Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 339: Thuận Nước Giong Thuyền




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Loại này rất dễ xuất hiện ở những nơi như quán bar, KTV, hít vào một lượng nhỏ có thể gây chóng mặt, hưng phấn, thậm chí tạo ảo giác.

Là một người lính, đặc biệt là lực lượng đặc biệt!

Khi nhập ngũ, có một cuộc huấn luyện tân binh, một trong những bài học bên trong đó là cho mọi người ngửi mùi thuốc, sau đó nhắm mắt lại và nói ra tên của chúng.

Món ‘băng trơn’ này khác với hương vị trên thị trường, thậm chí còn mạnh hơn một chút, đây là thứ được tinh luyện ra!

Nó có thể gây tử vong nếu hút trong một thời gian dài! Hơn nữa thứ này còn có thể gây nghiện, vì áp lực cuộc sống ngày nay quá lớn nên các chàng trai, cô gái phải tìm đến quán bar, thậm chí một số tụ điểm giải trí để vui chơi.

Đặc biệt là lần đầu tiên tiếp xúc với loại này, cảm giác như đang lơ lửng trên đỉnh mây, đầu óc chợt trống rỗng, không vướng bận gì cả, mà trải qua lần thứ nhất thì tự nhiên sẽ có lần thứ hai.

Mạc Phong đã nói rõ như vậy rồi, nhưng người đàn ông trung niên vẫn giả vờ như không biết chuyện gì: “Đại ca...Đại ca...Tôi nghe không hiểu, thứ gì cơ?”

Rầm…

Một cước đạp vào ngực, trong nháy mắt người đàn ông trung niên bay ra, đập vào kính toa tàu, khiến cho toàn bộ kho hàng rung lên.

"Cơ hội chỉ có một lần thôi! Nếu còn không nói thật thì để tôi tiễn ông một đoạn vậy.

Dù sao vừa rồi các người cũng đã nói rồi, cho dù chết ở trong này cũng không ai biết!”, Mạc Phong nắm chặt tay, xương cốt kêu lên răng rắc.

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người sợ hãi đến mức vội trốn vào một bên và nôn mửa.

Mạc Phong thấy vậy, lông mày không khỏi nhíu lại, đám người này giấu đồ trong bụng sao?

Một số đang nôn mửa ở một bên, trong khi những người khác ngồi bên cạnh đập răng.

Một lúc sau, trên mặt đất xuất hiện những hạt nhỏ màu trắng.

“Còn ông thì sao?”, anh ngẩng đầu lên và trừng mắt nhìn người đàn ông vạm vỡ trong chiếc áo gi lê đen đang thu mình trong góc.

Cú đá vừa rồi dường như đã làm tan nát nội tạng, nếu lại bị một cú đá nữa, hắn thực sự không biết mình có cầm cự nổi không.

Núi xanh còn đó thì sợ gì không có củi đốt!

Người đàn ông trung niên lập tức cởi quần của mình ra.

"Wow, mẹ kiếp.

Không phải ông giấu ở...", Mạc Phong chợt dâng lên cảm giác buồn nôn, anh quát nạt.

Quả nhiên, ông ta đã lôi ra một cục giấy từ phía sau mông.

Dùng cơ thể của mình để che giấu thứ này, chẳng trách khi kiểm tra an ninh họ không phát hiện ra, nếu thứ này bị cơ thể của chính bản thân mình hấp thụ thì cũng đủ để lấy cái mạng nhỏ của họ rồi!

Con người ngày nay dám làm bất cứ điều gì vì tiền!

"Lúc nãy lấy ra thì có phải là không bị đánh rồi không?”, Mạc Phong tức giận trừng mắt nhìn đám người và nói: “Định đem những thứ này đi đâu?”

"Vân...huyện Vân Dương..."

Huyện Vân Dương cách huyện An Dương không xa, được coi là một huyện lân cận, nằm ở cực nam của thành phố Thanh Châu, được bao quanh bởi các dãy núi và giao thông đặc biệt không thuận tiện khiến nền kinh tế của thành phố cũng đặc biệt kém phát triển.

Do đó, không phải nơi nào trong toàn thành phố cũng có camera, và một số loài rệp cũng được sinh sôi ở những nơi tối tăm mà mặt trời không thể chiếu đến được.

Chính vào lúc này! Rầm…

“Mở cửa!”, giọng quát nạt lanh lảnh của một người phụ nữ từ bên ngoài vọng vào.

Mạc Phong không khỏi nhếch miệng, có vẻ như Tống Giai Âm đã thật sự đi gọi cảnh sát hỗ trợ trên xe, có lẽ người cảnh sát đáng tin cậy duy nhất trên chiếc tàu này là nữ cảnh sát kia.

Anh bước tới và mở cửa toa.

Nữ cảnh sát cao gầy lao vào ngay lập tức, trên tay cô ta còn cầm một khẩu súng lục loại nhỏ, loại mà chỉ có thể chứa được năm viên đạn.

"Tất cả không được động đậy! Hai tay ôm đầu! Ngồi xổm xuống!”

Tất cả bọn họ đều hai tay ôm đầu, ngồi xổm sang một bên.

“Còn anh nữa!”, nữ cảnh sát quay khẩu súng trên tay chỉ vào Mạc Phong và hét lên.

Anh dang hai tay cười khổ nói: "Tôi là người bị hại, tôi đâu có giống họ, sao tôi phải ngồi xổm chứ?”

Pằng...

Một viên đạn lủng lẳng bắn trúng vị trí cách eo Mạc Phong không quá ba cm.

Anh sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.

"Ôi mẹ kiếp, cô nghiêm túc đấy à?”, miệng Mạc Phong khẽ giật giật.

Anh không ngờ rằng người phụ nữ này lại bắn mà không nói thêm câu nào.

Tuy nhiên, khi nhìn vào dấu vết va chạm bằng sắt bên cạnh thì anh biết đây không phải là đạn thật, mà là đạn cao su!

Trong tình huống bình thường thì bắn như vậy không chết người, nhưng nếu bắn vào tim, không phải là không thể chết người.

Cô cảnh sát lúng túng mỉm cười: “Tôi xin lỗi...lỡ tay”.

Đúng lúc này, người đàn ông trung niên mặc áo gi lê đen ngồi xổm ở bên cạnh với khuôn mặt sưng tấy vội vàng kêu lên: "Đồng chí cảnh sát, những thứ này là cậu ta đưa cho chúng tôi đó! Trên người thằng ranh này chắc chắn còn có thứ gì đó, cô không được thả cậu ta ra đâu đấy!”

Không ngờ lúc này người đàn ông này lại quay lại cắn trả anh một miếng!

Nữ cảnh sát cao gầy lập tức dùng súng lục chỉ vào Mạc Phong: “Ngồi xổm xuống!”

Một lúc đã điều tra được nhiều thứ thế này, nếu như lần theo manh mối này mà truy tìm thì hoàn toàn có thể lật đổ được thế lực ở đằng sau.

Công lao này đủ để thay đổi quỹ đạo cuộc sống của cô ta sau này.

Theo như Mạc Phong được biết thì dù anh có ghi công cũng vô ích, nhiều lắm thì anh chỉ giành được giải thưởng công dân tốt ưu tú, năm trăm tệ cộng thêm một lá cờ hiệu.

Nhưng đối với nữ cảnh sát cao gầy vừa rồi thì khác.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.