Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 1114




Chương 1114

Hồi cấp ba, Anh Nhiên là hoa khôi được công nhận của trường. Khi đó con trai của Chủ tịch quận cũng là hoa nam được cả trường công nhận.

Anh ta đẹp trai lại nhà giàu, có tiền có quyền đương nhiên con gái bám như sam. Cấp ba cũng là lúc sắp bước ra tiếp xúc với xã hội.

Rất nhiều người thích sự hư vinh, muốn điện thoại Apple các thứ nên đã chủ động hiến thân, duy chỉ có An Nhiên là không thèm quan tâm.

Dù anh ta có bày tỏ thế nào, thậm chí còn đứng trước toàn trước tỏ tình với An Nhiên thì cô vẫn không hề dao động.

Đương nhiên điều đó cũng khiến không ít cô gái khác cảm thấy đố kỵ. Họ nói An Nhiên đang chơi trò chơi tâm lý với đàn ông, khiến thứ họ không có được lại càng muốn có.

Nếu như là cô gái khác từ chối con trai của Chủ tịch quận thì người ta sẽ đổi đối tượng ngay.

Nhưng gã đó tính khí ương ngạnh, cứ bám lấy An Nhiên. Nào là xe xịn hoa đẹp đều từng tặng qua, thậm chí còn mua hàng nghìn quả pháo đốt ở bên sông vào ngày lễ tình nhân.

Xung quanh còn thắp rất nhiều đèn Khổng Minh, tất cả đều viết mấy chữa to đùng ‘anh yêu em An Nhiên’.

Anh ta vốn tưởng An Nhiên nhìn thấy sẽ cảm động rớt nước mắt, thật không ngờ cô chỉ nói đúng hai từ ‘ấu trĩ’.

Điều đó khiến con con trai của Chủ tịch quận trở thành trò cười. Cuối cùng vì tức quá mà anh ta đã nghĩ tới cách cưỡng ép. Kết quả, do thành tích của An Nhiên quá xuất sắc nên được trường đại học tuyển thẳng và đã được tốt nghiệp sớm khỏi trường cấp ba.

Đúng vào kỳ hai là cô đã đi báo danh vào trường đại học, khiến gã kia mất đi cơ hội.

Nghe nói mấy năm trước gã đó cũng tới nhà An Nhiên dùng cách uy hiếp nhưng sau đó thấy cương không được thì đâm ra nhu rồi về chuẩn bị lễ lạt hoa quả.

Ai cũng biết bố của An Nhiên là một con sâu rượu, lại nghiện cờ bạc. Nên có người mang lễ đến thì không nhận sao được! Thế là vừa nhận lễ mà anh ta vẫn không thấy An Nhiên đâu nên tức tới mức suýt nữa thì đốt nhà đối phương.

Chuyện này cũng náo loạn một thời gian, khiến An Nhiên sợ tới mức không dám về nhà dù đã ba năm rồi.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đi làm luôn.

Trời đã cuối thu, chẳng còn bao lâu nữa là lập đông. Thời gian không còn nữa, thế là cô của An Nhiên gọi điện bắt cô về bằng được.

Từ nhỏ An Nhiên đã được cô nuôi nấng và coi như mẹ mình, hơn nữa đã ba năm rồi cô chưa về thăm nhà.

Vốn An Nhiên định mùa xuân năm nay sẽ về một chuyến nhưng không ngờ cô lại bắt về vào lúc lập đông.

An Nhiên tưởng cô nhớ mình, thật không ngờ là sắp xếp đối tượng để xem mắt.

Mạc Phong nhìn cô không khỏi bật cười: “Thật không ngờ em lại có sức hấp dẫn như vậy nhỉ!”

“Đương nhiên! Năm xưa em là hoa khôi được công nhận của trường đấy. Nhưng tới khi đó anh có rảnh không, nếu không thì thôi…”, An Nhiên cúi đầu nói nhỏ.

Anh cầm điện thoại xem lịch: “Đông chí là ngày mồng ba tháng sau, mồng một xuất phát chắc không muộn chứ? Tới lúc đó chắc không có chuyện gì nữa đâu, anh có thể cùng em về nhà một chuyến. Nhưng gần đây anh hơi bận, đợi anh rảnh rồi nói tiếp nhé!”

“Tốt quá!”

Cô kích động nhào tới hôn lên má anh, sau đó nhảy chân sáo đi ra ngoài.

Mạc Phong nói không bận sẽ về cùng cô, vậy thì anh phải giải quyết xong mọi việc trước đầu tháng sau.

Mặc dù đôi khi anh không giỏi biểu đạt nhưng chưa từng bắt ai leo cây bao giờ. Lời anh nói ra thì nhất định là anh sẽ thực hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.