*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông muốn nhìn thấy hình ảnh Mạc Phong vỗ ngực mình và nói: “Đây là người phụ nữ của cháu, ai ức hiếp cô ấy, cháu sẽ quyết không tha!”
Ông cũng nghe nói về chuyện hôm qua.
Vì một cô gái mà khiến cả thành phố phải sục sôi, hình ảnh đó giống như Ngô Quế Tam điên lên vì hồng nhan vậy.
Người đàn ông như vậy mới là người mạnh mẽ!
“Nguyệt Nhi có cháu chăm sóc thì ông cũng yên tâm, còn vấn đề tông hội, ông muốn nhờ cháu giúp!”, ông cụ ngẩng đầu nhìn anh với vẻ khẩn cầu.
Mạc Phong lập tức gật đầu: “Ông nói đi, chỉ cần cháu có thể giúp được!”
“Cháu cầm lấy cái này!”!Tô Thanh Hà lấy ra một lệnh bài, bên trên khắc một chữ Thiên, mặt sau khắc chữ Long, hai bên đều khắc hoa văn rồng.
“Đây là?”, anh nhận lấy và hỏi với vẻ khó hiểu.
Tô Thanh Hà gõ cây gậy trong tay xuống đất, nói với vẻ tự hào: “ Lệnh bài Thiên Long! Người có được lệnh bài này thì có thể hiệu lệnh cho cả tông hội.
Nếu ai không nghe theo sẽ bị xử lý theo quy tắc! Vào lúc rối rắm ắt sẽ xảy ra chuyện phiền phức, ông hi vọng tới khi đó cháu có thể đứng ra kiểm soát đại cục!”
Thà đưa nó cho Mạc Phong còn hơn để đám tông hội kia làm loạn cả lên.
Dưới sự dẫn dắt của anh, tông hội Hắc Long ngày càng lớn mạnh như vậy thì tông hội Thiên Long cũng có thể đạt được kết quả như thế.
“Ông…ông đừng đùa nữa, ông nên giao nó cho Tô Nguyệt!”, Mạc Phong phất tay từ chối.
Tô Thanh Hà tức tới mức run rẩy: “Lẽ nào cháu bắt ông quỳ xuống cầu xin cháu mới được sao?”
Nói xong ông khom người định quỳ xuống, Mạc Phong thấy vậy vội vàng đỡ ông dậy: “Ông lớn vậy rồi mà quỳ thì cháu sẽ giảm thọ mất, cháu nhận là được chứ gì! Nhưng cháu nói trước nhé, cháu không lấy tông hội Thiên Long đâu, đợi đại cục ổn định cháu sẽ giao lại cho Tô Nguyệt!”
“Được! Có câu nói đó của cháu thì ông yên tâm rồi.
Nhưng chỉ có lệnh bài Thiên Long thì không được, vẫn cần cái này nữa!’, ông cụ chống gậy, đi chậm chạp ra ngoài ban công.
“…”
Ban công biệt thự nhà Tô Nguyệt rất lớn, có thể chứa được tới hai mươi người.
Ông cụ đặt cây gậy qua một bên, lấy từ eo ra một con dao găm.
“Giang hồ hiểm ác, không có tuyệt kỹ thì rất khó tồn tại! Đao pháp Du Long được một cao nhân truyền lại cho ông, nói rằng uy lực của nó cực lớn.
Dựa vào đao pháp này ông đã tạo ra con đường riêng cho mình ở Giang Hải! Cháu nhìn kỹ, cơ thể của ông chỉ cho phép ông làm một lần thôi!”
Mạc Phong cũng thở dài khi thấy bộ dạng của ông.
Sau đó lấy ra một chiếc bình chỉ còn lại vài viên đan dược.
Tổng cộng có bảy viên, bị ông cụ kia ăn mất bốn viên, vẫn còn ba viên.
Giờ lấy ra một viên thì đúng là chẳng còn bao nhiêu nữa.
“…”.