Ngược Chết Đóa Bạch Liên Hoa

Chương 6




Mọi việc đã bàn bạc thỏa đáng, Lão phu nhân liền sai người đi thông báo nhị phòng (gia đình con trai thứ) một tiếng, nói cả gia đình cùng nhau dùng cơm trưa, bản thân cũng có việc cần nói. Lại gọi hết quản sự vương phủ tới, tại chỗ tuyên bố thân phận Cố Hoài Du.

Đám hạ nhân khó tránh khỏi lắm miệng, nhưng cũng nhờ việc này mà giúp vương phủ truyền tin tức ra bên ngoài, tránh cho miệng lưỡi thiên hạ đàm tếu.

Vinh Xương vương phủ tổng cộng hai người con, trưởng tử cũng chính là cha ruột Cố Hoài Du - Lâm Khiếu, trời sinh tính tình bình thường, không có khát vọng gì.

Nhị tử Lâm Viêm đã mất thật ra là một nhân vật hiếm có, định rằng tương lai sẽ kế thừa vương phủ, lại bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, lưu lại mỗi thê tử là Giang thị cùng hai trai một gái

Con trai lớn Lâm Tu Ngôn tuổi tác cùng Lâm Tu Duệ không sai biệt lắm, thứ nữ Lâm Chức Yểu so với Cố Hoài Du lớn hơn một tuổi, còn có một cái tiểu nhi tử Lâm Tử Khiêm, vừa mới qua bảy tuổi.

Tiền nhiệm Vinh Xương vương khi chết còn chưa dâng tấu chương xin phong thế tử, vương phủ giao ở trong tay Lâm Khiếu, chỉ sợ sẽ càng thêm nghèo túng, vừa lúc gặp trong cung tuyển người hầu đọc cho hoàng tử, lão phu nhân liền làm chủ, niệm tình cũ mà thỉnh cầu hai suất, đem hai tôn tử đều đưa đi trong cung tham tuyển..

Cũng không biết vì sao, trên đường đột nhiên sinh biến cố. Lâm Tu Ngôn đang ở trên đường tiến cung, chợt bị một đám hắc y nhân chặn lại, đối phương ỷ số đông áp kiếm sau lưng ép đi, Lâm Tu Ngôn trên đường giết được phân nửa, cuối cùng là không địch lại được bị bọn chúng bắt giam giữ. Giang thị khóc đỏ hai mắt, đến khi toàn bộ Lâm gia đều cho rằng hắn khó giữ được cái mạng nhỏ này, hắn lại bình yên vô sự trở lại, nhưng tham tuyển chung quy vẫn bị trì hoãn.

Mà Lâm Tu Duệ vận khí tốt hơn, rời phủ tiến cung liền truyền ra tin tức Nhị hoàng tử liếc mắt một cái nhìn trúng, chức vị lúc này liền rơi trên đầu. Mấy năm nay Nhị hoàng tử học hành càng thêm xuất chúng, trước mặt hoàng thượng rất được yêu thích, thân phận Lâm Tu Duệ cũng như thuyền lên theo nước*, cũng coi như không uổng công lão phu nhân một phen khổ tâm.

(*)Thủy trướng thuyền cao (水涨船高) nước lên thì thuyền lên; sự vật phát triển thì những gì tuỳ thuộc vào nó cũng phát triển theo.

"Nương, đại ca, đại tẩu." Nhị phòng goá phụ Giang thị phủ vừa vào cửa, liền cười lên tiếng tiếp đón.

Lâm Viêm mất ngần ấy năm mà Giang thị cũng không nghĩ cách tái giá, một mình chèo chống nhị phòng, so với Trương thị sống trong nhung lụa, nàng khôn khéo thông minh hơn nhiều.

Nàng không dấu vết đánh giá Cố Hoài Du một chút, cười nói: "Ai da, đứa nhỏ này, lớn lên thật là cực kỳ xinh đẹp. Chúc mừng lão phu nhân, lại thêm một người cháu gái xinh đẹp."

Dứt lời, nàng lại hướng Trương thị hành lễ, vẫn như cũ giữ nụ cười mỉm bên môi: "Ta thấy chất nữ này, bộ dáng so với đại tẩu nổi danh Thịnh Kinh năm đó không khác biệt lắm đâu! Vẫn là đại ca có phúc khí."

Lâm Khiếu cười vang vài cái, liền hô hai tiếng hảo hảo, bị Trương thị ở bên cạnh nhéo hông một phen, thanh âm đột nhiên im bặt.

Trương thị liếc nhìn Lâm Tương đang cúi đầu, mất tự nhiên cười cười: "Ngươi a, vẫn là cứ hay khen người như vậy."

Nhà mẹ đẻ Trương thị tuy đều là quan lại trong kinh nhưng gia thế cũng không hiển hách, bù lại con cháu trong nhà đều phi thường xinh đẹp, lúc còn trẻ dẫn tới ít nhiều bị nữ tử ghen ghét, trong đó tự nhiên cũng bao gồm Giang thị.

Năm đó người cầu thân Trương gia đông đến xếp đầy ngoài cửa, cô nương trong nhà không lo không thể gả, Trương gia thuận thế đòi cao, lúc đó lão thái gia còn sống đáp ứng Lâm Khiếu tới cầu cửa, Trương gia đồng ý hôn nhân này, cũng coi như là trèo cao.

Nhưng không bao lâu, cha mẹ Trương thị liền lần lượt mà chết. Trương thị gả cho Lâm Khiếu sau này sinh hạ một nam một nữ, trưởng tử lớn lên giống Lâm Khiếu, mà Lâm Tương ai cũng không giống, tướng mạo thường thường, trang điểm vào nhiều lắm cũng chỉ được xem là thanh tú.

Giang thị trong lòng còn âm thầm thổn thức, có lẽ vận khí của Trương gia tất cả đều rơi trên người Trương thị, ai ngờ này bỗng nhiên nhảy ra mộtcái Cố Hoài Du, thế nhưng so Trương thị lúc còn trẻ có khi còn đẹp hơn ba phần.

Lão phu nhân cười nói: "Chỉ được cái nói ngọt!" Nói xong, bà hướng Cố Hoài Du vẫy tay: "Đây là nhị thẩm của con, cùng đường huynh muội."

Cố Hoài Du hảo hảo hành lễ, Giang xưa nay luôn khôn khéo, lập tức cười nói: "Mới vừa rồi ở cửa thần thiếp nghe hạ nhân nói, lão phu nhân giữ bí mật cũng thực tốt, chúng ta đều không biết trong phủ có tiểu thư được đưa tới am ni cô đâu."

Lão phu nhân bình thản nói: "Trừ bỏ đại ca đại tẩu ngươi, đến Tu Duệ cũng đều không biết, sợ nhiều người biết chuyện, Hoài Du khó giữ được cái mạng nhỏ này."

Giang thị liền nói cái này rất có lý, ngay sau đó thân thiết mà kéo Cố Hoài Du qua bên hỏi: "Hiện giờ đã trở về nhà, về sau cùng huynh đệ tỷ muội thân cận nhiều một chút, không thì tới nhị thẩm bên này chơi."

Cố Hoài Du gật đầu đáp được, liền thấy Lâm Tử Khiêm bên cạnh lon ton chạy tới, đôi mắt tròn tròn vòng một vòng trên người Lâm Tương cùng Cố Hoài Du, khó hiểu hỏi: "Tam tỷ tỷ sao lớn lên không giống Nhị tỷ tỷ vậy nương?"

Giang thị vỗ vỗ đầu của hắn: "Tiểu hài tử biết cái gì, thế gian này nào có người lớn lên giống nhau như đúc."

Lâm Tử Khiêm vặn đầu ngón tay nói: "Nhưng biểu ca Trương gia cùng biểu tỷ lớn lên rất giống a?"

Giang thị nghẹn giọng, nhìn đến Lâm Tu Duệ bỗng nhiên đen mặt, trong lòng cười nhạo, "Hài tử song sinh có lớn lên giống nhau, cũng có lớn lên không giống nhau, không tin con hỏi đại ca con một chút."

Lâm Tử Khiêm cái hiểu cái không, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Lâm Tu Ngôn hỏi hỏi: "Vì sao song sinh hài tử còn có thể lớn lên khác nhau chứ?"

Lâm Tu Ngôn sờ đỉnh đầu mềm mềm của hắn, thần sắc không rõ: "Có lẽ là trời cao thấy Tam tỷ tỷ ngươi mệnh khổ, liền cho nàng bộ dạng xinh đẹp."

Từ nhỏ đã không có cha nên Giang thị cùng huynh muội Lâm Tu Ngôn hết sủng ái hắn, dưỡng hắn cực kỳ đơn thuần đáng yêu. Lâm Tử Khiêm nhìn không thấy có người trong đại phòng sắc mặt nháy mắt trầm xuống, mắt lóe sáng nhìn Cố Hoài Du nói: "Tam tỷ tỷ cũng thật xinh đẹp! Đại tỷ, nhị tỷ đều đẹp!"

Lâm Chức Yểu thấy Lâm Tương bên cạnh trong mắt hiện lên phức tạp, trong thời gian ngắn liền gọi tiểu đệ tới. Nàng gập ngón trỏ gõ một chút lên cái trán Lâm Tử Khiêm, cười mắng: "Tiểu bạch nhãn lang." Cuối cùng lại đối Cố Hoài Du gật đầu, xem như nói hảo.

Có lẽ là bởi vì cha mất sớm, Lâm Chức Yểu rất là thông tuệ, cô nhi quả phụ khó tránh khỏi bị người khinh nhục, khiến nàng càng phải nỗ lực kiên cường. Không giống thiếu nữ đương thời kiều diễm nhu thuận, nàng như một nữ hiệp trong thiên hạ, một đôi mày kiếm, đuôi lông mày hơi nhọn, trong tay cầm chiếc roi dài làm bạn, cả người đầy khí chất hiên ngang hào sảng.

Cố Hoài Du đáp lễ, mặt mày mang ý cười nhìn Lâm Tử Khiêm, nói: "Ngươi cũng thực đáng yêu."

Lâm Tử Khiêm xoa xoa cái trán, chớp đôi mắt đen trắng rõ ràng, thỏa mãn chờ mong nói: "Vậy tỷ sẽ đến tìm ta chơi sao?"

Cố Hoài Du gật đầu: "Đương nhiên là sẽ."

Người trong phủ thật lâu rồi mới cùng nhau tụ hợp một chỗ, lão phu nhân thấy Cố Hoài Du cùng mọi người ở chung hòa hợp, thật ra có chút vui mừng. Nói chuyện phiếm một lát, mọi người liền dời bước đến phòng ăn.

Sau khi dùng xong bữa trưa, lão phu nhân liền bảo bọn tiểu bối ra ngoài trước, lưu lại mấy người ở bên trong thương nghị chuyện sinh thần tháng sau. Lâm Chức Yểu tính tình không thích cùng người khác dây dưa, liền mang Lâm Tử Khiêm chạy ra bên ngoài chơi đùa. Lâm Tương cùng Lâm Tu Duệ tất nhiên không muốn cùng mấy người này ở chung, nắm tay rời đi.

Trong hoa viên mặt trời đã lên cao, sân đá ngập trong ánh nắng rực rỡ, ngày xuân gió ấm nhẹ lướt qua, đem nhánh cây bên hồ thổi rào rạt rung động, bồn hoa hồng tường vi bên cạnh thi nhau nở rộ, quả là muôn hồng nghìn tía (muôn hoa khoe sắc).

"Đại ca." Cố Hoài Du lên tiếng gọi Lâm Tu Ngôn.

Lâm Tu Ngôn quay đầu lại, ánh mắt hơi ngừng: "Có chuyện gì?"

Cố Hoài Du cũng không để ý xa cách trong mắt hắn, cười khanh khách nói thẳng ý đồ: "Muốn tặng đại ca một cái ân tình."

Lâm Tu Ngôn có chút bất ngờ, hắn thực ra không hiểu một cái nha đầu còn chưa cập kê thì có nhân tình gì mà tặng cho hắn. Nhưng thấy nàng xinh đẹp cười cười như vậy nhìn hắn, thực sự làm hắn có chút khó cự tuyệt.

"Ngươi nói một chút xem?"

Cố Hoài Du không nói, chỉ lấy từ trong tay áo một tờ giấy bằng bàn tay đưa qua. Lâm Tu Ngôn không rõ nguyên do, nhận lấy một lúc rồi nhìn qua, biểu tình bỗng nhiên đại biến: "Thứ này, ngươi lấy đâu ra?"

"Ta tự mình vẽ." Nàng nói.

Lời nói Cố Hoài Du không sai, kia xác thật là do nàng vẽ.

Kiếp trước nàng trong phủ, giống như một người vô hình, sẽ không ai để ý nàng, vì muốn tránh đi những ánh mắt khinh thường từ bọn họ, Cố Hoài Du thường trốn đi một mình, cũng bởi vậy mà biết không ít bí mật.

Chỉ là khi đó, nàng không muốn làm chuyện mưu tính lòng người, chỉ mong được an an ổn ổn mà sống, nên mấy thứ đó sau khi nàng chết cũng biến mất theo, vùi sâu vào dĩ vãng.

Ngày đó khi Lâm Tu Ngôn bị tập kích, trong khi giao chiến đã chém đối phương một nhát sau lưng, từng phát hiện ở xương bả vai của hắn xuất hiện một cái biểu tượng*. Hắn điều tra khắp nơi, manh mối cuối cùng đứt đoạn ở chính phụ thân mình, dấu vết để lại cùng việc phụ thân bị mưu sát ẩn ẩn một mối quan hệ. Hắn trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng mấy năm nay mặc dù hắn dồn toàn sức lực, đau khổ tìm kiếm cũng không có tiến triển.

(*)Nguyên văn là vật tổ (图腾): dấu ấn tín ngưỡng của một bộ lạc, bang phái naò đó, thường là các con vật.

Không nghĩ đến, hôm nay sẽ nhìn thấy ở Cố Hoài Du này.

Lâm Tu Ngôn nháy mắt siết chặt lòng bàn tay, trầm giọng nói: "Tại sao ngươi biết thứ này cùng ta có quan hệ?"

Cố Hoài Du không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Hắn dừng một chút, bất đắc dĩ hỏi: "Ngươi là ai? Hay nói đúng ra, ngươi có mục đích gì?"

"Ta chỉ muốn cùng ngươi hợp tác!" Xung quanh vốn không có ai, nàng không lo lắng bị người khác nghe được, cũng không vòng vo, nói thẳng tới mục đích.

Cố Hoài Du biết, sau này mình cùng Lâm Tương định chắc là ta sống ngươi chết, nàng không có người dựa vào, mà đối phương có Lâm Tu Duệ vững chắc làm chủ, kể cả có vào đường cùng, nàng cũng không để Lâm Tương cùng Lâm Tu Duệ được như ý.

Lâm Tu Ngôn hồ nghi mà nhìn nàng, hảo sau một lúc lâu mới nói: "Muội muội e là đã tìm lầm người rồi, ta chỉ là một thường dân, vô quyền vô thế, có cái gì để muội hợp tác đâu?"

"Giang Tuân." Nàng chậm rãi mở miệng, nhắc đến một cái tên.

Nàng vẫn nhớ kiếp trước khi Lâm Tu Duệ có công với vua, Lâm Tương đắc ý vênh váo chạy đến trước mặt nàng nói.

Hiện giờ tuy thương nhân thuộc về tầng đáy của xã hội nhưng Lâm Tu Ngôn chắc chắn đã để ý đến phương diện này, cùng với việc mọi thứ bây giờ đang thay đổi, tầng đáy của xã hội chưa chắc vẫn là tầng đáy xã hội đâu.

Lâm Tu Ngôn cải danh đổi họ, âm thầm bày không ít sản nghiệp, sòng bạc, hồng lâu, quán rượu, tất cả các tin tức đáng tin cậy đều từ đó mà ra, hắn ở trên giang hồ có ít nhiều tiếng tăm. Hắn chỉ dựa vào điều đó mà không quá mấy năm đã làm một thương nhân tiếng tăm vang dội nhất Đại Chu.

Ân oán cụ thể của Lâm Tu Ngôn với Lâm Tu Duệ, Cố Hoài Du không rõ lắm, nhưng nàng biết, Lâm Tu Duệ là cực kỳ căm hận hắn. Sau này lúc Nhị hoàng tử được lập thái tử, cũng không biết từ đâu nghe được hành sự của Lâm Tu Ngôn, hai người liền hợp mưu tùy tiện an bài cho hắn một cái tội danh, đem hắn nhốt vào ám lao, lặng lẽ tiếp nhận hết sản nghiệp kế trên, âm thầm thu mua lòng người, đóng quân dưỡng mã, cuối cùng đăng ngôi vị hoàng đế.

Một lát yên tĩnh qua đi, Lâm Tu Ngôn gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt, ánh mắt phức tạp nói: "Ngươi đến tột cùng là ai?"

"Tất nhiên là Cố Hoài Du." Không đợi Lâm Tu Ngôn nói, Cố Hoài Du tiếp tục: "Ta hôm nay nói với ngươi điều này, đều không phải là muốn uy hiếp mà là muốn thu được kết quả tốt nhất, mục đích chỉ là muốn bảo mệnh mà thôi. Nói vậy đại ca sớm đã biết, ta bị Cố thị ôm đi ngược dưỡng ngần ấy năm, hiện nay tuy đã hồi vương phủ nhưng cùng cha mẹ không thân, còn có một cái tỷ tỷ giả mạo ở sau lưng như hổ rình mồi, trên người còn mang họ Cố, không được coi là người Lâm gia chân chính."

Nàng tin rằng với thế lực Lâm Tu Ngôn hiện giờ nắm trong tay, muốn điều tra rõ chuyện này, quả thực là dễ như trở bàn tay.

Lâm Tu Ngôn thanh âm khoan thai vang lên: "Nếu muội đã biết được những chuyện này, bằng bản lĩnh của muội thì cho dù có ngã ngựa, bọn họ cũng hại không được đến ngươi."

Cố Hoài Du lắc đầu: "Cơ duyên xảo hợp biết được chút tiên tri, nhưng trên tay không có quyền, chỉ có thể để mặc người xâu xé. Đại ca nói thấy đúng không?"

Lâm Tu Ngôn chỉ lặng im khoảng nửa khắc, hai người đều có mục đích riêng, nhìn thấy trong mắt đối phương quyết tâm nhất định phải có được.

Gió chợt nổi, đối thoại cũng theo gió phiêu tán.

"Nếu là hợp tác, ta sẽ nhận được gì?"

"Thù nhà, đoạt tước, hết thảy những gì đại ca muốn, đều có thể cùng ngươi làm."

"...... Hảo."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.