Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 544




Chương 544

Lúc này, không biết kẻ nào hét lên.

“Ông cụ Lục vừa nói, ai có thể giết được hắn, sẽ được quan bái ngũ phẩm, làm giám sát tại bến cảng, thu nhập một năm ba triệu tệ!”

Nghe thấy lời này, đám người bỗng sôi sùng sục khí thế.

Kiếm ba triệu tệ một năm chắc chắn không phải là đãi ngộ mà người bình thường có thể hưởng được, ngay cả giám đốc điều hành của nhiều công ty lớn cũng không kiếm được một triệu tệ một năm, hay giám đốc điều hành doanh nghiệp nhà nước cũng chỉ nhận được đãi ngộ ba triệu tệ.

Chỉ cần giết được Mạc Phong là có thể tận hưởng cuộc sống một bước hoá rồng, hoàn toàn đáng để bọn chúng mạo hiểm!

Anh rút kiếm lên khỏi mặt đất, lạnh giọng nói: “Hừ, một năm mới kiếm được ba triệu tệ! Nếu ai có thể giúp tao vượt qua cửa khó này, đến Giang Hải tìm tao, một năm mười triệu tệ!”

“Lừa ai đấy hả? Một năm mày có thể cho bọn tao mười triệu tệ á? Bọn tao còn muốn sống thêm mấy năm đấy, cho dù mày có trốn đến Giang Hải, nhà họ Lục vẫn có thể tới Giang Hải giết mày!”, tên đàn ông đầu trọc châm chọc nói.

“…”

Mạc Phong không nói thêm nữa, chỗ này cách Giang Hải quá xa, phải đến hàng nghìn cây số, chỉ còn cách là trước tiên đi đến Nam Đô trị thương, sau đó mới đi Giang Hải!

Anh cũng không còn thời gian để nói chuyện dông dài với đám người này, bèn nhanh chóng lấy trong túi ra một lá bùa sấm sét, đợi lát nữa xem có mượn được sấm sét trên trời để vượt qua khó khăn lần này không.

Bây giờ anh còn không cầm được kiếm trong tay, nguyên nhân chính là do anh chảy máu quá nhiều, trước đó cũng chưa gặp phải tình huống này, cho dù có bị bắn thì một lúc sau máu cũng được cầm lại.

Nhưng sau khi bị lão già Hồng Sinh dùng đâm một nhát kiếm, máu từ lúc đấy không ngừng chảy, cho dù là phong ấn huyệt đạo, nhưng một khi anh dùng lực là vết thương lại lập tức chảy máu.

“Xông lên! Giết thằng nhãi này là chúng ta có thể ăn uống thoải mái rồi!”

Một đám người lập tức chạy đến.

Trong tay anh cầm kiếm Thiên Tử, còn muốn đánh lại, nhưng nội lực đã cạn kiệt, không dùng nổi Thiên Cương Bảy Mươi Hai Quyết nữa, Càn Long Quyết còn tiêu hao nội lực hơn, ngay cả kiếm pháp Long Tuyền này cũng phải huy động tinh lực trong cơ thể.

Lần này, e là chết chắc rồi!

“Đồ khốn nạn! Vừa rồi anh sờ tôi, được lợi như thế, tôi không tha cho anh đâu!”

Đột nhiên, giọng nói của Lục Ngữ vang lên sau lưng, trên tay cô ấy cầm một con dao găm sải bước, định đâm về phía ngực giữa của Mạc Phong.

Nhưng điều khiến cô ấy khó hiểu là con dao găm của Lục Ngữ lại chệch hướng, khi cô ấy vung dao lên định đâm còn hơi loạng choạng.

Cô ấy và Mạc Phong nhìn nhau.

Hơn nữa, trong mắt cô ấy còn lộ ra vẻ oán hận, như thể muốn nói, đồ ngốc, bắt tôi làm con tin đi chứ!

Mạc Phong dường như cũng bắt được ý, lập tức dùng một tay túm lấy cổ Lục Ngữ, tức giận nhìn đám người uy hiếp: “Rút lui cho tao, bằng không tao sẽ giết cô ta!”

Quả nhiên, dùng Lục Ngữ làm lá chắn thật sự rất hữu dụng, đám người này vốn đang định xông lên, nhưng lúc này đều đồng loạt dừng lại, không dám tiến lên phía trước.

“Nhanh lên!”, Lục Ngữ cúi đầu nhỏ giọng nói.

Giọng nói nhỏ đến mức chỉ có Mạc Phong mới nghe được, tuy anh không biết tại sao cô ấy lại muốn giúp anh, nhưng trước mắt anh chỉ có thể dùng cô ấy để thoát khỏi cửa khó này.

Giải pháp có chút thiệt, nhưng có tác dụng là được!

Anh dùng một tay kẹp cổ Lục Ngữ, đi về hướng cửa xe.

“Lui lại đi! Nếu xảy ra chuyện gì, ông nội tôi chôn cả các người cùng tôi luôn đấy!”, Lục Ngữ giận dữ gào lên với đám người.

Đám người còn lại hơi do dự, sau đó cũng lặng lẽ lui về phía sau, đây là viên ngọc trong lòng bàn tay của ông cụ Lục, ai dám chọc vào chứ.

Mạc Phong quay lại nhìn Tống Thi Vũ, nói nhỏ: “Lên xe đi!”

Ba người lại lên xe, anh vẫn ngồi trên ghế lái với Lục Ngữ, nhất là tư thế ngồi khiến ai cũng phải đỏ mặt.

Đừng nói là bọn chúng, ngay cả gương mặt của Lục Ngữ cũng đỏ ửng lên.

Nhưng bây giờ chỉ có thể làm như này, nếu đổi vị trí, có lẽ Mạc Phong sẽ bị bắn chết.

Một sát thủ cầm khẩu 98K từ xa đã bí mật nhắm chuẩn mục tiêu, chính vì Lục Ngữ đang ở trong tay Mạc Phong nên hắn mới không bắn, nếu chẳng may bắn trúng cô ấy, có khi ông cụ Lục sẽ truy sát hắn khắp Hoa Hạ!

Sau khi phóng xe đi, đám người này vẫn đuổi theo, muốn tìm thời cơ thích hợp để đuổi kịp, chỉ cần xe hết xăng là thời cơ của bọn chúng đã đến.

“Còn cách Nam Đô bao xa?”, giọng điệu của Mạc Phong vẫn đều đều, như thể vết thương trên người không tồn tại.

Nhất là vết thương do súng đạn trên bả vai anh hoàn toàn bị anh làm lơ.

Tống Thi Vũ lập tức mở máy, tra đường: “Còn một trăm cây số!”

“Này, anh có lái được không thế? Không lái được thì để tôi lái, anh tìm cách cầm máu đi!”, Lục Ngữ lúc này đang ngồi trên người anh, nhẹ giọng nói.

Mạc Phong do dự: “Cô sẽ không đạp phanh xe đấy chứ?”

“Anh còn có lương tâm không? Tôi mà muốn hại anh thì ban nãy đã không cứu anh, đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt”, Lục Ngữ trừng mắt nhìn anh, tức giận nói.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu ban nãy không phải Lục Ngữ đột nhiên xông lên nhận làm con tin, thì có lẽ Mạc Phong đã chết trong tay đám người đó rồi.

“Đừng có giảm tốc độ, bắt buộc phải duy trì 200km/ giờ!”, Mạc Phong trầm giọng nói, hiển nhiên là vết thương trên người khiến khí thế của anh yếu ớt hẳn.

Nói xong anh liền buông tay ra, để Lục Ngữ nắm lấy tay lái.

Cũng may ghế xe đủ lớn, sau khi Mạc Phong buông tay, anh lập tức dựa vào thành ghế, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lúc này, anh quan sát kỹ bóng dáng Lục Ngữ từ phía sau, cơ thể nét nào ra nét đó, không biết ở trên giường liệu có…

Anh cứ mải nghĩ rồi bất giác lại nghĩ đến vấn đề đó, Lục Ngữ cảm nhận được rất rõ ràng, cô ấy lập tức quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Phong: “Tôi thấy anh cũng ổn đấy nhỉ, còn có tâm trí nghĩ đến chuyện khác!”

“Tôi… trách tôi được à? Chẳng phải là tại cô quá quyến rũ sao?”, anh dựa người vào ghế, nhếch mép cười.

Bởi vì mất quá nhiều máu, sắc mặt của anh tái nhợt, Lục Ngữ trừng mắt nhìn anh không nói gì, sau đó chăm chú lái xe.

Mạc Phong cũng lắc đầu để ném mấy chuyện đó ra xa: “À đúng rồi, tôi có chuyện muốn hỏi cô, tại sao cô lại giúp tôi?”

Trước đó anh cướp xe cô, lại còn đánh ngất cô, nên chắc chắn phải thù anh mới đúng, nhưng cô lại lựa chọn giúp anh vào lúc nguy cấp nhất.

“Tuy rằng anh là một tên khốn kiếp, nhưng anh so với những kẻ trục lợi kia tốt hơn nhiều. Kungfu tốt như vậy mà lại chết trong tay bọn họ thì quá đáng tiếc! Anh đừng nghĩ nhiều nữa, tôi chỉ là bắt gặp cảnh anh đỡ đạn cho cô gái kia nên mới giúp anh thôi!”, Lục Ngữ lạnh lùng nói mà không quay đầu lại.

Nghe có vẻ hơi hụt hẫng, chắc cô ấy cũng không biết tại sao mình lại chọn cứu Mạc Phong, có thể đó là bản năng, hoặc cũng có thể cảm động trước dũng khí bảo vệ người đẹp của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.