Ngược Chết Đóa Bạch Liên Hoa

Chương 40-1




Thoải mái ở bên trong xe ngựa rộng rãi, Tống Thời Cẩn mới lấy khối ngọc ra cầm trong tay nhìn nhìn, đây là ngày cùng Cố Hoài Du tương nhận, từ trong tay Trương Dịch Thành lấy lại, ngọc diện bóng loáng tinh tế còn mang theo chút nhiệt độ cơ thể.

Ngọc bội vốn là của Cố Hoài Du mua ngày trước, cũng chính là thứ Xảo Nhi dày công ăn cắp, phía dưới thoạt nhìn cũ xưa cũng là do sau khi lặp đi lặp lại ngâm nước trà, rồi dùng đồ vật thô ráp cọ xát một hồi, mới trở thành bộ dáng vật cũ năm xưa.

Sau khi bị Tống Thời Cẩn đoạt lấy, miếng ngọc này vẫn luôn được hắn đem theo trên người, Cố Hoài Du cũng từng hỏi hắn ý muốn nhận lại, nhưng bất quá, làm gì có đạo lý đồ vật đến tay rồi còn đem trả lại, nếu đã làm trò trước mặt nhiều người như vậy nói là của hắn, vậy liền chính là của hắn.

Nhớ tới bộ dáng giận dữ của nàng, Tống Thời Cẩn không nhịn được cười cười, đầu ngón tay vô thức xoa nhẹ chữ được khắc ở trên, ánh mắt lưu luyến phảng phất lại được gặp mặt nàng. Lòng bàn tay tựa còn có thể cảm nhận được hô hấp nhè nhẹ từ nàng, đó là độ ấm khiến hắn an tâm. Ai cũng không biết, thời điểm hắn đem nàng ôm vào trong lòng ngực, trong lòng có bao nhiêu không dứt ra được.

Chóp mũi tựa hồ còn quanh quẩn mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, đột nhiên, hắn trong đầu hiện ra vài suy nghĩ linh, nhớ tới những lời nói khi Cố Hoài Du nhìn thấy Đinh Mang.

"Ngươi phải cẩn thận mặt thẹo kia."

"Ngươi sẽ......"

Ngươi sẽ cái gì, nàng còn chưa nói xong, mà lời nói dường như đã mắc lại trong cổ họng.

Lúc ấy sắc trời quá tối, Tống Thời Cẩn cũng chỉ bắt được tia hoảng loạn nhanh chóng vụt qua trên mặt Cố Hoài Du, chưa kịp suy nghĩ đã bị nàng mở miệng đánh gãy.

Hắn để ý lo lắng cho an nguy của Cố Hoài Du, hiện giờ nhớ lại thật ra có chút không giống bình thường.

Chính hắn sẽ như thế nào, Tống Thời Cẩn đương nhiên là biết. Đời trước bản thân chết dưới một đao của mặt thẹo, cho nên khi vừa đạt được địa vị cao, hắn liền phái thân thủ âm thầm tìm kiếm, tốn chút công phu, rốt cuộc cũng phát hiện một chút dấu vết Nhị hoàng tử bên kia để lại, xác định thân phận mặt thẹo.

Nhưng khó là Đinh Mang lớn lên quá mức độc đáo, được Nhị hoàng tử lệnh phải luôn ẩn nấp không được ra mặt, Tống Thời Cẩn nếu tùy tiện động thủ chắc chắn sẽ rút dây động rừng, lại không nghĩ rằng tối đó, nhân lúc cứu Cố Hoài Du mà có được thu hoạch ngoài ý muốn.

Theo lý thuyết kia hẳn là lần đầu tiên Cố Hoài Du nhìn thấy Đinh Mang, vậy vì sao lại xuất hiện những biểu tình cổ quái như vậy?

Lòng bàn tay đột nhiên căng thẳng, nàng nhất định là biết chút gì đó!

Chẳng lẽ......

"Chủ tử, chúng ta tới rồi."

Xa phu hô một tiếng, xe ngựa vững vàng mà ngừng ở cửa Tống phủ, âm thanh của Cù Dật vang lên sau xe, đánh gãy suy nghĩ của Tống Thời Cẩn.

Tống Thời Cẩn đem ngọc bội thu vào trong lòng ngực, điều chỉnh thần sắc, liễm đi ý cười nhàn nhạt trên mặt này rồi mới vén mành lên xuống xe ngựa.

Xa phu lôi kéo dây cương đứng ở một bên, vùi đầu thấp thấp, im lặng không dám nói chuyện, nghe được tiếng bước chân Tống Thời Cẩn đã đi lại yên lặng dời ngựa bên cạnh đi khoảng hai phân.

Tống Thời Cẩn bước chân ngừng lại, thuận miệng hỏi: "Ta thực sự đáng sợ sao?"

Xa phu sửng sốt, theo bản năng gật gật đầu, ngừng một chút lại lắc mạnh đầu, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn Tống Thời Cẩn.

Hắn thở dài: "Lui xuống đi!"

Xa phu nhẹ nhàng thở ra, không rõ vì sao Tống đại nhân lại hỏi bản thân hắn vấn đề kỳ quái như vậy, nắm dây cương, gần như vội vội vàng vàng mà trốn xuống.

Cù Dật ở bên cạnh nghẹn cười, bỗng nhiên nhìn thấy Tống Thời Cẩn liếc qua bên này, khụ hai tiếng, khôi phục vẻ nghiêm túc.

Hắn nghiêm trang mà nói: "Chủ tử, ngài không già, cũng không có một chút đáng sợ!"

Tống Thời Cẩn liếc hắn một cái, nói: "Ta có hỏi ngươi sao?"

Cù Dật vội vàng nhấp môi trên, điên cuồng lắc đầu.

Cửa đá cẩm thạch trắng có hai con sư tử há to miệng, đỉnh đầu bị đèn lồng chiếu thành giơng mặt tươi cười lạnh như băng, Tống Thời Cẩn nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thật xấu!

Trong lòng nháy mắt có chút không sảng khoái.

"Chủ tử, ngài đã trở lại!" Mới vừa bước vào cửa phủ, Mạc Anh đã chờ hồi lâu liền chạy tới.

Tống Thời Cẩn sửng sốt: "Sự tình đã điều tra xong?"

Mạc Anh gật đầu, nói: "Một tháng trở lại gần đây hồ sơ tại công đường không ghi lại nhiều án mất tích lắm, thành bắc, thành tây các hai khởi, cùng với thành nam, thuộc hạ đã so sánh qua một chút, nếu không phải giới tính không đúng thì chính là tuổi không đúng."

Tống Thời Cẩn trầm ngâm một lát, nói: "Thôi, đợi ngày mai rồi tiếp tục điều tra kĩ."

"Còn có việc nữa." Mạc An nhìn thoáng qua phía sau, hạ giọng nói: "Đêm nay trong đám hài tử được cứu có hai đứa nhỏ tìm đến thuộc hạ, một hai đòi phải được gặp mặt ngài."

"Tìm ta chuyện gì?" Tống Thời Cẩn hỏi.

Mạc Anh lắc lắc đầu nói: "Thuộc hạ không biết, hai đứa nhỏ kia cũng không chịu nói."

Tống Thời Cẩn suy nghĩ một lát nói: "Mang ta qua đó."

Trong sương phòng phía tây, hai hài tử lớn tuổi hơn đã thay sang quần áo mới tinh, chỉ là không quá vừa người nên cổ tay áo cùng ống quần đều lùng phùng vài vòng, trong phủ không quần áo cho tiểu tử, Mạc Anh chỉ có thể tạm thời lấy quần áo hạ nhân chế lại một chút cho bọn chúng.

Dơ bẩn trên người đám tiểu tử đã được gột rửa sạch sẽ, sau khi bôi thuốc tuy vết bầm vẫn còn nhưng cũng nhìn rõ cặp mắt trong trẻo kia. Giờ phút này bọn chúng đang thật cẩn thận ngồi ở trên ghế, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa, khẩn trương nghe tiếng bước chân bên ngoài truyền đến, thấy Tống Thời Cẩn đẩy cửa mà vào, chúng vội vàng từ ghế trên đứng dậy, đối với hắn quỳ bịch xuống một tiếng.

"Tạ ơn đại nhân đã cứu mạng."

Tống Thời Cẩn bước nhanh vào trong phòng, đem hai người nâng dậy, hỏi: "Các ngươi tìm ta?"

Hài tử hơi cao hơn một chút gật gật đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Tống Thời Cẩn, sắc mặt dần dần đỏ lên, há miệng thở dốc một câu cũng nói không nên lời.

Tống Thời Cẩn sờ sờ tóc của hắn, bởi vì không có dinh dưỡng nên có chút khô khốc thô ráp, hắn vén áo bào ngồi xổm xuống, đôi mặt hẹp dài nhìn gương mặt non nớt trước mắt, nghĩ nghĩ, vẫn gắng mỉm cười một chút trấn an tiểu tử.

"Đừng sợ, có cái gì cần nói với ta sao."

Hai đứa kia nhỏ liếc nhau một cái, nuốt nuốt nước miếng, nhút nhát mở miệng: "Đại nhân, có thể không đưa chúng ta đi được không?"

Tống Thời Cẩn hỏi: "Vì sao?"

Tiểu hài tử đáp: "Chúng ta muốn đi theo ngươi."

"Đi theo ta?" Tống Thời Cẩn có chút kinh ngạc.

Hai đứa nhỏ đồng thời gật đầu, con ngươi đen nhánh chứa đầy ánh sáng, tựa sao giữa màn đêm, bộ dáng trong trẻo lại lấy lòng, có lẽ là sợ hắn cự tuyệt, hai má căng chặt mím môi đến trắng bệch.

Tống Thời Cẩn rũ mắt cười nói: "Các ngươi gọi là gì? Người trong nhà đâu?"

"Ta kêu Vương Ngạn, hắn kêu Vương Sách, chúng ta...... Không có người nhà...... thời điểm đang xin cơm trên đường, liền bị mang đi."

Tống Thời Cẩn giật mình, sau một lúc lâu mới hỏi nói: "Những hài tử khác cũng vậy?"

Vương Ngạn lắc đầu, có chút khẩn trương nói: "Những người khác ta không có quen biết, chỉ là chúng ta bất quá còn có một người muội muội, nàng bị thương so với chúng ta nặng hơn...... Hiện tại......"

Tống Thời Cẩn tinh tế nhìn hai người liếc mắt một cái: "Vậy các ngươi vì sao muốn đi theo ta?"

Vương Sách khẩn trương mà nhéo nhéo vạt áo quá mức to rộng, thần sắc vẫn lo lắng như cũ nhưng ánh mắt lại kiên định, nghiêm túc mà nói: "Chúng ta muốn đi theo đại nhân học bản lĩnh, bảo hộ muội muội không bị thương."

Từ khi hai người có ký ức, bọn chúng đã đi theo bên người một lão khất cái xin cơm ăn, bọn họ không biết cha mẹ là ai, cũng không biết bản thân đến từ đâu, ngay cả tên cũng là lão khất cái lấy.

Lão khất cái thiện tâm, bọn họ gọi hắn một tiếng gia gia, hắn cũng coi hai người như con ruột của mình mà đối đãi, thường thường sau khi trộm được thứ gì tốt sẽ chờ vãn người một chút rồi lấy ra chia cho hai người ăn.

Chỉ là gia gia tuổi lớn, lại mang theo hai tiểu hài tử, đã vậy trong một lần ăn xin chọc phải một vị công tử nhà giàu ghét bỏ, hắn liền kêu rất nhiều gia đinh hung thần ác sát đem gia gia đánh một trận, lão khất cái tuổi vốn tuổi đã lớn, ăn một trận đòn như vậy, không bao lâu liền buông tay nhân gian.

Trong lòng hai người bọn chúng cực hận, nhưng cũng biết vị công tử nhà giàu kia là nhân vật cao cao tại thượng, muốn nghiền chết bọn họ đơn giản như nghiền chết một con kiến con bọ vậy. Sau đó, bọn họ lại nhặt được muội muội, học bộ dáng lão khất cái chiếu cố bọn họ mà dốc lòng chăm sóc, không lường được rằng ba người liền bị bắt đi, nhốt trong lồng sắt ngày ngày quất tra tấn.

Tống Thời Cẩn liễm mi nghe, buông xuống cảm xúc mạc danh hiện lên trong mắt.

Vương Ngạn bịch một tiếng quỳ tới trên mặt đất, đem đầu đầu dập thùm thụp từng cái mạnh: "Cầu xin đại nhân đừng đưa chúng ta đi!"

Hắn đến bây giờ vẫn quên không được, động tác Tống Thời Cẩn phiêu nhiên như tiên, nhẹ nhàng liền đem đầu sỏ tra tấn bọn họ mấy ngày giết chết dưới kiếm, hắn còn mang theo bọn họ thoát khỏi địa ngục, an bài người giúp bọn chúng đắp thuốc, cho bọn chúng ăn cơm, điều mà kể cả mơ bọn chúng cũng không dám mơ đến.

Từ đó trở đi, huynh đệ hai người bọn họ liền hạ quyết tâm, muốn đi theo hắn học bản lĩnh, nhưng khi nghe hắn cùng vị tiên nữ tỷ tỷ nói, muốn điều tra thân thế đưa bọn họ về nhà, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể tới cầu trước mặt Mạc Anh.

Tống Thời Cẩn thở dài, ngừng một hồi lâu, mới nói: "Vậy ngươi biết nếu đi theo ta, sẽ phải chịu rất nhiều khổ sở không?"

Hai người đồng thời ngẩng đầu, trăm miệng một lời: "Chúng ta không sợ."

Chỉ cần có thể học được bản lĩnh, có thể bảo hộ được người muốn bảo hộ, kể cả chết, đều không sợ.

Tống Thời Cẩn hé môi cười: "Nếu đã quyết định, thì sẽ không được đổi ý."

"Sẽ không đổi ý." Thấy sự có chuyển cơ, hai người chém đinh chặt sắt nói.

Tống Thời Cẩn đứng dậy, lại nói: "Đi về trước đi. Chờ khi muội muội ngươi tỉnh lại, nếu các ngươi không đổi ý, thì đến tìm ta cũng chưa muộn."

Dứt lời liền giơ tay khiển Mạc Anh mang theo hai đứa nhỏ đi xuống.

Mạc Anh nhìn Tống Thời Cẩn còn đang chìm trong suy nghĩ, lại quay đầu nhìn thoáng qua Vương Ngạn cùng Vương Sách, trong lòng hiểu rõ, chủ tử đây là động lòng trắc ẩn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.