Chương 553
“Dán cái này lên!”, Trương Phong nhanh chóng lấy trong túi ra một tờ bùa.
Tống Thi Vũ khẽ lắc đầu: “Không! Tôi nhất định phải dùng thực lực của mình để đưa anh ấy lên, như vậy mới đủ chân thành!”
“Lão già kia nói dối cô đấy, cô tin thật à!”
“Tôi tin! Chỉ cần ông ta có thể cứu được Mạc Phong, nói cái gì tôi cũng tin!”
“…”
Nói xong, cô ấy đặt hai tay Mạc Phong lên vai mình, từng bước đi về phía sườn núi.
Cho dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu, cô ấy cũng không cho Trương Phong giúp, phải dùng thực lực của bản thân từng bước leo lên.
Không biết sau khi leo được bao lâu, khi nhìn lại thì đã thấy khoảng cách giữa chân núi và vị trí hiện tại đã là một quãng đường dài rồi.
Có vẻ như chỉ cần kiên trì thì nhất định sẽ có gặt hái.
“Đã leo được một phần ba rồi! Sắp tới nơi rồi!”, Tống Thi Vũ hào hứng nói.
Nhưng vừa tiếp tục bước đi thì cô ấy bất ngờ trượt chân ngã xuống đất, không những thế, Mạc Phong cũng bị trượt theo, lăn xuống núi.
“Mạc Phong!”
Tống Thi Vũ lập tức chạy về phía chân núi, nhưng cũng bị ngã rồi lăn theo đúng hướng Mạc Phong vừa lăn xuống.
Bịch!
Vừa đi được một phần ba quãng đường thì bây giờ lại quay về vị trí ban đầu.
“Anh Mạc! Cô Tống! Hai người không sao chứ?”, Trương Phong từ trên núi chạy xuống, cũng bị trượt chân lăn theo.
Tống Thi Vũ nhìn thấy Trương Phong lăn xuống cùng tuyến đường ban nãy thì lập tức dùng thân mình che chắn cho Mạc Phong để anh không bị va trúng. Nhưng nào ngờ lúc chuẩn bị va vào bọn họ, Trương Phong thuận theo hòn đá chắn giữa đường mà văng lên cao, bay thẳng ra ngoài.
“A!”
Bịch!
Hắn bay ra vài mét rồi ngã xuống đường, không những thế, miệng hắn còn đầy cỏ dại.
“Lão hòa thượng đáng chết này, chờ ông đây lên được, ông không xong với tôi đâu!”, Trương Phong siết chặt nắm đấm, nện xuống nền xi-măng, không ngừng chửi rủa.
Tống Thi Vũ nhìn đường núi hiểm trở, thở dài nói: “Xem ra tôi không làm cao nổi nữa rồi, vừa rồi tôi quá tự đại nên mới phải chịu sự trừng phạt thế này! Bắt đầu lại thôi!”
Làm bất cứ việc gì cũng đều không đơn giản như những gì mình nhìn thấy, tại sao Đường Tăng năm đó không để Tôn Ngộ Không cõng mình trên lưng bay thẳng đến chùa Lôi Âm luôn chứ?
Tôn Ngộ Không bay một trăm lẻ tám nghìn dặm, vèo một cái là có thể đến chùa Lôi Âm, hòan toàn có thể tiết kiệm được thời gian và sức lực.
Nhưng cuối cùng cũng chỉ có kết quả mà không có quá trình, người ta hỏi trên đường đi đã trải qua những gì nhưng không cách nào trả lời được, có thể đây là chủ ý của lão hòa thượng!
Những người bạn gặp trong đời hay những chuyện xảy ra đều là định mệnh, trốn không được mà tránh cũng không xong!
Nghỉ ngơi một chút, cô ấy lại đặt Mạc Phong lên vai, từng bước đi lên đỉnh núi.
Từ bài học rút ra ban nãy, Tống Thi Vũ lần này bước đi rất cẩn thận.
Bởi vì ngày hôm nay trời mưa, dáng vẻ hết sức nhếch nhác, nhưng lúc này, cô ấy không thể quan tâm nhiều như vậy.
Lúc này ở khu vực thành phố Nam Đô, trong một lâm viên sang trọng.
Đã hơn mười một giờ tối, bên ngoài mưa vẫn không ngớt.
Bạch Như Nguyệt đứng bên cửa sổ, tay cầm ly rượu vang, lặng lẽ nhìn ra ngoài, không biết đang nghĩ gì nhưng trong lòng lại có chút bối rối.
Cộc cộc cộc!
Có tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào!”
Long Hưng Điền bước nhanh vào, trên tay còn cầm một cuốn sổ nhỏ: “Cô Bạch, vừa rồi tôi có cho người đi điều tra, trong ba loại dược liệu này thì trước mắt đã tìm được nhân sâm trăm năm rồi”.
“Ở đâu?”, Bạch Như Nguyệt lập tức quay đầu kêu lên.
“Ở… ở Quan Trung… nhà họ Nghiêm!”
“…”
Bạch Như Nguyệt của Nam Đô, Nghiêm Khả Di của Bắc Thành!
Câu vè này có lẽ ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể đọc được thành tiếng.
Nghe thấy lời này, hàng lông mày xinh đẹp của Bạch Như Nguyệt thoáng chốc cau lại.
Nếu có liên quan đến nhà họ Nghiêm, thì có lẽ không chỉ là vấn đề tiền bạc.
“Cô Nghiêm có nói, nếu cô muốn nhân sâm trăm năm kia, cô ta có thể đưa cho cô, nhưng có hai điều kiện! Một là cô ta muốn mười triệu tệ!”, Long Hưng Điền hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói.
Bạch Như Nguyệt thậm chí không suy nghĩ mà nói luôn: “Lập tức cho người đưa tiền cho cô ta! Còn điều kiện thứ hai?”
Mười triệu tệ đối với cô ấy cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc. vậy thì số tiền này với Nghiêm Khả Di cũng không khác gì. Hiển nhiên chuyện quan trọng nhất không phải là điều kiện đầu tiên, mà là điều kiện thứ hai!
“Điều kiện thứ hai là… cô ta muốn nhà họ Bạch giúp cô ta có được quyền đại lý mạng 5G đầu tiên!”
“…”
Quả nhiên!
Bây giờ là thời đại bùng nổ thông tin mạng. Sự xuất hiện của 5G chắc chắn là một dự án đáng đầu tư. Ai có thể đi đầu trong việc giành quyền đại lý chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền ở Hoa Hạ.
Cả nhà họ Bạch và nhà họ Nghiêm đều có một mẫu điện thoại di động, mà mẫu điện thoại này bán chạy cả trong và ngoài nước.
Nếu ai là người đầu tiên có được quyền đại lý 5G, thì người đó lãi to, ít nhất cũng phải kiếm được hai tỷ tệ!
Người thứ hai hưởng lợi đương nhiên sẽ không bằng người đầu tiên, danh tiếng cũng kém xa người đầu tiên!
“Tại sao cô ta không tự mình tranh đi! Đây vốn là một cuộc chiến cơ mà, cô ta dám để tôi làm miếng độn giầy cho cô ta à?”, Bạch Như Nguyệt sầm mặt xuống, tức giận nói Chơi nước này thì khác nào nhà họ Bạch chủ động nhận thua?
Nếu thực sự cạnh tranh, Nghiêm Khả Di chưa chắc đã là đối thủ của cô ấy!
Long Hưng Điền cũng thở dài: “Vậy chúng ta còn cần cần nhân sâm kia không?”
Bạch Như Nguyệt đứng bên cửa sổ suy nghĩ, một lúc sau mới nói: “Giao cho cô ta đi! Chúng ta nắm quyền đại lý thứ hai cũng được!”
Cũng được, lời nói ấy xen lẫn vẻ bất lực.
Đây là khoản lỗ cả trăm triệu tệ, nhưng so với tính mạng của Mạc Phong, số tiền đó bỗng nhiên trở nên không quá quan trọng.
Điều duy nhất khiến cô ấy cảm thấy khó chịu là cô ấy đã thỏa hiệp với nhà họ Nghiêm!
“Cô Nghiêm nói, nếu cô đồng ý với điều kiện thứ hai, cây nhân sâm trăm năm đó sẽ được tặng hẳn cho cô!”, Long Hưng Điền lại nói thêm.
Có lẽ Nghiêm Khả Di cũng muốn xem rốt cuộc tính mạng của Mạc Phong quan trọng hay là tiền bạc quan trọng.
Nhưng bây giờ xem ra trong lòng cô ấy, người đàn ông này quan trọng hơn rất nhiều. Nếu thật sự cô ấy nói chỉ là để trả ơn cứu em trai mình thì Long Hưng Điền sẽ không tin, dù người khác có tin hay không.
…
Tại nhà họ Nghiêm, Quan Trung.
Lúc này, ánh trăng mơ mơ hồ hồ, là lúc đẹp đẽ nhất.
Một người đẹp tuyệt trần vừa ngồi uống trà trong sân với bố vừa ngắm trăng.
“Nghe nói Bạch Như Nguyệt muốn nhân sâm trăm năm của nhà ta?”, người đàn ông trung niên nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói.
Nghiêm Khả Di đang ăn một chiếc bánh Mousse: “Vâng ạ, còn nói là tuỳ chúng ta định giá”.
“Con đưa rồi à?”
“Tất nhiên là không ạ. Con bảo cô ta chủ động rút khỏi cuộc chiến giành quyền đại lý đầu tiên của mạng 5G”.
“Đừng nói đùa nữa, nhà họ Bạch bọn họ thắng là cái chắc, làm gì có chuyện sẵn sàng từ bỏ cơ hội kiếm tiền này? Nếu nhà họ Bạch có được quyền đại lý đầu tiên thì tài sản của nhà bọn họ phải tăng thêm mười tỷ tệ!”
“…”