Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 515




Chương 515

“Làm gì có ai đâu? Có phải chú căng thẳng quá không vậy?”, Tống Tư Tư cũng nhìn xung quanh, bối rồi hỏi.

Mạc Phong giậm một chân, phóng nội lực ra ngoài tạo thành luồng khí.

Rừng trúc xung quanh rung chuyển xào xạc, thực ra anh chỉ đang cảnh cáo kẻ ẩn nắp trong bóng tối.

Cơn gió mạnh này ẩn giấu sát khí nhưng bát cứ ai luyện võ công đều có thể cảm nhận được luồng sát khí chạy qua.

Sát khí anh toả ra có thể làm rung chuyển cả khu rừng trúc, đủ để chứng minh thực lực của anh.

Chỉ cần người đó không nắm chắc có giết được anh hay không thì chắc chắn sẽ không mạo hiểm.

Giống như một tay súng bắn tỉa đang thực hiện nhiệm vụ ám sát, chỉ cần hắn không giết được mục tiêu trong lần bắn đầu tiên, hắn sẽ không chọn bắn phát thứ hai!

Dần dần, bầu không khí trong rừng trúc trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ.

Mạc Phong thở phào nhẹ nhõm, xem ra kẻ ẩn mình trong chỗ tối đã rời đi rồi, hoặc có lẽ hắn vẫn đứng ở nơi xa nhìn chằm chằm về phía này, nhưng hắn cảnh giác không dám tuỳ tiện xuất hiện lần nữa.

“Chú? Chú!”, Tống Tư Tư đẩy anh, hét lên.

Sau khi bị đẩy như vậy, Mạc Phong mới quay đầu liếc nhìn cô: “Sao thế? Có chuyện gì sao?”

“Tôi đói rồi!”

Anh nhìn thời gian, đúng là đã đến buổi trưa.

Anh vốn muốn tìm một nhà hàng đồ ăn truyền thống, chọn bừa hai món chiên là xong, sau đó bình tĩnh đưa cô nhóc về.

Nào ngờ cô nhóc lại muốn đi ăn KƑCI!

Anh không muốn ăn loại đồ ăn rác rưởi đó, nhưng cô nhóc lại có vẻ rất thích món này.

Để kế hoạch ngày mai thuận lợi, anh chỉ có thể chiều cô nhóc này một bữa.

Nhưng sau khi ăn xong, hiển nhiên cô nhóc không lựa chọn bỏ qua cho Mạc Phong, để anh đưa về mà lại lôi anh đi xem phim, buổi tối còn tiếp tục ra biển hóng gió.

Khi màn đêm dần buông xuống, Mạc Phong càng cảm thấy căng thẳng hơn, anh không biết liệu ngày mai có thể thuận lợi đưa Tống Thi Vũ đi một cách suôn sẻ hay không.

Anh thậm chí đã nghĩ đến hình ảnh bản thân bị hàng chục nghìn người đẩy vào chỗ chết, biết đâu ngày mai thất bại sẽ phải biến thành ma!

“Cô chủ Tống, cũng đủ rồi chứ? Hôm nay tôi đã chơi với nhóc cả một ngày rồi, đủ vui chưa?”, Mạc Phong vừa đi dạo trên bãi biển vừa sốt ruột hỏi.

Tối hôm qua bị Vưu Giai Hàng tính toán thì không nói, nhưng ban ngày cùng cô nhóc đi chơi lâu như vậy, chi bằng dành thời gian này để luyện nội lực trên giường.

Điều quan trọng nhất đối với một người luyện võ là nền tảng!

Tâm pháp nội công này chính là nền tảng của việc luyện võ, mặc dù đây không phải là tâm pháp gì trâu bò lắm nhưng mỗi khi luyện võ mà tâm phiền ý loạn, anh sẽ trồng cây chuối trên giường đề luyện, luyện một lúc là có thể ổn định tâm thần.

Tống Tư Tư có chút không vui bèn bĩu môi: “Cho chú làm bạn trai của tôi một ngày mà chú thấy phiền thế à? Chẳng phải là vì tôi muốn ngày mai chú diễn quen một chút sao, bằng không chú có thể dùng thân phận gì để vào nhà họ Tống chứ?”

Chắc chắn không thể nào cầm kiếm Tàn Uyên xông thẳng vào từ cửa chính được, vì vậy cô nhóc liền bày cách để anh làm bạn trai cô nhóc, sau đó quang minh chính đại bước vào.

Nếu anh là bạn trai của cô nhóc, vậy thì có khả năng sẽ trở thành con rễ nhà họ Tống, ít nhiều gì thì cũng có chút quan hệ với nhà họ, như vậy mới danh chính ngôn thuận.

“Được rồi! Nếu ngày mai thuận lợi, coi như tôi nợ nhóc một ân tình, nhưng hôm nay tôi chơi với nhóc cả một ngày, cũng đủ rồi!”, Mạc Phong cúi đầu thở dài, dịu dàng nói.

Cô nhóc quay đầu khit mũi: “Hừ, tắm lòng chân thành của cô nương tôi đều bị chú coi như gió thoảng đúng không?”

Thực ra nói là làm bạn trai, cũng có nghĩa là Tống Tư Tư chủ động làm con tin!

Vì anh náo loạn ở linh đường trước đó, chắc chắn không ít người nhà họ Tống đã biết đến anh nên nếu Tống Tư Tư nói rằng đây là bạn trai của cô nhóc thì sẽ không ai tin nổi. Vậy điều duy nhất họ có thể nghĩ ra là cô nhóc đang bị Mạc Phong kiểm soát!

Lúc muốn ra tay, họ nhất định phải tính toán đến an nguy của Tống Tư Tư, chỉ cần ngày mai Mạc Phong ở bên cô nhóc, nhà họ Tống có lẽ sẽ không làm to chuyện.

Điều duy nhất khiến anh bối rối là cô nhóc này giúp anh là có ý đồ gì? Vì anh đẹp trai à? Đúng, cũng có khả năng này.

“Được rồi, coi như tôi nợ nhóc một ân tình!”, Mạc Phong phắt tay, nhẹ giọng nói.

Sau vài câu trò chuyện ngắn ngủi ở bãi biển, anh bảo cô nhóc tự lái xe về.

Anh luôn cảm thấy có người đang ở trong tối theo dõi mình, Tống Tư Tư cũng coi như là người ngoài cuộc, vả lại thân phận nhà họ Tống ở thành phố Long Môn cũng được coi là danh gia vọng tộc, cho nên hắn nhất định sẽ không tấn công cô nhóc.

Mạc Phong đứng một mình trên bãi biển, châm một điều thuốc, bắt đầu hút, cho đến khi điều thuốc cháy hết cũng không có ai xuất hiện, có vẻ như đám người này cũng đang kiêng dè.

Chúng không dám hành động hấp tấp, có lẽ sáng nay lúc anh xử lý Vưu Gia Hàng, còn có một đám người ẩn mình dõi theo.

Chắc hẳn chứng kiến Vưu Giai Hàng bị hạ gục bởi hai chiêu trong tích tắc là một trong những nguyên nhân khiến đám người này không dám hành động vội vàng.

Lúc này, tại nhà họ Tống ở thành phố Long Môn.

Trước linh đường của ông cụ Tống, một đàn con cháu bước vào, dập đầu hai cái liền chuồn đi.

Duy chỉ có Tống Thi Vũ từ tối hôm qua đã quỳ trước linh đường, ăn không được bao nhiêu, cả người gầy rộc đi.

Lúc hấp hối, chắc chắn ông cụ Tống nhớ cô nhóc nhất, nhưng cô nhóc lại bị nhốt trong bếp, thậm chí còn được không gặp ông cụ lần cuối.

“Được rồi, Thi Vũ về nghỉ ngơi đi! Để các bác của cháu trông thay cháu đi!”, bỗng một giọng nói của một người phụ nữ trung niên vang lên.

Tống Thi Vũ khẽ quay đầu lại, cố nặn ra một nụ cười: “Thím ba, không cần đâu ạ, cháu… cháu còn cố được!”

“Sao chịu được nữa chứ? Cháu đã một ngày một đêm không ngủ rồi, một mình cháu không chống đỡ được đâu. Canh linh đường ban đêm phải thay phiên nhau. Bây giờ bọn họ thoải mái quá rồi, ai đi dạo phố thì đi dạo phố, ai đánh mạt chược thì đi đánh mạt chược. Bình thường thì bắt nạt cháu, bây giờ lại còn muốn để cháu lo hết thay bọn họ!”

Xem ra không phải người nhà họ Tống nào cũng nhắm vào Tống Thi Vũ, kiểu gì cũng phải có người đàng hoàng.Thím ba này không phải người nhà họ Tống ở quận Sa Đầu, mà là người của hai gia tộc còn lại nên cũng không căm thù Tống Thi Vũ nhiều như vậy, mà ngược lại còn đồng cảm!

Sinh ra đã bị người ta gắn biệt danh con hoang, biệt danh này từ trước đến nay đều được người trong nhà gọi, em trai em gái nhỏ hơn cô ấy thậm chí còn không gọi cô ấy là chị gái, mà gọi thẳng là đồ con hoang!

Ở nhà còn bị gọi như một con hầu, bây giờ vất vả, khó khăn lắm mới có thể nuôi được bản thân, lại bị sắp xếp, đưa tới chỗ ông cụ Lục.

Điều quan trọng nhất là sau khi Tống Thi Vũ được đưa tới chỗ ông cụ Lục, thế lực của đám người Tống Thanh Sơn chắc chắn sẽ tạo ra một cú nhảy vọt đáng kể, chẳng phải điều đó sẽ đe dọa hai gia tộc còn lại sao?

Vì vậy, người của hai gia tộc còn lại đều hy vọng rằng Mạc Phong có thể đưa Tống Thi Vũ đi, thậm chí hai gia tộc còn tự cười nhạo mình vì không có được vật hi sinh như Tống Thi Vũ, bằng không họ nhất định sẽ làm y như cách của Tống Thanh Sơn.

Giang hồ hiểm ác, lạnh lẽo nhát là lòng người…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.