Chương 543
“Mạc Phong! Cẩn thận phía sau anh!”, Tống Thi Vũ gầm lên, giọng nghẹn ngào.
Anh bị bay ra ngoài, còn chưa kịp đứng vững bỗng cảm thấy một luồng sát khí lại từ phía sau ập đến.
Ánh sáng vàng loé lên, anh lập tức sử dụng Thiên Cương Bảy Mươi Hai Quyết của Đạo giáo, cả người được bao bọc trong một tầng ánh sáng vàng. Lần trước, anh đã được Thường Vân Sam dạy cho chiêu này, có thể khôi phục phần nào nội lực của anh trong thời gian ngắn, hơn nữa còn xuất hiện một loại hiện tưởng giả hồi phục công lực.
Anh thuận thế tung một cú đấm vào tên phía sau đang muốn đánh lén, đồng thời nhanh chóng nắm lấy cánh tay của người đó, phản công trực diện!
Anh vặn cánh tay của tên đàn ông lực lưỡng phía sau, đấm mạnh vào vùng dưới nách, sau đó ném ra xa vài mét.
Lúc này mà vẫn có thể phát hiện ra người đứng phía sau, hơn nữa còn có thể đánh bại đối phương trong thời gian ngắn với một cú đấm, năng lực phản ứng này chắc chắn không phải người thường có thể sánh được.
Lẽ nào đây là những gì người đời thường nói, vào thời khắc quan trọng có thể kích thích được sức mạnh tiềm tàng?
Thời điểm Mạc Phong ném người ra ngoài, anh nhanh chóng thu lại ánh sáng vàng, lúc này tuyệt đối không thể lãng phí bất kỳ tinh lực nào.
“Còn đứa nào không sợ chết!”, thanh kiếm trong tay anh lúc này cũng sáng lên, anh dùng máu khai lưỡi kiếm, khiến cây kiếm Tàn Uyên càng sắc bén hơn trước.
Không biết có phải do thân thể Mạc Phong hơi yếu vì chảy máu quá nhiều không, nhưng có lúc anh cứ cảm thấy không thể khống chế được thanh kiếm này, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng thôi, người khác còn không rút ra được chứ chưa nói đến việc kiểm soát nó.
Hôm nay là lần đầu tiên Mạc Phong chính thức sử dụng, có lẽ là vì không thạo.
Trước đây Thường Vân Sam cũng từng nói thanh kiếm này rất linh nghiệm, hơn nữa còn biết nhận chủ!
Nếu thanh kiếm không nhận chủ thì uy lực của nó sẽ tương sinh tương khắc.
Vì vậy, nếu muốn thực sự hiểu được thanh kiếm này, từ lúc khai kiếm bằng máu, lúc nào cũng phải kề kề bên mình để thanh kiếm tự làm quen, thậm chí cả lúc đi ngủ cũng phải mang theo.
Vì vậy, ở gần thanh kiếm bao nhiêu thì sức mạnh phát huy được trong tương lai càng lớn bấy nhiêu!
Tất nhiên, đây là điều mà Thường Vân Sam đã nói với Mạc Phong trước đây, anh chưa bao giờ nghiêm túc thực hiện, nhưng hôm nay mới đột nhiên nhớ ra.
Bởi vì mấy lần anh vung kiếm đều có chút không vừa ý, sức mạnh phóng ra từ trong cơ thể cũng bị ảnh hưởng.
“Thằng nhãi kia! Đã lúc này rồi mà vẫn còn đánh được nữa. Xem ra tao thật sự đánh giá thấp mày rồi!”, một người đàn ông trung niên để râu nhướng mày, trầm giọng nói.
Khóe miệng Mạc Phong vẫn nhếch lên, để lộ một nụ cười kiêu ngạo khó hiểu: “Sợ rồi thì mau nhường đường cho ông đây, bằng không…”
Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên nhìn thấy phía trên ngọn cây lóe lên một tia sáng.
Đó không phải là ánh sáng từ đầu lưỡi kiếm, mà là gương! Là kính lúp! Hơn nữa, thứ đen xì nhô ra khỏi ngọn cây chính là họng khẩu súng 98K.
Tuy nhiên, họng súng không nhằm vào Mạc Phong, mà là Tống Thi Vũ!
“Cẩn thận!”
Đoàng!
Tiếng súng vang lên!
Âm thanh vang dội như xé rách bầu trời, không ngừng vang lên liên tục trong rừng cây.
Tách, tách!
Máu không ngừng chảy trên mặt đất, Tống Thi Vũ hoảng sợ nhắm mắt lại, nhưng khi mở mắt ra thì đã thấy trước mặt có thêm một bóng người.
Cao to dũng mãnh nhưng lại mang đến một cảm giác an toàn chưa từng có.
“Không sao đâu!”, giọng điệu của Mạc Phong rất bình tĩnh, trên mặt vẫn mang theo nụ cười đó.
Nhưng sắc mặt anh lúc này tái nhợt, trên vai phải xuất hiện một mảng máu lớn, rõ ràng là anh bị trúng phát súng vừa rồi.
Rất may là không trúng tim, nhưng lại trúng vị trí bả vai.
Lúc này, điều đầu tiên anh quan tâm không phải là vết thương của bản thân như thế nào, mà là Tống Thi Vũ có bị thương hay không.
“Sao anh lại đỡ đạn cho tôi chứ!”, cô ấy nghẹn ngào nức nở.
Mạc Phong khẽ nhếch khóe miệng nói: “Đại trượng phu khắc biết việc nào nên làm việc nào không nên làm. Nếu tôi ngay cả một người phụ nữ cũng không bảo vệ nổi thì còn ra dáng đàn ông không chứ!”
Người đàn ông trung niên để râu sải bước đến, bật cười giễu cợt: “Hay cho một đấng trượng phu. Tao nghe mà phát cảm động luôn đấy. Nhưng thằng nhãi mày không bao giờ nên cướp người phụ nữ của ông cụ Lục! Coi như tao làm việc tốt cho mày đi, yên tâm lên đường nhé!”
Dứt lời, một hàng người lập tức xông đến.
“A!”
Mạc Phong ngửa đầu gầm lên, sau đó cong mình nhảy bật thẳng lên giữa trời, kiếm trong tay hóa thành chín thanh.
“Vạn Kiếm Quy Tông!”
Đây là hiệu quả của sự kết hợp giữa Càn Long Quyết và kiếm pháp Long Tuyền, Mạc Phong đã từng có ý tưởng này, nhưng chưa có cơ hội thực hành, uy lực quá lớn nên không thể thường xuyên luyện tập ở nhà được, vừa hay bây giờ có thể thử xem hiệu quả ra sao.
Từ giữa không trung như vang lên tiếng rồng gầm.
Cơn gió mạnh lướt qua, sau đó chín thanh kiếm hợp lại làm một, lao thẳng về phía đám người.
Vù!
Một tiếng động truyền đến, cành cây mỏng đều bị chém đứt trong nháy mắt, ngay cả những thân cây dày cũng rung chuyển dữ dội.
Chiêu Vạn Kiếm Quy Tông ban nãy đủ để giết chết hơn phân nửa đám người này, vừa nhìn đã biết bọn chúng đều đã nằm sõng soài trên mặt đất!
Phụt!
Cuối cùng!
Mạc Phong không nhịn được nữa, vừa rồi anh gần như rút hết nội lực trong người, bây giờ chỉ cần tên nào có gan xông tới cũng có thể giết chết anh.
Đám người khí thế hùng hồn ban nãy nay chỉ còn lại một phần ba, tên nào cũng lui ra xa vài mét không dám bước tới.
Bọn chúng ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải làm gì!
“Đi! Chúng mày lên trước, tao theo sau!”
“Mẹ kiếp, sao mày không lên trước đi, tao đi đằng sau mày!”
“Thằng nhãi này bị thương rất nặng. Mày nhìn vết thương sau lưng hắn, cả vũng máu trên mặt đất nữa, đứa nào xông lên cũng một chiêu giết được hắn, ông cụ Lục chắc chắn sẽ thưởng lớn!”
“Nếu một mình giết chết được hắn thì ông cụ Lục nhất định sẽ thưởng cho ra trò, cả đời không phải lo lắng gì!”
“…”
Đám người này tuy trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi nhưng vẫn hăng hái thử sức, đứng vây quanh, cố gắng tìm ra phương hướng thích hợp rồi tung một đòn chí mạng.
“Thằng nào không sợ chết thì lên cho tao!”, Mạc Phong trầm giọng nói, tức giận hét lên.
Nhưng tiếng gầm đơn giản nhất này cũng đủ khiến anh kiệt quệ rất nhiều sức lực.
Con hổ sắp chết nhưng khí thế vẫn sững sừng, Hạng Vũ năm đó giết Ngô Giang có nói một câu: “Ta tuy chết nhưng vẫn là bá vương Tây Sở!”
Khi câu nói này vang lên, đàn chim bay tán loạn, ngựa và gia súc đều kêu la thảm thiết, tuy rằng con hổ bị nhốt trong vườn bách thú, nhưng khí thế bá vương của nó vẫn còn tồn tại, cho dù có bị mảng kính chắn ngang, một tiếng gầm thét của nó cũng đủ để khiến ai nấy lùi ra xa!
Đây là thần khí, thần khí của anh hoàn toàn quyết định phương hướng tương lai của anh!