Ngược Chết Đóa Bạch Liên Hoa

Chương 54




Ỷ thúy theo thường lệ lui tới, bưng thuốc bột cùng băng gạc từ viện ngoại đi vào, lại nghe thấy thanh âm loảng xoảng cùng gào thét từ trong phòng vang lên, không khác gì với tiếng thú gào rống, trong lòng nàng căng thẳng, vội vàng cùng đám nha hoàn đang đứng canh ngoài viện nhanh chóng đi vào.

Lâm Tương ở trong đã đem toàn bộ đồ vật đập vỡ, bởi vì dùng sức quá lớn, tất cả miệng vết thương trên người đều nứt toạc, tiểu nha hoàn tránh ở cạnh cửa run bần bật, trên mặt máu chảy một mảnh.

"Mau, đem tiểu thư đè lại!" Thấy mọi chuyện không tốt, ỷ thúy chặn lại nói.

Lâm Tương đỏ ngầu hai mắt, đột nhiên quay qua đây, nổi giận nói: "Ngươi tiện nhân này! Nói, có phải ngươi, được ai ra lệnh, cố ý tới tra tấn ta hay không!"

Ỷ thúy nhăn nhăn mày, âm thanh lạnh lùng: "Nô tỳ là do lão phu nhân phái tới hầu hạ tiểu thư."

Lâm Tương lại không quan tâm, dường như dùng hết sức, thét lên với người ngoài: "Đem nàng kéo xuống đánh chết cho ta!" Nàng chỉ biết, chính là do cái ỷ thuý này, mỗi ngày vừa tới liền sai người đem nàng trói buộc nhục nhã ở trên giường, xé rách miệng vết thương của nàng, nếu không có những chuyện như thế, mặt nàng làm sao có thể biến thành bộ dáng như vậy.

Ỷ thúy mặt không đổi sắc, chỉ là hướng phía sau phất phất tay, ngữ khí đạm nhiên mà nói: "Tiểu thư nên thay thuốc rồi."

Hạ nhân trong phòng sớm đã thay đổi một đám, tất cả đều do lão phu nhân tự mình chọn lựa, cho nên nghe lệnh ai chứ không phải là Lâm Tương. Này đây, ỷ thúy giọng nói vừa dứt, một đám liền đi lên, đem người nâng tới trên giường.

Lâm Tương tứ chi lại bị bó lại, lại còn đang liều mạng giãy giụa, máu đen thấm ra y phục đơn bạc, làm nàng ta thoạt nhìn thực giống lợn nái chực chờ đồ tể giết thịt.

"Ta nhất định phải làm thịt ngươi!"

Trương Nghi Lâm lãnh Xảo Tuệ, mới vừa đi đến cửa lớn Phù Hương viện, liền đụng phải Cố Hoài Du đang chậm rãi mà đến.

"Muội muội, trùng hợp." Trương Nghi Lâm cười cười, thân thiết mà vòng lại đây.

Cố Hoài Du không dấu vết liếc mắt đánh giá nàng ta một cái, tầm mắt lướt qua phủng tráp mag Xảo Tuệ đang bưng: "Biểu tỷ cũng là tới thăm tỷ tỷ sao?"

"Cũng không thể không thăm." Trương Nghi Lâm xoa xoa tóc mai, ôn nhu nói: "Nghe nói dung mạo Tương Nhi muội muội bị hao tổn, vừa vặn, ta nơi này còn có một bình ngọc nhan cao, để mọc lớp da mới như ngọc quả thực hữu hiệu, liền nghĩ mang đến cho Tương Nhi muội muội dùng chút."

Cố Hoài Du cũng cười: "Biểu tỷ thật đúng là có tâm."

Trương Nghi Lâm ánh mắt lóe lóe, "Nhiều năm tỷ muội, tự nhiên là không đành lòng thấy nàng hủy dung."

Trong phòng Lâm Tương đang ở tiếp nhận quá trình thay thuốc sống không bằng chết, cũng không biết có phải ảo giác hay không, hôm nay ỷ thúy đối với nàng càng không lưu tình, lúc xé rách băng gạc tay vừa nhanh mau vừa tàn nhẫn, nàng thống khổ lắc đầu, thậm chí nhìn thấy băng gạc còn mơ hồ dính một chút thịt vụn.

Thời tiết càng lúc càng nóng lên, miệng vết thương cả ngày bị băng gạc bao phủ, đã có chút mùi lạ truyền ra, hoại tử da thịt phiếm thịt hồng nhạt, bị thuốc bột dính vào, nhanh chóng nổi lên từng lớp bọt nước dày đặc.

Ỷ thuý nhịn thở chịu đựng từng trận mùi hương buồn nôn xôngb thẳng vào mũi để thay thuốc, nghĩ nghĩ, đem băng gạc gác qua một bên, thấy Lâm Tương đã mất hết sức lực mà nằm ở trên giường, lúc này mới nói: "Buông tiểu thư ra đi."

Lâm Tương oán hận mà nhìn chằm chằm nàng, nếu không phải hiện tại toàn thân đau nhức khiến cả người vô lực, giờ phút này nàng ta nhất định sẽ nhào lên cắn đứt cổ ỷ thúy. Lúc này, cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, Trương Nghi Lâm loạng choạng thướt tha váy lụa tiến vào, theo sát sau đó là Cố Hoài Du.

Vào cửa sau, Trương Nghi Lâm lập tức đi tới mép giường, mới vừa đặt chân xuống, lại đột nhiên lui về phía sau hai bước, nhéo trương khăn run lên, che cái mũi lại nói: "Nơi này như thế nào lại có mùi như mùi chuột chết vậy, thật ghê tởm."

Ỷ thúy mím môi, hé miệng đang muốn lên tiếng, nhưng thấy Cố Hoài Du vẫy tay với nàng ta, lại yên lặng thối lui sang một bên.

Không ai lên tiếng, Trương Nghi Lâm lại tiếp tục nghiêng đầu hướng mép giường liếc liếc, kinh ngạc nói: "Ai nha, nguyên lai mùi chuột chết này lại là trên người Tương Nhi muội muội truyền tới! Tấm tắc, ngươi nhìn xem, thịt đều rữa ra!" Nàng ta hôm nay vốn đánh chủ ý muốn ghê tởm Lâm Tương mà tới, thế nên lời nói cư nhiên cũng là chọn chỗ hiểm mà chọc.

Lâm Tương biến sắc, mới vừa rồi lửa giận công tâm khiến nàng thật ra không ngửi được, bị Trương Nghi Lâm như vậy vừa nói, chỉ cảm thấy toàn thân thối đến chính nàng cũng choáng váng.

"Cút đi! Đều cút hết ra ngoài cho ta!" Tiếng nói khàn khàn bởi vì kích động gào thét mà trở nên bén nhọn chói tai, tựa như tiếng móng tay cào qua đồ sứ, chói tai.

Trương Nghi Lâm phẩy phẩy móng tay vẽ hoa lan trước mặt, thầm nghĩ trong lòng, xứng đáng, ai bảo ngươi muốn hủy dung ta!

"Ta là hảo tâm tới xem muội muội, ngươi như thế nào có thể nói như vậy? Ngươi vốn sinh ra không xinh đẹp, hiện giờ còn biến thành bộ dáng ghê tởm như vậy, trong lòng tức khí cũng là bình thường, tỷ tỷ ta liền không cùng ngươi so đo."

Nghe được lời này, Lâm Tương cả người run lên, không biết từ nơi nào toát ra một cỗ sức lực, không khác gì người điên, từ trên giường mãnh liệt nhào tới. Gió mang theo mùi hôi thối đánh thẳng tắp đến, Trương Nghi Lâm sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, tay che ở trước mặt vẫn bị móng tay lâu ngày không tu sửa của Lâm Tương cào ra mấy đường máu.

Trương Nghi Lâm khó thở, một phen đánh mạnh vào tay nàng, chuyên chọn những vết thương trên người Lâm Tương mà hạ thủ. Ngươi không cho ta sống tốt, ta liền khiến ngươi sống không bằng chết.

Lâm Tương đau đến tàn nhẫn, một bên kêu thảm nhưng vẫn không chịu thua, nhưng chung quy bởi vì thương thế người cản trở hành động, lại bị Trương Nghi Lâm đánh như vậy mấy cái, càng đau đến mồ hôi lạnh đều chảy xuống, cả người giống như bị ném tới chậu nước muối.

Cố Hoài Du quát: "Đều mù sao, không thấy vết thương quận chúa đều nứt ra rồi? Còn không mau giữ chặt nàng!"

Động tác Lâm Tương nhảy lên quá nhanh, mấy nha hoàn ai nấy cũng không kịp phản ứng lại, bây giờ bị Cố Hoài Du một quát như vậy, nhất thời hoàn hồn, vội vàng đi lên tách hai người ra, kéo Lâm Tương còn đang muốn tiến lên phía trước lại.

Trương Nghi Lâm nhìn thoáng qua tay dính máu, sau khi nôn khan vài cái liền dùng khăn chà sát, rồi ghét bỏ mà ném tới một bên.

Lâm Tương bị bốn cái nha hoàn liều mạng giữ không thể động đậy, trong đôi mắt đỏ đậm như bắn ra hung quang, liếc nhìn Cố Hoài Du một cái, gào rống nói: "Là ngươi!" Lại quay đầu trừng mắt Trương Nghi Lâm: "Vẫn là ngươi! Hai người tiện nhân các ngươi! Hại ta biến thành như vậy, ta muốn các ngươi được không chết tử tế!"

Cố Hoài Du nhìn thoáng qua Lâm Tương, không được chết tử tế, ta đã nếm thử qua, hiện tại, nên đến phiên ngươi rồi!

Khi nói chuyện, da đầu nàng ta đã nứt toạc, thuốc bột lẫn lộn với máu thành từng mảng hồng vàng, từng trận tanh tưởi, chảy lên môi trên của nàng ta, thịt thối bên mũi dính với thuốc bị mâu thấm ướt, trạng thái nàng ta điên điên khùng khùng, ghê tởm tới cực hạn.

Với gương mặt khiến người gặp người sợ, cùng với tâm tình căm ghét, chỉ sợ lúc sau sẽ càng vặn vẹo. Cố Hoài Du trong lòng thống khoái, cũng coi như trả một ngụm ác khí, nhưng như thế này vẫn không đủ để triệt tiêu cừu hận, nếu như thế, bây giờ nên tiến hành bước tiếp theo rồi.

Nàng thở dài, chậm rãi nói: "Chuyện hoả hoạn, tổ mẫu đã điều tra rõ là chuyện ngoài ý muốn, tỷ tỷ hà tất phải xuất khẩu đả thương người như vậy. Ta hôm nay tới thăm tỷ, là thay ngươi mang đến một tin tức tốt."

Lâm Tương nhe răng, căn bản chưa từng tin chuyện hoả hoạn là ngoài ý muốn, trong phủ người có thù oán cùng nàng cũng chỉ có hai người Trương Nghi Lâm cùng Cố Hoài Du, không phải các nàng thì là ai!

"Tổ mẫu đã nói, hiện giờ tình huống của ngươi như vậy thực sự không nên tiếp tục xem mặt, may mà ngươi cũng hoàn toàn không muốn gả đi, như vậy liềm lưu lại vương phủ dưỡng khoảng hai năm."

Không thành thân đương nhiên là tốt nhất, nếu là một Lâm Tương hoàn hảo chưa thương tích trước kia, chuyện này đương nhiên là hưng phấn khó nói, nhưng lời Cố Hoài Du này có vấn đề, rõ ràng là đang nói với cái bộ dáng này của mình, chắc chắn sẽ không một ai xem trọng, này đây, tổ mẫu mới cố mà chăm dưỡng nàng hai năm.

Thở hổn hển thật mạnh hai khẩu khí, Lâm Tương liều mạng mà giãy giụa, nhuwng khổ nỗi đôi tay bị chế trụ không thể hoạt động, nàng ta chỉ có thể hung tợn mà nhìn Cố Hoài Du.

"Phi, ngươi cái đồ đê tiện này, ta muốn giết ngươi, khiến ngươi chịu thiên đao vạn quả, chịu vạn người lăng nhục, không được chết tử tế!"

"Bang" một tiếng, Cố Hoài Du đã giơ tay cho khuôn mặt bên phải vẫn còn tốt của nàng ta một cái tát.

"Tốt xấu cũng coi như quý nữ, vậy mà mở miệng lại dơ bẩn như thế, không khác gì mấy người đàn bà ngoài phố!"

"Trong xương cốt mang theo đê tiện thì sao có thể sửa được, muội muội cùng nàng ta nói nhiều như vậy làm chi." Trương Nghi Lâm bỗng nhiên mở miệng, lắc lắc cái tay đau đớn, âm thầm cân nhắc trở về phải kêu đại phu hảo hảo xem qua, Lâm Tương trên người đều mục rữa, bị nàng ta cào không biết có thể lây bệnh hay không.

Vừa nghĩ như vậy, nàng ta càng sinh khí, đối với Xảo Tuệ đánh cái ánh mắt, thấy Xảo Tuệ bưng khay qua, mới chậm rãi nói: "Thật là hảo tâm không hảo báo, đây là một lọ Ngọc Cơ Cao, chuyên trị vết sẹo, chính là không biết mặt ngươi rữa thành như vậy, còn dùng được nữa hay không."

Lâm Tương đã tức giận đến kinh mạch trên đầu thình thịch nhảy loạn, Trương Nghi Lâm vừa gõ vào nhục nhã của nàng, Cố Hoài Du nắm nhược điểm của nàng, cho nên, tầm mắt nàng ta xoay chuyển, ngược lại trừng hướng Trương Nghi Lâm.

"Một lọ này giá trị đến cả thiên kim, là trân quý nhiều năm của ta, hôm nay liền nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích, tặng ngươi."

Nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Cố Hoài Du dù bận vẫn ung dung ngồi xuống một bên, lần đầu tiên cảm thấy Trương Nghi Lâm ngu ngốc dại dột này có chút đáng yêu, đương nhiên, diễm phúc ngu xuẩn này nên kính cho người khác thì hơn.

Nàng ta hôm nay cố ý trang điểm hoa hòe lộng lẫy chạy đến trước mặt Lâm Tương, đầu tiên là dùng ngôn ngữ kích thích, sau đó từng chút cố ý lấy thuốc dưỡng nhan ra cắn, thứ này kể cả thời điểm Lâm Tương xinh đẹp mười phần dùng cũng vô dụng, càng đừng nói đến bộ dạng như vậy hiện giờ.

Quả nhiên, Lâm Tương vừa nghe liền phát điên, cuộc đời nàng ta để ý nhất là dung mạo cùng thân phận, mấy ngày nay mọi người đều cố tình lảng tránh cái đề tài này, bây giờ Trương Nghi Lâm liên tiếp nhắc tới, kích thích lý trí nàng ta biến mất hoàn toàn.

Sức lực người mất trí thường lớn hơn dự đoán của mọi người, chỉ thấy nàng ta nhanh chóng tránh thoát khỏi tay tiểu nha hoàn, một phen lấy kéo trong tay ỷ thúy để cắt băng gạc, rồi nhào về phía Trương Nghi Lâm.

Cửa phòng đóng chặt lại lần nữa mở ra, Lâm Tu Duệ mang theo một lão nhân râu tóc bạc trắng qua đây, Trương Nghi Lâm dư quang lóe lóe, lập tức đổi thành biểu tình lã chã chực khóc, đồng thời liên tục lui về phía sau, trong miệng hoảng sợ nói: "Muội muội, ta là biểu tỷ ngươi a, mau dừng tay!"

Lâm Tương bây giờ chính là kẻ điên mất hoàn toàn lý trí, trong mắt chỉ nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của Trương Nghi Lâm khiến nàng ta hận cực kỳ, một bên dương kéo, trong miệng gào rống nói: "Ngươi đi tìm chết đi! Ngươi là cái đồ đê tiện!"

Lâm Tu Duệ mới vừa bước vào ngạch cửa, liền thấy bộ dạng trong phòng loạn không ra hình dạng ban đầu, bàn ghế đổ đầy đất, mảnh sứ vỡ linh tinh trải đầy dưới dất, còn Lâm Tương điên cuồng mà giơ kéo, truy đuổi Trương Nghi Lâm.

Trương Nghi Lâm đột nhiên đỏ hốc mắt, sau đó thân mình liền chuyển, phi tới phía sau Lâm Tu Duệ, hô to: "Biểu ca cứu ta!"

Trước mắt bỗng nhiên đổi người, Lâm Tương bởi vì chạy quá nhanh, không kịp dừng lại, chỉ có thể đem tay dịch lên trên nửa phần, nhưng kéo sắc nhọn vẫn kịp xoẹt qua mặt Lâm Tu Duệ.

Trên mặt một trận đau đớn, ngay sau đó liền có chất lỏng ấm áp chảy xuống, Lâm Tu Duệ giơ tay sờ sờ một phen, quát to: "Lâm Tương! Ngươi đang làm gì!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.