Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 436: Cháu Rể




**********

Cháu rể sao?

Tô Nguyệt mặt đỏ tía tai: “Ông nội, ông nói gì vậy.

Bọn cháu chỉ là bạn thôi!”

"Ha ha ha, bạn bè à.

Năm đó ông và bà nội của cháu cũng bắt đầu từ tình bạn mà!”, ông cụ vuốt râu cười lớn.

Hai người không khỏi nhìn nhau.

Mạc Phong khẽ ho vài tiếng rồi đổi đề tài để tránh khó xử: “Ông quá lời…Nhưng sao cháu vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó mà tạm thời không nói ra được!”

“Thằng bé này! Đao pháp Du Long sao có thể nhìn một lần đã lĩnh hội được hết chứ.

Thế nhưng động tác cũng gần hoàn thiện rồi.

Mỗi một loại kungfu đều phải từ từ cảm nhận, mưa dầm thấm lâu, thần hình hợp nhất thì mới có thể đạt tới cảnh giới cao nhất.

“…”

Mạc Phong bỗng lầm bầm: “Thần hình hợp nhất sao!”

Câu nói này nghe quen quá.

Sư phụ cũng đã từng nói, tập võ không được chỉ chú trọng tới uy lực vì như vậy dù có là võ công tuyệt thế thì luyện tập cũng vô ích.

Trò chuyện thêm một lúc, cơ thể ông cụ có vẻ không ổn.

Ông đứng không còn vững, Mạc Phong biết có lẽ thuốc đã hết tác dụng.

Mặc dù đan dược có thể giúp sức mạnh bạo phát trong thời gian ngắn thế nhưng sau khi hết hiệu quả thì cũng có tác dụng phụ! Đạo lý trong thuốc có độc không phải là không có lý.

“Mạc Phong, cháu và Nguyệt Nhi trò chuyện đi, tiếp xúc nhiều một chút.

Ông cứ tới chiều là buồn ngủ, ông đi nghỉ chút nhé!”, ông cụ chắp tay cười thản nhiên.

Thấy ông cụ như vậy Mạc Phong cũng lắc đầu bất lực.

Vừa rồi dù có đan dược hỗ trợ giúp ông cụ có thể hoàn thành được cả bộ đao pháp nhưng cơ thể cũng chịu phải sự kích động không hề nhỏ.

“Vậy ông nghỉ ngơi đi!”, anh cũng chắp tay đầy khách sáo.

Anh cũng là người hiểu chút lễ nghĩa giang hồ.

Tô Thanh Hà gật đầu, chắp tay sau lưng đi vào phòng, miệng ông còn không khỏi lầm bầm: “Đứa bé tốt, nhà họ Tô sau này giao cho cháu đấy!”

Xem ra Mạc Phong không chỉ thông minh mà còn cứng rắn.

Dù là đám hồ ly dưới trướng tông hội Thiên Long gộp lại cũng chưa chắc đã phải là đối thủ của anh.

Để nhà họ Tô không bị sa sút, chỉ có thể cá cược toàn bộ vào Mạc Phong mà thôi! Dốc toàn lực đánh cược một lần.

Ngoài ban công!

“Lúc trước cô học đao pháp này lâu lắm à?”, Mạc Phong quay qua hỏi.

Nói ra thật mất mặt, có ông nội chỉ bảo mà cô vẫn phải học lâu như vậy.

Mạc Phong nhìn có một lần là đã biết ngay.

Tô Nguyệt trừng mắt tức giận: “Không phải ai cũng có thiên phú như anh, tôi học cũng mất mấy tháng!”

“…”

Hai người vừa nói chuyện vừa trao đổi về khuyết điểm của võ học.

Tô Nguyệt dùng dao găm, Mạc Phong dùng dao bướm.

Chạng vạng.

Hoàng hôn nhuốm đỏ cả khoảng không.

Hai người cứ vậy ngồi trước ban công, đón gió sông thổi tới, ngắm nhìn hoàng hôn nhuốm màu đỏ cả bầu trời.

“Mạc Phong!”

“Hả! Sao cơ?”

Anh quay qua nhìn Tô Nguyệt.

Cơn gió thổi qua khiến tóc cô bay bay.

Lúc này Tô Nguyệt trông thật đẹp.

Thêm vài phần đẹp hơn của người phụ nữ!

“Anh có mục tiêu gì không?”, Tô Nguyệt khẽ vuốt những sợi tóc rối.

Mạc Phong ngẩng đầu nhìn ra xa, đôi mắt ánh lên vẻ suy tư.

“Nếu không chịu nói thì thôi!"

Anh cười xùy: “Đương nhiên là phải có mục tiêu, xa thì không nói chứ gần thì có một!”

“Là gì vậy?”

“Đưa cô đi ngao du sơn thủy, tạo ra em bé, sinh nhiều con gái, ít con trai nếu không sau này tôi sẽ tức điên lên mất!”

Tô Nguyệt nhéo tay Mạc Phong, mặt đỏ tía tai.

Cô trừng mắt với anh: “Anh nói linh tinh gì vậy, ai thèm tạo ra em bé với anh chứ, nằm mơ đi!”

“Này, đừng quên nhé, cô phải làm người phụ nữ của tôi bảy ngày theo lời hứa đấy! Những thứ khác thì tôi không dám đảm bảo nhưng chuyện đó thì tôi cực kỳ tự tin!”, Mạc Phong vỗ ngực cười xấu xa.

Đôi mắt cô bỗng lấp láy: “Tôi chỉ là một cô gái, cuối cùng cũng chỉ là đồ chơi của đám đàn ông các anh, là công cụ để nỗi dõi tông đường, nhưng anh…cứ muốn sống một cuộc đời mơ mơ màng màng như vậy sao.

Câu nói đó khiến Mạc Phong giật mình.

Anh không biết phải nói như thế nào.

Chỉ ngẩng đầu nhìn không gian đỏ như máu: “Đương nhiên là không.

Người đẹp thì tốt nhưng hại cơ thể lắm! Người ta nói không thể muốn gì được nấy được, nhưng người đẹp và giang sơn thì tôi đều muốn cả! Sẽ có một ngày tôi sẽ khiến tên tuổi của mình gây rúng động thiên hạ, để cả giang hồ đều biết Mạc Phong tôi đã quay trở lại!”

Anh càng nói càng quyết tâm.

Nhà họ Mạc từng nổi danh thiên hạ, giờ anh cũng có thể làm như vậy, sông có khúc người có lúc, không ai giàu ba họ không ai khó ba đời.

Nắng chiều rót xuống người anh, Tô Nguyệt ngầng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh với vẻ si mê.

“Này cô cười gì vậy? Không tin sao? Tôi thật sự có thể làm được đấy!”

“Không tin tôi thật sao! Dù gì tôi cũng là người đàn ông của cô đấy, phải có niềm tin với người đàn ông của mình chứ!”

“…”

Thế nhưng Tô Nguyệt vẫn tủm tỉm cười.

Cô cứ nhìn Mạc Phong với vẻ si mê như vậy: “Tôi tin! Lần này anh nói gì tôi cũng tin!”

“Sao mặt cô đỏ vậy!”, anh ghé tới khẽ cười: “Có phải là bị cảm lạnh không?”

Những lời nói ý tứ vừa rồi của cô, gã này nghe mà không hiểu gì khiến Tô Nguyệt tức giận giẫm chân anh, khiến anh suýt nữa ngã từ trên tầng xuống.

Trong phòng ngủ.

Ông cụ mệt mỏi, chật vật ngồi dậy: “Tối nay ông sẽ lại giúp cháu!”

Người giúp việc đi lên nói là đồ ăn đã chuẩn bị xong.

Bình thường trong nhà cũng chỉ có Tô Nguyệt và ông cụ.

Đám chú bác sợ xảy ra chuyện nên đều lấy lí do đi du lịch hoặc là mang tài sản chạy ra nước ngoài.

Ông cụ mà chết thì nhà họ Tô rất có khả năng sẽ bị đạp đổ hội đồng.

Để đề phòng nhà họ Tô khôi phục lại, không chừng họ còn giết hết sạch người nhà ông.

Lưỡi dao của bọn họ đều tắm máu người nên chẳng có chuyện gì là không dám làm.

Vậy nên đám chú bác đã trốn kỹ để không bị dây vào chuyện này.

Nhiều khi đám đàn ông trong nhà còn không bằng cả đứa cháu Tô Nguyệt.

“Đi ăn thôi!”, ông cụ duỗi ống tay áo khẽ cười.

Đồ ăn nhà họ Tô nấu khác xa bữa ăn trước đó của nhà họ Diệp.

Trên bàn toàn món ngon, hơn nữa tay nghề đầu bếp cũng không kém Mạc Phong, đến cả món ăn của châu Úc cũng có.

“Ông nội biết anh tới nên đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn.

Hôm nay anh phải ăn hết, nếu không thì không được đi!”, Tô Nguyệt tinh nghịch lè lưỡi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.