Chương 556
“Tám mươi mốt độ sao? Làm sao mà tôi biết được khi nào thì đạt tới nhiệt độ đó?”, Trương Phong hỏi với vẻ khó hiểu.
Nhưng nào ngờ sau đó vị hòa thượng chỉ câm như hết khiến hắn tức điên.
Rồi vị hòa thượng mỉm cười thản nhiên: “Cậu có thể thò tay vào mà, nếu da tay mà tê rần thì chứng tỏ đã đạt tám mươi mốt độ rồi đấy!”
“Ông…! Tôi nói này một hòa thượng như ông sao lại có thể ăn nói như vậy chứ? Đây không phải là ức hiếp người quá đáng sao? Sao không lấy tay của ông mà nhúng vào?”, Trương Phong trừng mắt đầy tức giận.
Vị hòa thượng chỉ cười xùy, không nói thêm gì rồi quay người đi vào phòng trong.
Tới khi đi vòng ra phía sau Trương Phong mới phát hiện ra một chiếc nhiệt kế cỡ nhỏ. Nhiệt độ tăng thì vạch màu đỏ sẽ di chuyển lên trên, còn nhiệt độ của nước giảm thì nó sẽ di chuyển xuống dưới.
“Bắt đầu từ tối nay, nhiệt độ của nước phải duy trì ổn định ở mức tám mươi mốt độ!”
Giọng nói của vị hòa thượng vô danh từ ngoài vọng vào. Trương Phong sững sờ, vội vàng lên tiếng: “Cái gì cơ? Bắt đầu từ tối nay sao? Vậy tôi thức trắng đêm à?”
“Ngủ hay thức là việc của cậu. Nếu cậu muốn cậu ấy sống thì chăm chỉ đốt bếp, nhớ là nhiệt độ của nước không được cao cũng không được thấp. Tám mươi mốt độ có thể giúp thuốc phát huy hết tác dụng và giúp cơ thể hấp thụ được nhiều nhất qua lỗ chân lông, như vậy mới có thể giữ được mệnh quan trên người cậu ấy. Giờ đây cả ba mệnh quan đã gần như bị phá hủy, chỉ biết dựa vào mỗi hơi thở mà thôi!”
“…”
Nói là hơi thở thì chi bằng nói là chấp niệm. Một chấp niệm, một ý chí nhất định phải sống tiếp.
Ba mệnh quan bao gồm trước ngực, sau lưng và vùng đầu.
Cũng may ba mệnh quan chưa bị phá hủy hoàn toàn vì huyệt thái dương ở vùng đầu vẫn giữ được nguyên vẹn. Có lẽ lúc đánh nhau anh không bị đánh vào mặt.
Trương Phong cũng chỉ phàn nàn chứ không dám làm trái. Hắn đi ra phía sau thùng gỗ. Có một chiếc bễ thổi từ ngày xưa, cần phải cho củi vào bếp sau đó dùng bễ để thổi lửa.
Nếu muốn lửa nhỏ thì kéo bễ ra xa một chút. Nếu muốn lửa to thì để sát bễ vào trong.
Như vậy có thể giúp ngọn lửa cháy đều vào đảm bảo được nhiệt độ ổn định.
“Anh Mạc à anh Mạc, đợi khi anh tỉnh lại mà không tìm cho tôi mười tám cô em để bù đắp thì anh xong con ong với tôi!”, Trương Phong thở dài.
Lần này để giúp anh, hắn đã sử dụng cấm thuật tông Long Hổ của phái Mao Sơn tới mấy lần. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ nhanh chóng bị người khác tìm tới tận nơi mất.
Thần Quỷ Thất Sát Lệnh là một đạo thuật có thể khiến cả hai giới âm dương phải chấn động. Nhưng cũng may là hắn chưa giết phải quỷ quái tinh linh, cũng như chưa giết chết người nào.
Còn sau này có xảy ra vấn đề gì hay không thì không ai biết, nhưng chắc chắn là sẽ gặp rắc rối, có khi rắc rối đang trên đường tới tìm hắn rồi cũng nên. Nhưng trong lúc cấp bách như thế này thì phải cứu Mạc Phong tỉnh lại rồi tính tiếp.
Nhìn bầu trời phía xa đang sáng dần, hắn liếc nhìn đồng hồ thì đã là năm giờ sáng. Giờ này còn ngủ cái rắm à.
Thế là Trương Phong bắt đầu thêm củi đốt bếp. Đã mấy lần hắn ngủ gục.
Dần dần nước trong thùng bắt đầu sôi, nhưng chưa đạt tới mức sôi sùng sục. Hắn nhìn cây nhiệt kế đã thấy nhiệt độ đạt sáu mươi. Với nhiệt độ này đã đủ để luộc chín trứng gà. Nếu như lên tới tám mươi mốt độ thì thịt cũng có thể chín tái luôn rồi.
Hắn bỗng cảm thấy nghi ngờ cách làm của vị hòa thượng này. Nếu làm như ông ta nói thì khéo khi Mạc Phong ra khỏi thùng sẽ bị mất một lớp da mất.
Bảy giờ sáng.
Trong căn phòng còn lại.
Tống Thi Vũ đã tỉnh lại sau khi dùng đan dược. Trước đó cô còn hơi sốt. Giờ thì trông hồng hào, chẳng còn dáng vẻ bị bệnh chút nào.
“Mình đang ở đâu vậy?”, cô day thái dương nhìn xung quanh. Căn phòng với bức tường đất màu vàng, và những bức tượng Phật với kinh Phật được bày biện khắp nơi.
Tống Thi Vũ bỗng ngồi bật dậy sau khi nhớ ra: “Mạc Phong…Mạc Phong!”
Rồi cô vội vàng bước xuống, đi giày và chạy ra cửa. Ngoài sân chỉ có vị hòa thượng vô danh đang ngồi thiền.
“Đại sư, tôi…”
Chưa đợi Tống Thi Vũ lên tiếng, vị hòa thượng vô danh đã khẽ phất tay: “Cậu ấy tạm thời không sao, không chết được! Tôi đã chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho cô rồi. Cô đi thay đồ trước đi!”
Cô cúi đầu nhìn quần áo mình. Tất cả bị rách tới mức khó coi, hơn nữa da còn bị trầy xước rất nhiều chỗ.
“Quần áo! Ông chuẩn bị quần áo giúp tôi sao?”
Tống Thi Vũ bỗng có dự cảm chẳng lành. Bắt một vị hòa thượng chuẩn bị đồ cho mình thì có nghĩa là gì?
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô. Bộ đồ được chuẩn bị là trang phục dành cho ni cô. Và điều khiến người ta khó hiểu nhất là trên bộ đồ còn thêu hình logo Adidas.
Giờ nhãn hàng Adidas còn nhận đơn hàng của nhà chùa nữa sao?
Nhưng điều khó hiểu hơn cả là ngôi chùa này chỉ có duy nhất vị hòa thượng vô danh. Tại sao lại có đồ của ni cô chứ… “Khụ…khụ! Gì nhỉ, nữ thí chủ đừng nghĩ lệch lạc. Bộ đồ này là tôi vừa tới chùa bên cạnh mượn về”, vị hòa thượng vô danh nhận ra suy nghĩ của cô nên vội vàng giải thích.
Lúc này Tống Thi Vũ mới thở phào. Cô còn tưởng ngôi chùa này bề ngoài thì thắp nhang thờ Phật nhưng bên trong là kim lâu giấu kiều cơ!
Giờ ông ta giải thích như vậy thì còn hợp lý. Vậy là cô vội vàng vào bên trong thay đồ. Mặc bộ đồ chùa màu xám, búi tóc lên thì nhìn không khác ni cô là bao nhiêu.
“Đại sư, anh ấy ở đâu, tôi có thể gặp được không?”, Tống Thi Vũ thay đồ xong bèn lên tiếng.
Một mùi hương tỏa ra trong không khí. Vị hòa thượng vô danh lập tức tái mặt: “Hỏng rồi, nấu chín mất rồi!”
Ông ta sải bước, đẩy cửa xông vào trong, chỉ thấy Thương Phong ngồi trước bếp lò gật gà gật gù. Xem ra là hắn buồn ngủ tới mức không chịu nổi nữa rồi.
“Người sắp bị cậu luộc chín rồi!”
Hòa thượng vô danh bước tới búng vào trán hắn. Đau tới mức Trương Phong đứng bật dậy và hét lên. Hắn còn tưởng là xảy ra chuyện gì to tát lắm.
“Sao thế?”
Khi hắn quay đầu lại thì nhiệt độ đã lên chín mươi độ. Hắn sợ quá vội vàng thêm nước lạnh vào thùng.
“Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi tôi buồn ngủ quá, bất cẩn nên ngủ quên mất, không sao chứ!”, Trương Phong cười ái ngại, hắn biết mình làm sai nên không dám nói lớn.
Với nhiệt độ chín mươi, người bình thường chỉ cần thò tay vào có khi đã chín chứ đừng nói là ngâm cả người.
May mà Mạc Phong đang hôn mê không biết đau, nếu không anh đã đạp bay hắn luôn rồi.