương rất nghiêm trọng nhưng toàn bộ kinh mạch và mệnh quan đều còn nguyên vẹn. Và cũng may là không bị thương phần xương, toàn bộ là ngoài da.
Thế nhưng ngay sau khi sử dụng Thiên Cương Thất Tinh Bộ thì toàn bộ sức mạnh trong cơ thể anh giống như bị cắn trả và tạo nên con người như xác sống hiện tại của anh.
“Vậy…vậy anh ấy phải ngâm bao nhiêu lâu nữa! Không thể nào ngâm cả đời mà!”
Vị hòa thượng vô danh khẽ lắc đầu: “Cùng tôi đi lên núi hái dược liệu đi, những việc khác giao cho nữ thí chủ là được!”
Nói xong ông ta không nói thêm câu gì mà quay người đi ra khỏi cửa. Trương Phong quay đầu nhìn Tống Thi Vũ và cười khổ: “Để tôi nhấc anh ấy ra khỏi thùng cho cô, cô nhớ lau người giúp anh ấy nhé!”
“Được!”, Tống Thi Vũ gật đầu.
Nhưng khi Mạc Phong vừa được nhấc ra khỏi thùng thì cô ấy lập tức che mắt lại và kêu lên: “Á…!”
“Lão hòa thượng đó nói là nhất định phải cởi hết đồ để ngâm nước thuốc, như vậy mới hấp thụ được toàn bộ!”, Trương Phong cười khổ.
Lúc ở bên trong thùng nước, Mạc Phong luôn trong trạng thái mê man.
Tống Thi Vũ không nói gì thêm, chỉ cùng Trương Phong dìu anh lên giường.
“Anh đi đi, ở đây để tôi là được rồi!”
Lúc này vị hòa thượng vô danh ở bên ngoài cũng thúc giục. Trương Phong gật đầu và chạy ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Tống Thi Vũ và Mạc Phong. Bầu không khí có phần ngượng nghịu. Dù sao cô nam quả nữ ở cùng một phòng nên khó tránh khỏi cảm giác e ngại.
Nhưng may mà Mạc Phong hôn mê. Cô có làm gì thì anh cũng không biết.
Cô dùng khăn bông đã nhúng qua nước lau phía trước cho anh. Những vết thương trông vô cùng rõ ràng, hơn nữa còn có một vết thương đúng ngay vùng ngực.
Thế nhưng sau ba ngày ngâm thuốc thì chúng đã bắt đầu ngậm miệng. Nếu tiếp tục ngâm thì có lẽ vài bữa là những vết thương sẽ lành lặn hoàn toàn. Nhưng không biết phải mất bao lâu thì anh mới tỉnh lại.
Khi cô lật người Mạc Phong thì vội lấy tay bụm miệng, cố gắng không phát ra tiếng kêu.
Sau lưng anh chằng chịt toàn vết thương. Vết thương cũ không nói tới, vết thương mới cũng phủ khắp lưng, nhất là vết thương chí mạng của nhát kiếm kia khiến mệnh quan sau lưng anh bị vỡ nát.
Mặc dù vết thương không còn chảy máu nữa nhưng sâu tới mức có thể nhìn thấy rõ bên trong.
Tách!
Nước mắt cô rơi xuống lưng anh. Lần này anh tới duyên hải đúng là không tiếc mạng sống của mình để cứu cô.
Rõ ràng là anh có thể xử lý được, có thể chạy thoát được nhưng cứ muốn đưa cô đi cùng. Trước đây gã này luôn tìm cách cãi nhau với cô nhưng giờ cô không còn tức anh nữa mà chỉ còn lại sự cảm động.
Không biết từ lúc nào, cô cảm thấy tình cảm của mình càng sâu nặng hơn.
Cô khẽ lau lưng cho anh và bắt đầu gia nhiệt cho nước trong thùng gỗ, đợi hai người Trương Phong quay về thì sẽ đặt người vào lại trong thùng.
… Lúc này tại thành phố Nam Đô, trong một tòa cao ốc.
Bạch Như Nguyệt đang ngồi trước bàn làm việc. Bỗng có tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào.
“Vào đi!”
Một lúc sau, Long Hưng Điền từ ngoài bước vào, ông ta bê một chiếc hộp trắng xám trên tay.
“Thưa cô, đây là nhân sâm trăm năm mà nhà họ Nghiêm cho người đưa tới, mời cô xem!”
Ông ta đặt chiếc hộp lên bàn, khẽ mở ra. Dù chưa nhìn hấy thứ bên trong nhưng hương thơm nhẹ nhàng của dược liệu đã toát cả ra ngoài.