Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 513




Chương 513

Đúng vậy, ngay cả khi anh không tham lam quyền lực, sẽ luôn có những người không ngừng kéo đến gây rồi.

Chỉ khi bản thân không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn, thế lực ngày một lớn hơn, anh mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.

Năm đó do nhà họ Mạc quá mạnh, công trạng lớn vượt cả chủ nên mới phải gánh tai họa diệt vong, nhưng nếu có thế lực mạnh hơn thì liệu nhà họ Mạc có thể thoát khỏi đại họa ấy không?

“Tôi chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện ở đây rồi trở về Giang Hải!”, Mạc Phong khẽ thở dài, lắc đầu cười.

Không phải địa bàn của anh đâm ra làm việc gì cũng rụt rè, mà trước mắt, anh nhất định không thể thất bại ở những nơi này, Giang Hải còn rất nhiều việc phải xử lý.

Hơn nữa, bệnh tình của Diệp Đông Thanh còn cần anh tìm cách chữa trị, mọi người đều chờ anh về nhà.

“Anh Mạc cứ yên tâm, có Trương Phong ở đây, đảm bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn!”

Tên này lại cười đều, Mạc Phong nhìn mà muốn dùng đôi giày cỡ bốn mươi ba của mình đạp thẳng vào mặt hắn.

“Cậu đừng có kéo chân tôi là được! Đưa tiền đây!”

Trương Phong gãi gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu nói: “Đưa tiền gì cơ?”

“Tiền ăn sáng chứ còn gì! Tôi không có tiền lẻ!”

Tiêu vài chục tệ của hắn mà cứ như bị cướp vàng không bằng, Trương Phong miễn cưỡng lôi ví ra.

“Tôi trả tiền ăn cho bọn họ!”

Đúng lúc này, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên từ sau lưng hai người họ.

Tống Tư Tư đang đứng đằng sau, mặc một chiếc quần short bò, đôi chân trắng nõn xinh đẹp của cô nhóc cứ thế lộ ra trước mắt họ.

Người đời có câu, đẹp hay không cứ nhìn chân là biết, đôi chân của Tống Tư Tư rất thẳng và thon, hơn nữa còn đặc biệt trắng, chắc chắn là một cặp chân có một không hai.

“Đẹp quá!”, Trương Phong liếc mắt nhìn một cái liền không rời đi được, cứ như là ánh mắt của hắn có thể nhìn thấu.

Mạc Phong thấy vậy lập tức đấm vào bụng dưới của Trương Phong khiến hắn không khỏi cong mình: “Anh Mạc! Tại sao anh lại đánh tôi?”

“Nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ như thế sẽ bị người khác đánh giá là một thằng già dung tục, hèn hạ đấy! Lấy giấy lau nước dãi đi!”, anh trừng mắt nhìn hắn rồi nói.

Nhưng Tống Tư Tư, người đang đứng trước mặt họ, lại bật cười thành tiếng: “Đây là bạn của chú à? Thú vị thật đầy!”

“Sao nhóc lại tìm tới tôi?”, Mạc Phong nhìn cô nhóc bằng ánh mắt khó hiểu.

Hôm qua khi rời khỏi nhà cô nhóc, anh còn đề phòng cần thận, chắc chắn không bị ai bám theo.

Tống Tư Tư mỉm cười, một nụ cười khiến người ta có cảm giác rung động.

“Chú, chú ngốc quá đi! Đây là thành phố Long Môn. Nhà họ Tống chúng tôi muốn tìm người thì dễ trở bàn tay mài”

Mạc Phong không khỏi nhíu mày, điều này đủ cho thấy thế lực hùng mạnh của nhà họ Tống ở thành phố Long Môn, có khi từng lời nói, từng hành động của anh đều đã nằm trong tầm giám sát của họ từ lâu.

Tống Tư Tư như thể nhìn thấu tâm tư của anh, cô nhóc không khỏi nhíu mày, cười nhẹ nhàng: “Đừng lo, nếu có người theo dõi chú 24/24, lẽ nào còn chưa bị chú phát hiện?”

“Thế hôm nay nhóc đến tìm tôi có chuyện gì? Cứ bám sát tôi như vậy, nhóc không sợ bị nghỉ ngờ à?”

Cô nhóc thờ ơ nhún vai, cười khúc khích: “Tôi không làm gì trái lương tâm, sao phải sợ bị nghỉ ngờ?

Chẳng lẽ chú có mâu thuẫn với bác cả tôi nên tôi không được chơi với chứ?”

“Nhóc tới đây để chơi với tôi á?”

“Đúng thế, tôi muốn chú cùng tôi đi đến công viên giải trí, tại chả có ai đi cùng với tôi cả. Vừa hay hôm nay là ngày nghỉ, chú đi với tôi nhé!”

Mạc Phong không khỏi sầm mặt.

Anh thì đến nhà họ Tống để cướp người, sao bây giờ cứ như thể anh đến đây để vui chơi thế!

“Không rảnh! Cũng không có tâm trạng! Tôi khuyên nhóc đừng có đi theo tôi, nhóc xinh đẹp thế này, nhỡ đâu có lúc tôi không nhịn được nữa, nhóc không sợ xảy ra chuyện gì à?”, Mạc Phong dọa cô nhóc.

Nếu chuyện này đề cho bố cô là Tống Khánh Phong biết, thì ông ta lại chẳng gấp chết đi được, sự xuất hiện của Mạc Phong ở quận Sa Đầu ngày hôm qua đã lọt vào tầm mắt của quá nhiều người.

‘Vung một cước đá cánh cổng sắt lớn thành hình chữ C, hơn nữa còn chưa biết anh là thù hay là bạn, với năng lực của anh, nếu anh thực sự giở trò với Tống Tư Tư thì không một ai có thể ngăn được.

Người khác trốn còn không kịp, nhưng cô nhỏ này lại bám lấy anh như sam!

“Tôi từ trước đến nay chả sợ gì cả. Hơn nữa, tôi cũng không để chú phí một ngày đi chơi với tôi đâu! Tôi có thể giúp chú!”, Tống Tư Tư nhếch mép cười đầy tinh nghịch, lè lưỡi.

Mạc Phong nhướng mày, bật cười: “Nhóc giúp tôi kiểu gì?”

Cô nhóc rón rén ghé vào tai anh nói nhỏ, vừa nói xong, nụ cười trên mặt Mạc Phàm từ từ lộ ra.

“Nhóc chắc chưa? Nếu nhóc làm như vậy, bác của nhóc không bỏ qua cho nhóc đâu!”

Tống Tư Tư nhún vai tỏ vẻ thản nhiên: “Chịu chút oan ức vì chú có là gì đâu chứ? Vậy hôm nay chú có thể chơi với tôi một ngày được không?”

“Cô chủ Tống đã ngỏ lời mời thì đương nhiên tôi cung kính không bằng tuân mệnh!”

Trương Phong đứng bên cạnh vội hỏi: “Anh Mạc, anh đi đâu đấy? Tôi cũng muốn đi!”

“Không được, cậu đợi tôi ở khách sạn!”

Mạc Phàm vùa nói vừa đưa cho hắn hộp đàn anh đang đeo trên lưng: “Trông cho kĩ vào đấy, lỡ làm mắt thứ gì thì tôi chặt cậu thành từng mảnh ném xuống biển!”

Sau khi đưa hộp đàn cho Trương Phong, anh và Tống Tư Tư bắt taxi ở ven đường rồi rời đi.

Buổi sáng ven biển đẹp hơn bắt kỳ nơi nào khác, đặc biệt là khi hạ cửa kính xe xuống, mái tóc tung bay, nheo mắt trước gió và ngắm mặt trời chậm rãi ló dạng từ phía chân trời.

Cảm giác được ánh mặt trời chiếu lên đúng là một cách hưởng thụ cuộc sống.

Vì là cuối tuần nên khu vui chơi đông nghịt, mới tám giờ sáng đã có rất nhiều người đến đây xếp hàng.

Tuổi thơ của họ hạnh phúc như vậy đấy, nhưng Mạc Phong nhớ lại bản thân mình, khi anh bằng tuổi họ, anh đã là một nhân vật khiến tổ chức châu Âu phải nễ sợ.

Khi người thường còn đang xem phim trong rạp chiếu phim hay đang vui chơi trong công viên giải trí, thì anh đã lăn lộn trong cõi chết hàng trăm lần.

“Sao vậy chú? Đừng nói là chú chưa đến công viên giải trí bao giờ nhé?”, Tống Tư Tư cười khúc khích trêu chọc khi thấy anh đứng ngây ra ở cửa.

Mạc Phong không giấu diếm khẽ lắc đầu: “Đúng vậy, coi như đây là lần đầu tiên!”

Hồi nhỏ anh cũng rất muốn đến, nhưng vì nghèo, lớn lên thì có tiền nhưng lại không muốn đến đây nữa, đôi khi những thứ đã mắt thời thơ ấu không thể mua lại bằng tiền.

“Vậy chú còn chờ gì nữa?”

Tống Tư Tư không cho anh cơ hội để nói, kéo tay anh chạy vào công viên giải trí.

Nhưng đúng lúc này, một người mặc đồ đen xuất hiện phía sau cây to, nhìn thẳng vào bóng lưng hai người đang đi vào.

Ánh mắt lạnh lẽo.

Mạc Phong đột nhiên quay đầu nhìn xung quanh.

“Chú sao vậy?”

Anh cau mày nhìn người đàn ông trung niên mặc áo da đen đang bước ra từ phía sau cây: “Người đàn ông đó có vấn đề!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.