Chương 550
Sau khi đưa Mạc Phong lên trực thăng, Bạch Như Nguyệt nhìn Tống Thi Vũ khẽ mỉm cười: “Cậu ấy tới duyên hải là để cứu cô phải không?”
“Đúng vậy…”, cô khẽ gật đầu, giọng điệu có phần tự trách móc.
“Được rồi. Tôi cũng nghe nói về chuyện của cô rồi. Chuyện này không thể trách cô được. Mau lên trực thăng đi. Có chuyện gì thì về Nam Đô rồi nói!”
Sau đó cô cũng để Tống Thi Vũ nhanh chóng lên trực thăng. Đây là một chiếc trực thăng lên thẳng cỡ nhỏ, chỉ ngồi được ba người trong đó đã bao gồm cả phi công.
Vì vậy Bạch Như Nguyệt chỉ có thể ngồi xe hơi quay về.
Mạc Phong đã được đưa đi nhưng đám người còn lại vẫn đứng ngây tại chỗ, không có ý định bỏ đi.
“Còn chuyện gì nữa sao?”, Bạch Như Nguyệt nói với giọng lạnh lùng.
Người đàn ông trung niên vội vàng cười khổ: “Cô Bạch…cô đưa người đi rồi, giờ về chúng tôi biết ăn nói thế nào?”
“Khi nào về tôi sẽ đích thân gọi điện cho ông cụ Lục. Nếu ông ta muốn truy cứu bằng được thì kêu ông ta mang hết át chủ bài tới Nam Đô gặp tôi, tôi muốn xem xem nhà họ Lục muốn làm trời làm biển gì? Rõ chưa?”
“Rõ…rõ rồi…”
“…”
Bọn chúng nào dám nói là không rõ. Lời nói của Bạch Như Nguyệt thể hiện rõ sự khinh thường nhà họ Lục. Đến ông cụ Lục mà cô ấy còn không coi ra gì nữa là những kẻ khác.
Chỉ cần ông cụ Lục biết điều thì chắc chắn sẽ không truy cứu nữa. Dù giá trị của nhà họ Lục lên tới hàng nghìn tỷ thì vĩnh viễn cũng chỉ là dạng đàn em trước nhà họ Bạch mà thôi.
Có thể Bạch Nhưu Nguyệt không biết cô có tất cả bao nhiêu tiền nhưng cô biết muốn đánh sụp nhà họ Lục thì cô chỉ cần một tháng. Một tháng là đủ để đánh đổ vị trí vững chãi của nhà họ Lục ở duyên hải.
Chỉ cần ông cụ Lục không phải là kẻ ngốc thì ông ta chắc chắn sẽ dừng mọi chuyện tại đây.
“Đi thôi!”, cô quay người nói vói mấy người Trương Phong và Viên Bá Thiên.
Trương Phong vui mừng ngồi vào tay lái phụ. Trước đó hắn đã bói một quẻ cửu tử nhất sinh, chứng tỏ là trong cái rủi vẫn còn có cái may.
Trước đó hắn còn tưởng khả năng bói toán của mình đã bị mai một, giờ xem ra mọi chuyện đúng y như quẻ bói.
Cuộc chiến này đã khiến danh tiếng của Mạc Phong truyền khắp vùng duyên hải. Tới khi đó, cả khu Yến Kinh cũng sẽ biết chuyện.
Vì vậy con đường duy nhất khiến anh tiếp tục muốn sống đó là trở nên mạnh hơn! Không ngừng mạnh hơn. Thậm chí mạnh hơn cả nhà họ Mạc năm xưa. Chỉ có như vậy anh mới có thể tiếp tục tồn tại một cách bình yên vô sự và có thể bảo vệ được những người anh muốn bảo vệ.
Điều này giống như một ván cờ, thiên địa là thế cờ, chúng sinh là quân cờ, tất cả mọi người cũng chỉ đơn giản là những quân cờ mà thôi. Ai thắng ai thua còn chưa biết.
Bạch Như Nguyệt liếc nhìn mấy người Viên Bá Thiên và hỏi: “Sao còn chưa đi! Còn việc gì sao?”
“Chúng tôi sống ở vùng duyên hải này đã hai mươi năm rồi, vợ con đều ở cả đây. Nếu mà đi thì tôi sợ rằng…”, Viên Bá Thiên thở dài với vẻ khó xử.
Lúc này cô mới hiểu ra nỗi lo lắng của mấy người Viên Bá Thiên, sợ rằng họ đi khỏi thì Tống Thanh Sơn sẽ ra tay với người nhà của họ và lấy điều đó ra uy hiếp họ.
Có lẽ Tống Thanh Sơn cũng không ngờ, thuộc hạ mà mình nuôi hai mươi năm qua lại lật mặt ngay khi Mạc Phong xuất hiện.
Đúng là không nể mặt mũi ông ta chút nào.
Ông ta cứ tưởng bao năm trôi qua, ba cao thủ nhà họ Mạc đã chịu khuất phục. Thật không ngờ họ lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng.
Mặc dù chuyện giang hồ thường không dây dưa tới người nhà nhưng ai dám đảm bảo trong lúc nóng nảy Tống Thanh Sơn có làm chuyện gì hay không. Bình thường, nếu mối quan hệ tốt thì khéo ông ta còn là con người, nhưng một khi đã đắc tội thì ông ta có thể dìm chết tất cả không chút nương tay.
Không chừng ông ta đã bắt đầu ra tay với người thân của bọn họ rồi cũng nên.
“Để cứu cậu ấy, không tiếc việc phản bội với nhà họ Tống, thậm chí còn gây ảnh hưởng cho cả gia đình. Vậy có đáng không?”, Bạch Như Nguyệt khoanh tay khẽ hỏi.
Đối với những người một lòng trung thành như thế này thì ai cũng sẽ cảm thấy ngưỡng mộ mà thôi. Nếu nói họ có ý đồ gì với Mạc Phong thì là không đúng. Hiện tại Mạc Phong chẳng có gì trong tay, đến cả địa bàn của riêng mình cũng không có, vậy mà ba người này vẫn tự nguyện giúp đỡ anh dù phải trả giá.
Đây cũng là điều khiến Bạch Như Nguyệt cảm thấy nghi ngờ. Vào thời đại này, không đụng độ nhau đã là tốt lắm rồi, vậy mà còn giúp đỡ nữa thì đúng là chuyện bất ngờ.
Viên Bá Thiên cũng khẽ thở dài: “Chỉ là báo đáp lại ơn cứu mạng của ông chủ. Nhà họ Mạc đã không còn, không thể nào để tia hi vọng cuối cùng của nhà họ bị giết ở đây được, nếu không sau này chết đi còn mặt mũi nào đi gặp ông chủ nữa!”
“Đúng vậy, chỉ là giúp thiếu chủ thoát hiểm thôi, không biết Tống Thanh Sơn sẽ làm gì chúng tôI!’, Triệu Vô Cực cũng thở dài.
Để giữ ba người bọn họ, năm đó Tống Thanh Sơn đã đi khắp duyên hải tìm người kết hôn cho cả ba người. Hơn nữa còn đều là những người phụ nữ thuộc họ hàng nhà họ Tống.
Một là để có thể ngấm ngầm theo dõi, hai là dùng mối quan hệ thân thích để có thể khiến họ yên tâm làm việc.
Bạch Như Nguyệt cũng gật đầu khẽ thở dài: “Yên tâm đi, tôi sẽ nói chuyện với Tống Thanh Sơn. Để họ không làm khó các ông.
Nếu như ông ta dám bội nghĩa thì tôi nhất định sẽ cho bọn họ biết thế nào là hậu quả!”
“Cảm ơn cô Bạch!”, Viên Bá Thiên chắp tay cung kính: “Có điều, chúng tôi vẫn phải quay về thành phố Long Môn một chuyến, thiếu chủ nhờ cả vào cô rồi!”
“Nhờ cả vào cô!”
Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên cũng chắp tay đầy cung kính.
Cô cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu: “Vậy thì tôi đi trước nhé!”
Sau đó cô ấy lên một trong hai chiếc xe việt dã quay trở về thành phố Nam Đô.
… Lúc này, trong một câu lạc bộ tư nhân tại thành phố Hải Môn.
Rầm!
Xoảng!
Choang!
Ông cụ Lục cầm gậy đập vỡ toàn bộ bình gốm sứ, đồ cổ trong phòng.
Rất nhiều trong số đó là những món đồ cổ nổi tiếng của các triều đại, nhưng lúc này trong mắt ông ta, tất cả chỉ là đồ bỏ đi.
Món đồ gốm từ thời Càn Long có giá hơn ba mươi triệu tệ đã bị ông cụ đập vỡ nát.
“Rác rưởi! Một lũ rác rưởi!”, ông cụ Lục gầm lên: “Bao nhiêu người như vậy mà lại sợ một thằng nhãi sao?”
Bảy tám người đứng xếp hàng trong phòng chỉ dám cúi đầu.
“Ông Lục, chúng ta không thể động vào nhà họ Bạch được!”, người đàn ông trung niên để râu cười ái ngại.
Ông cụ Lục vung gậy đánh tới tấp: “Không động vào được à? Sao mấy người không trừ khử thằng nhãi đó trước khi đụng độ với con bé nhà họ Bạch ấy? Đưa cho bao nhiêu súng lẽ nào không biết dùng sao? Bạch Như Nguyệt thì làm sao, đây là duyên hải, là địa bàn của tôi!”
“Vừa nãy…khu vực đó không còn thuộc vùng duyên hải nữa…Hơn nữa, nếu không phải vì cô Lục ra tay giúp thằng nhóc đó thì chúng tôi đã giết chết nó từ lâu rồi!”
“Cô Lục! Cô Lục nào?”
“Cô Lục Ngữ!”