Ngủ Ngon Nhé Mặt Trăng - Vượng Tử A Oai

Chương 9: Camera giám sát




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ Niệm chi ngơ ngác ngẩn người tại chỗ, miệng hơi hé ra. Cô không ngờ Chu Vũ Xuyên lại trực tiếp như vậy nên nhất thời không biết nên nói gì.

Chu Vũ Xuyên đứng trước mặt cô, chiếc áo khoác to rộng màu nâu nhạt chắn hết gió lạnh thổi đến.

Anh ta không sốt sắng muốn đáp án, đem nay nói như vậy chỉ để cô biết mà thôi. Anh ta không chắc chắn lâu như vậy rốt cuộc Từ Niệm Chi có nhìn ra không, cô bình thường dịu dàng, đối với bất kì chuyện gì cũng cười cong mắt, không biết là không nhạy hay cố ý.

Anh ta cần phải nói rõ trước, còn lại mới có thể tiến đến từ từ.

Cô gái nhỏ trước mắt bất ngờ một lúc lâu, Chu Vũ Xuyên bật cười, dùng bàn tay to vỗ lên đỉnh đầu cô: “Không có gì đâu, em về nhà trước đi.”

Vừa xoay người, mặt sau áo đã có một lực kéo nhẹ, anh ta quay đầu lại trông thấy đôi mắt sáng của cô.

Từ Niệm Chi không kéo lâu, khi trông thấy Chu Vũ Xuyên quay lại đã buông tay. Cô không phải lần đầu từ chối người khác nhưng dù thế nào Chu Vũ Xuyên cũng làm bạn với cô lâu thế, huống chi còn có quan hệ của hai mẹ, không thể nói được lời từ chối quá tuyệt tình.

Từ Niệm Chi có hơi phiền muộn nhưng vì không tổn thương Chu Vũ Xuyên cô vẫn cong môi, giọng điệu mềm mỏng kêu: “Anh Vũ Xuyên.”

Tiếng nói thiếu nữ trong cơn gió đêm vô cùng êm dịu, tim Chu Vũ Xuyên đã tê dại từ tiếng đầu.

Trước mặt người con gái mình thích, anh ta bỗng phát hiện mình có cảm giác căng thẳng đã lâu chưa có. Gió thổi làm mắt hơi rát, anh ta dời mắt không dám đối diện với cô.

Từ Niệm Chi tiếp lời rất nhanh, giống như chưa hề suy nghĩ nhiều mà đã thốt ra: “Em luôn xem anh như anh ruột của mình, anh chăm sóc quan tâm em nhiều năm như vậy, em rất cảm ơn.”

Cô ngẩng đầu nhìn Chu Vũ Xuyên, ánh mắt sáng trong không có chút giả dối.

Từ Niệm Chi không có ý cân nhắc tình cảm này, vì cô không thích Chu Vũ Xuyên, nếu cô chấp nhận thì đây mới là không công bằng với anh ta.

Chu Vũ Xuyên sao không hiểu hàm ý trong lời của cô, tuy đã có đoán trước nhưng anh ta vẫn cứng đờ, chớp nhẹ mắt.

Anh ta lần nữa giương mắt nhìn về phía Từ Niệm Chi, nhoẻn miệng cười nhưng chẳng dễ nhìn: “Em không cần nóng vội cho anh đáp án, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”

Từ Niệm Chi chớp mắt, tay nhỏ đặt trước ngực lắc hai cái: “Không không không, em……”

“Chúng ta đi trước đi, có hơi trễ rồi.” Chu Vũ Xuyên nói.

Từ Niệm Chi khựng lại, lời muốn nói bị người ta cắt đứt, cô cũng không thể nói ra khỏi miệng. Cô mơ hồ thấy Chu Vũ Xuyên không muốn nghe câu ấy của cô nên cô đơn giản im bặt. Đêm nay vốn dĩ nhờ Chu Vũ Xuyên mới có thể ăn bữa lớn nên cô không muốn quá tuyệt tình.

Anh ta còn đợi cô, sau khi nghĩ như vậy Từ Niệm Chi ngẩng lên để lộ ra nụ cười: “Vâng, đi trước thôi ạ.”

Suốt đường về Thẩm Ngạn Chu như quả bom sắp nổ, cả xe đều nhìn ra nên không ai dám nói chuyện.

Hướng Hành rúc người ở hàng sau, anh ấy nhìn Thẩm Ngạn Chu chau chặt mày thông qua kính chiếu hậu mà có hơi hối hận vì hôm nay đã đề nghị thế.

Vốn dĩ mọi người phá án đã chẳng dễ, khó khăn lắm mới có thời gian ăn bữa ngon, ai ngờ lại không vui vẻ gì.

May mà mấy người họ vừa về Cục cảnh sát thì phòng vật chứng đã thông báo tin.

Lão Lưu theo họ vào văn phòng, giao báo cáo vào tay Thẩm Ngạn Chu: “Đội trưởng Thẩm, mảnh vải vụn mà các anh phát hiện lúc sáng là một sợi polyester dài, trên bề mặt phát hiện DNA của Vương Gia Văn, rất có khả năng trong quá trình hung thủ gây án, vì người chết giãy dụa mà xé rách từ người hung thủ.”

Anh ấy tiếp tục: “Loại này có bề mặt thô ráp, lại có vân nghiên, khá hiếm thấy, giống như một loại vải thiết kế riêng nào đó.”

Thẩm Ngạn Chu chăm chú nhìn báo cáo trên tay: “Vượng Tử, cậu đi tra những xưởng có sản xuất loại vải này trong thành phố, ghi kỹ những nhà máy, cửa hàng cho tôi.”

“Vâng.” Vượng Tử nhanh nhẹn nhận báo cáo đi tìm.

Căng thẳng thời gian dài bào mòn thần kinh của Thẩm Ngạn Chu, anh vừa ngồi xuống đã đưa tay xoa huyệt Thái Dương đau nhói, cùng lúc đó cũng nghe đội phó Triệu Dũng gọi: “Ngạn Chu, camera đã có phát hiện mới.”

Trời dần khuya nhưng phòng kĩ thuật vẫn sáng đèn, không ai rời đi trước.

Hôm phát sinh án thứ nhất, camera giám sát của Văn Đình Nhã Uyển vừa đúng lúc xảy ra vấn đề, sau khi đem về khôi phục, cảnh sát thức suốt hai đêm xem hết mười bốn ngày dữ liệu cũng không phát hiện dấu hiệu khả nghi nào.

Thẩm Ngạn Chu theo Triệu Dũng vào phòng kĩ thuật, anh khom lưng trước máy tính.

“Cậu xem.” Triệu Dũng điều khiển chuốt, kéo thanh thời gian của video: “Ngày phát sinh án ngoại trừ dì giúp việc thì không hề có ai đến trước cửa nhà Lý Tuệ, từ hình ảnh mà nói thì không có vấn đề gì.”

Ngón tay Triệu Dũng ấn nhẹ vào chuột để video tạm dừng, anh ấy chỉ vào ngón tay lành lặn của dì giúp việc khi chuẩn bị bước vào: “Cậu còn nhớ không, hôm đó lúc ở hiện trường lấy lời khai của dì giúp việc, ngón tay trỏ của bà ấy có dán băng cá nhân, chắc là trước lúc làm việc đã không cẩn thận bị thương.”

“Nhớ chứ.” Thẩm Ngạn Chu cau mày.

Hôm đó bà ấy vừa vào cửa đã thấy thi thể Lý Tuệ nên lập tức báo cảnh sát, vậy nên chuyện dán băng lên ngón trỏ tay phải phát sinh trước khi vào cửa nhưng vì sao hình ảnh trên camera tay lại không có gì?

“Chúng ta xem lại camera dì giúp việc đến nhà Lý Tuệ quét dọn vào một tuần trước.

Trên màn hình hiện video của hai ngày cùng lúc, biểu cảm của Thẩm Ngạn Chu càng lúc càng nghiêm trọng.

Video hai bên trái phải khớp đến 100%.

Có thể khẳng định camera hôm xảy ra án đã bị người khác đổi thành video của một tuần trước.

Đây là lý do vì sao sau khi cảnh sát khôi phục vẫn không phát hiện dấu vết gì bị để lại.

Triệu Dũng tiếp lời: “Hung thủ có thể đã động đến camera, đồng thời có kiến thức về máy tính, khớp với bức họa hắn ta lúc đầu, đã từng học đến cao đẳng.”

Nhóm cảnh sát trong phòng rơi vào im lặng.

Dám múa máy tay chân trước mặt cảnh sát như vậy, hung thủ chắc chắc là người cẩn trọng gan dạ. Nói không chừng họ vì đã nhiều ngày chưa bắt được người mà rối tinh rối mù, còn hung thủ lại ngồi nhà nhàn nhã uống trà.

Người như vậy thường là kiểu khó đối phó nhất.

Tiếng gõ cửa phòng kĩ thuật vang lên, Vượng Tử ló đầu vào nhưng sợ làm phiền mọi người nên thấp giọng thì thầm: “Đội trưởng, việc anh giao vừa nãy tôi đã tra ra rồi.”

Thẩm Ngạn Chu giương mắt ý bảo cậu ấy tiến vào.

Vượng Tử cầm báo cáo vừa mới in ra, trang giấy trong tay còn hơi ấm: “Xưởng sản xuất loại vải này này không có nhiều, chỉ có một xưởng cũ ở phía nam thành phố còn làm, có 32 công ty đặt họ làm đồng phục riêng, tôi xem qua danh sách thấy có một chỗ vô cùng đặc biệt.”

“Là chỗ?” Triệu Dũng hỏi.

“Công ty hữu hạn bất động sản Văn Đình Nhã Uyển.”

Khi vừa dứt câu, văn phòng lại càng thêm im ắng, mọi người nhìn nhau không nói gì.

Văn Đình Nhã Uyển là chỗ ở của người chết thứ nhất Lý Tuệ, cùng là hiện trường vụ án đầu tiên. Sau khi phát sinh án, cảnh sát đã tiến hành lục soát cặn kẽ, một người cũng không thoát được nhưng vẫn chưa tiềm ra người bị hiềm nghi.

Mà mảnh quần áo này lại bỗng liên quan đến Văn Đình Nhã Uyển, chứng tỏ trước đó họ đã có sơ sót.

Ánh mặt Thẩm Ngạn Chu thêm nặng nề, sắc mặt không tốt cho lắm.

Anh có thể cảm giác họ đã cách hung thủ rất gần.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.