Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 509




Chương 509

Nhưng ngôi nhà dù có hào nhoáng tới đâu thì so với trang viên của nhà Bạch Như Nguyệt vẫn còn kém xa.

“Hay là vào trong ngồi một lát?”, Tống Tư Tư quay lại nhìn anh khẽ cười Mạc Phong không khỏi co giật khóe miệng: “Hay là tối nay tôi ở cùng nhóc nhé!”

“Được thôi!”

“Được cái rắm ấy!”

Anh trừng mắt với cô nhóc. Đúng là đầu chỉ để mọc tóc. Với IQ thế này thì anh có thể lừa ít nhát mười cô gái cùng lên giường được đấy!

Nói xong Mạc Phong bước xuống xe. Mặc dù anh không phải người quân tử nhưng cũng không phải loại cặn bã. Mục đích tới thành phố Long Môn là để đưa Tống Thi Vũ rời đi. Chứ anh không muốn thả thính khắp nơi nơi.

Xuống xe, anh đi ra khỏi vùng tối.

“Chú à, chú đi đâu vậy?”, Tống Tư Tư vội vàng thò ra đầu ra khỏi cửa số và kêu lên.

Mạc Phong không buồn quay đầu lại, chỉ phất tay: “Tìm chỗ ngủ, tạm biệt! Không bao giờ gặp lại nữa nhé!”

Vụt!

Anh đạp một chân nhảy lên cành cây cao. Một lúc sau đã không thấy bóng dáng đâu.

Nhìn theo bóng hình Mạc Phong rời đi, Tống Tư Tư chìm vào suy tư.

Lúc này quản gia mở cửa bước ra ngoài: “Cô về rồi à? Vừa rồi cô nói chuyện với ai thế?”

“Không có gì, bố tôi đã về chưa?”

“Về rồi ạ, đang ở trong phòng sách!”

Giờ chưa tới lúc đưa tang chính thức, vì vậy con cháu của hai nhà họ Tống kia đã trở về sau nhà khi thăm viếng xong. Và ba ngày sau, khi tới buổi đưa tang thì họ mới lại tới.

Mạc Phong cũng không đi đâu quá xa. Anh tìm đại một khách sạn ở quận Sán Đầu và thuê ở.

Dù là tắm rửa hay nghỉ ngơi thì kiếm Tàn Uyên cũng là vật bắt ly thân đối với anh.

Do ở ngoài đường quá lâu, không được tắm rửa sạch sẽ, nghỉ ngơi đầy đủ nên anh cảm thấy người mình như đang bốc mùi vậy.

Vừa bước vào phòng là anh mở vòi nước, vừa tắm vừa ngâm nga.

“Trên thế giới này vì có những bước đi lảo đảo mới có thể khiến anh gặp được em. Hơn ai hết anh biết em thật sự quan trọng đối với anh…”

Mặc dù hôm nay hơi mệt nhưng tâm trạng của anh khá tốt.

Đúng lúc này, hộp đàn đặt trên bồn tắm bỗng rung lên.

Cạch cạch cạch!

Chiếc hộp không ngừng rung động. Rõ ràng là kiếm Tàn Uyên bên trong hộp đàn đang phát ra âm thanh.

Hơn nữa miếng ngọc bội ở trong quần cũng phát sáng.

Mạc Phong cũng lập tức cảm nhận được có gì đó không ổn! Không thực sự ổn!

Sự việc xảy ra không chút trở ngại khiến bản thân anh còn không dám tin. Xem ra chuyện gì cần xảy ra thì ắt sẽ xảy ra thật.

Thế nhưng anh vẫn ngâm nga. Nếu như anh mà ngừng hát thì chắc chắn sẽ gây ra sự nghỉ ngờ với kẻ ở bên ngoài phòng tắm kia.

Anh đưa vòi tắm hoa sen qua một bên, và dùng tốc độ nhanh nhất có thể để mặc quần áo. May mà kẻ ở bên ngoài không hề xông vào, nếu không với không gian nhỏ con con như thế này, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Anh lẳng lặng trốn sau cánh cửa và vặn tay cầm. Tay phải cầm chắc con dao bướm sẵn sàng công kích khi cần thiết.

Nhưng đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy động tĩnh gì từ phía bên ngoài.

“Kỷ lạ! Lẽ nào không có gì nguy hiểm sao?”, Mạc Phong lầm bằm với vẻ nghỉ ngờ.

Từ đầu tới cuối anh cũng không cảm nhận được bắt kỳ sát khí gì. Vậy thì tại sao vừa rồi ngọc bội và kiếm Tàn Uyên lại phát ra cảnh báo?

Trở về phòng, Mạc Phong nhìn thấy ngay một bóng hình ở phía sau cánh cửa. Chứng tỏ vừa rồi có người đã đứng bên ngoài cửa nhà tắm và nghe ngóng động tĩnh ở bên trong.

Nhưng tại sao vừa rồi đến cả hơi thở của kẻ kia ở bên ngoài mà Mạc Phong cũng không cảm nhận được?

Trong nháy mắt anh bỗng cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Mẹ kiếp! Anh lại gặp phải cái quái quỷ gì thế này?

anh không định ra ngoài làm cho ra lẽ, mà với tình huống như thế này anh càng phải giữ được sự bình tĩnh. Có lẽ đối phương cố tình muốn anh làm loạn cả lên.

Đến ngay cả kiếm Tàn Uyên và ngọc bội mang trên người đều phát ra cảnh báo thì xem ra đối thủ không phải là người tầm thường. Hai thứ này là bảo vật đặc cấp, kiếm Tàn Uyên càng không cần phải nói vì từ xưa tới nay chỉ có thiên tài mới có thể sử dụng được.

Nó vốn là một thanh bảo kiếm dùng để trừ tà chém ma. Còn miếng ngọc bội, Mạc Phong tạm thời không biết nói là bảo bối gì. Miếng ngọc được chia thành hai phần âm dương. Phần âm đang nằm trong tay Mục Thu Nghỉ, còn phần dương đang nằm trong tay anh.

Năm đó sư phụ nói anh nhất định phải giữ cho kỹ miếng ngọc này, nói rằng nó là bảo bối có thể ngăn cản được một cuộc đại nạn.

Anh cứ gặng hỏi lai lịch cụ thể của miếng ngọc nhưng Nhạn Nam Sơn không hề nói cho anh biết.

Cả hai vật cực dương đều phát ra cảnh báo, mẹ kiếp, rốt cuộc là thứ gì đã tới đây vậy?

Nếu là vật gì âm tà, quỷ quái thì bản thân anh cũng không thể đối phó được. Sớm biết thế này đã dẫn theo Trương Phong. Hắn là đạo sĩ tông Long Hỗ của phái Mao Sơn, chắc chắn là có hiểu biết nhiều hơn về những thứ này.

Dù Mạc Phong dè chừng nhưng vẫn tắt đèn. Chắc chắn anh sẽ không có một giấc ngủ ngon, nên sau khi tắt đèn đã ngồi khoanh chân và luyện tâm pháp nội gia Quỷ Cốc.

Điều quan trọng nhất đối với người luyện võ là tâm phải vững. Mạc Phong cũng luyện tập rất tốt, dù cả đêm không ngủ thì anh cũng không cảm thấy mệt mỏi mà lại càng tỉnh táo hơn.

Sáng sớm.

Mạc Phong đã luyện nội công tâm pháp máy tiếng đồng hồ. Anh đã chuyền sang trạng thái ngủ giả tưởng. Thực ra đôi mắt anh đã ở trạng thái nghỉ ngơi nhưng vẫn cảm nhận được gió thổi, cỏ cây lay động ở xung quanh bằng trái tim.

Đây cũng là lý do vì sao với những người ngồi thiền, ngồi cả ngày khiến bạn nghĩ họ đã ngủ nhưng chỉ cần bạn khẽ động đậy là họ có thể cảm nhận được.

Thực ra lúc này đại não đang thả lỏng, chỉ cần không gặp phải điều gì bất thường thì Mạc Phong có thể ngồi tới sáng.

Thế nhưng vào khoảng hai giờ sáng.

Mạc Phong mơ hồ nghe thấy tiếng hát.

Hơn nữa còn là tiếng hát của một cô bé, nhưng không phải là giọng hát ngọt ngào mà là giọng lạnh lẽo khiến người khác sởn tóc gáy.

“Ha ha, thứ cần tới rồi cũng sẽ tới!”, Mạc Phong mở mắt, khẽ nhếch miệng cười.

Quả nhiên anh đã bị theo dõi, còn đó là người hay là ma thì anh chưa rõ.

Anh nhớ lại thì thây mình đâu có đắc tội với ai. Lẽ nào đám kẻ thủ biết anh rời khỏi Giang Hải nên đã đuổi theo tới tận vùng duyên hải này hay sao?

Nếu đúng là như vậy thì hỏng rồi. Anh mà phải tốn tinh lực đối phó với bọn chúng thì ngày mốt không biết sẽ đưa Tống Thi Vũ về Giang Hải kiểu gì.

Mặc dù anh nghĩ vậy nhưng vẫn không thể bỏ qua. Vì nếu không giải quyết dứt điểm rắc rồi thì những ngày còn lại ở thành phố Long Môn này cũng sẽ không yên.

Nghĩ vậy, anh bèn vác hộp đàn và đứng dậy, khế mở cửa phòng ra.

Hành lang tối om. Đúng ra phải có đèn. Dù có mắt điện thì chắc chắn cũng phải có đèn cảm ứng, vậy mà sao giờ tối om, đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón thế này?

Bầu không khí này thật sự quỷ dị!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.