Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 552




Chương 552

Chỉ thấy vị hòa thượng kia tay cầm một nhúm bột màu đỏ đậm rồi thoa lên vết thương bị đạn bắn của Mạc Phong.

“Á —–!”

Sau khi đắp thứ bột đó lên, trên vùng da bị thương kêu xèo xèo, đau đến nỗi Mạc Phong trợn trừng mắt lên, nhưng chỉ một giây sau đó anh đã đau đến nỗi ngất đi.

“Ông già kia đang làm gì thế hả? Rốt cuộc có muốn cứu người không vậy!”, Trương Phong vén tay áo lên định lao tới, nhưng đã bị Long Hưng Điền ở phía sau nắm cổ áo giữ lại.

“Kéo tôi làm gì hả?!”

Long Hưng Điền lạnh lùng đáp lại: “Đúng là ngu dốt! Ông ấy đang cứu người đấy. Tuyệt kỹ Xích Viêm Hóa Hủ của các cao thủ trong cung đình đã thất truyền rất nhiều năm rồi! Lẽ nào vị hòa thượng này là truyền nhân của các cao thủ đại nội năm đó?!”

“Xích Viêm Hóa Hủ! Là cái gì vậy?!”, Trương Phong nghi hoặc hỏi.

“Công phu này có khả năng đốt những vùng da bị thương và nhiễm trùng, từ đó giúp cầm máu vô cùng nhanh chóng!”

“….”

Trong căn phòng vẫn vang lên tiếng cháy xèo xèo.

Trương Phong hít sâu một hơi, nói: “Cho thêm ớt và bỏ bớt tỏi! Thêm hai chai rượu!”

Mọi người đều cạn lời lườm hắn một cái.

Đến giờ phút này rồi vẫn nghĩ đến ăn!

Chỉ một lát sau, nhúm bột màu đỏ trong tay hòa thượng vô danh kia đột nhiên biến thành màu đen như than rồi rơi xuống đất.

“Đưa cậu ấy đi cùng tôi! Mau!”, hòa thượng đổi giọng nghiêm khắc.

Trương Phong đang ngẩn ra, nghe vậy liền vội vã khoác tay Mạc Phong lên vai mình rồi hỏi: “Đại sư, chúng ta đi đâu đây?!”

“Chùa Bạch Mã! Đúng rồi, còn cần thêm một nữ thí chủ đi cùng!”, vị hòa thượng quay đầu lại khẽ nói.

Tống Thi Vũ nãy giờ vẫn ngồi một góc khóc thút thít giờ vội vã đứng dậy nói: “Tôi! Tôi sẽ đi cùng!”

“Có phải trinh nữ không?!”

“Vâng…”

Tống Thi Vũ đỏ mặt, cúi đầu xấu hổ không dám nhìn mọi người.

“Đại sư, ông định…”, Bạch Như Nguyệt vẻ mặt đầy khó hiểu thắc mắc.

Vị hòa thượng vô danh kia hành lễ Phật rồi khẽ đáp: “Bạch thí chủ yên tâm, ở chốn cửa Phật linh thiêng tuyệt đối sẽ không xảy ra những chuyện đó. Lát nữa còn cần một số dược liệu, hy vọng thí chủ giúp đỡ! Bần tăng sẽ cố gắng hết sức cứu cậu ấy!”

“Xin đại sư yên tâm, ông cần dược liệu gì thì cứ nói với tôi!”

“Trước mắt cần những thứ này!”

Nói rồi vị hòa thượng lấy ra một mảnh giấy nhỏ từ trong túi áo cà sa.

Lúc Bạch Như Nguyệt nhìn thấy chữ trên mảnh giấy thì bỗng chốc cạn lời “Nhân sâm trăm năm?! Quả bồ đề, cỏ Long Diên?!

Cái này có bán sao?!”

“Nếu trong bảy ngày mà thí chủ không tìm được những thứ này thì hãy đi làm việc tiếp theo!”

“Việc gì vậy?!”

“Đặt giúp cậu ấy một cỗ quan tài!”

“….”

Vị hòa thượng nói xong liền bước nhanh về phía cửa, Trương Phong cũng nhanh nhẹn cõng Mạc Phong chạy theo.

Nhưng mới chạy được nửa đường thì hòa thượng lại quay lại nói: “Cầm theo cả kiếm của cậu ấy nữa!”

Tống Thi Vũ hơi ngẩn ra rồi vội vã lấy thanh kiếm Tàn Uyên đặt bên cạnh cửa sổ và cả hộp đựng kiếm rồi chạy ra ngoài.

Rõ ràng chỉ là một thanh kiếm nhưng sao lại nặng đến vậy?

“Nặng quá… Kiếm này rốt cuộc là bao nhiêu cân vậy!”, Tống Thi Vũ vừa kéo vừa hỏi.

Vị hòa thượng đi phía trước mỉm cười đáp: “Công phu của người dùng kiếm càng lợi hại thì thanh kiếm sẽ càng nặng. Thanh kiếm thí chủ đang cầm nặng ba mươi cân, thanh kiếm nặng nhất trong lịch sử nặng tới hơn một trăm năm mươi cân!”

“Hơn một trăm năm mươi cân?! Trời ơi, thế thì sao mà nhấc nổi?!”

Hòa thượng vô danh cũng không tiếp chuyện Tống Thi Vũ nữa mà bước nhanh ra ngoài cửa.

Nhưng bên ngoài lại đang mưa.

“Đại sư, thế này… Chúng ta đi kiểu gì đây?!”, Trương Phong mặt thảng thốt hỏi.

Nhưng hòa thượng vẫn không nói gì, bước nhanh ra ngoài, đi thẳng vào trong làn mưa xối xả.

“Đây… Đây… Bị thần kinh sao, mưa to thế này chúng ta gọi xe đi!”, Trương Phong nhìn theo bóng hòa thượng kinh ngạc kêu lên.

Nhưng chẳng ai thèm quan tâm đến Trương Phong, Tống Thi Vũ ở phía sau đẩy Trương Phong một cái, nói: “Mau đi thôi! Đuổi theo đi!”

Trương Phong chẳng còn cách nào, đành lao theo hòa thượng vào trong màn mưa xối xả. Cùng lắm là cảm lạnh một trận, nhưng nếu Mạc Phong bỏ lỡ thời kỳ vàng để chữa trị thì phiền phức to.

Từ công phu Xích Viêm Hóa Hủ ban nãy có thể thấy lão hòa thượng này quả thực có chút bản lĩnh, chắc chắn là giỏi hơn mấy tay bác sĩ quèn trong bệnh viện.

Cho nên, ban nãy khi Bạch Như Nguyệt muốn tìm bác sĩ cho Mạc Phong, Trương Phong đã bác bỏ ngay ý kiến này. Nếu chẳng may gặp phải bác sĩ gà mờ thì sẽ lỡ mất thời gian vàng để chữa trị.

Vết thương này của Mạc Phong bệnh viện chắc chắn không chữa được, chi bằng dùng cách lão tổ tông để lại!

Đoàn người vượt qua màn mưa, đi qua khu vực thành phố tới một chân núi. Nhìn con đường núi gập ghềnh trước mặt, Trương Phong không khỏi kinh ngạc kêu lên: “Trời… Leo lên đó sao?!”

“Không có lòng thành thì Phật tổ sẽ không phù hộ, giờ đặt cậu ấy xuống”, lão hòa thượng bình thản đáp.

Trương Phong như trút được gánh nặng, vội vã tìm một tảng đá bằng phẳng để đặt Mạc Phong xuống rồi hỏi: “Tiếp theo thì sao? Khi nào bắt đầu leo lên!”

“Tiếp theo cần nữ thí chủ này cõng cậu ấy leo lên núi!”

“Cái gì?!”

Tống Thi Vũ đưa tay lau nước mưa trên mặt, nói nhỏ: “Đại sư, nếu tôi cõng anh ấy lên núi thì ông thực sự sẽ cứu được anh ấy sao?”

“Nếu lòng thành khẩn thì tôi có thể nắm chắc tám phần. Nếu lòng không thành khẩn thì chỉ nắm chắc một phần!”, hòa thượng vô danh hành lễ Phật rồi khẽ đáp.

Trương Phong vội vã khởi động cánh tay, nói: “Đại sư, một cô gái yếu ớt như vậy làm gì có sức cõng anh ấy lên. Nếu trời mưa đường trơn rồi xảy ra sự cố gì thì sẽ mất hai mạng người đấy. Thể lực của tôi tốt, để tôi cõng thì hơn!”

“Nếu trên đường gặp sự cố gì thì đó là kiếp nạn đã được định sẵn trong kiếp này, không thể tránh khỏi! Hai người quyết định đi, muốn tiếp tục hay muốn quay về?”

Nói dứt lời, hòa thượng vô danh liền bật một cái rồi bay lên ngọn cây, biến mất khỏi tầm mắt của hai người kia.

“Mẹ kiếp! Lão hòa thượng này già đầu mà thần kinh có vấn đề! Sao ông ta không cõng Mạc Phong lên núi đi còn giày vò chúng ta làm gì?!”

Trương Phong đứng dưới chân núi không ngừng than thở.

Tống Thi Vũ thì ngẩng đầu nhìn con đường núi gập ghềnh, sau đó khoác tay Mạc Phong lên vai mình.

“Cô làm gì vậy!”, Trương Phong thảng thốt hỏi.

Tống Thi Vũ hời hợt đáp gọn: “Lên núi!”

“Cô điên rồi, mưa to thế này mà đi con đường núi trơn đó thì ngã gãy xương như chơi!”

“Tôi không sợ! Dù có tan xương nát thịt tôi cũng muốn cứu anh ấy!”

“….”

Mạc Phong đã không màng sống chết của bản thân mà từ Giang Hải đến vùng duyên hải để đưa cô đi. Người ta không màng cả mạng sống của mình thì Tống Thi Vũ sao có thể bỏ cuộc vào lúc này!

Tống Thi Vũ chật vật cõng Mạc Phong lên lưng, nhưng vừa đứng lên thì đã ngã ra đất, đến đi một bước mà còn chật vật như vậy thì nói gì leo lên ngọn núi kia?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.