(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phát hiện chuyện nhẫn khiến mấy ngày kế tiếp Từ Niệm Chi luôn ngẩng ngơ.
Thật ra cũng không phải rất khó đoán, tuy cô rất muốn xem cái trùng hợp này là cô và Thẩm Ngạn Chu tâm linh tương thông nhưng phần lần lớn là do hôm đó Tần Phỉ gửi ảnh chụp nhẫn cho Thẩm Ngạn Chu.
Khi đó Thẩm Ngạn Chu còn ở nơi khác, mà lúc cô phát hiện chiếc nhẫn là hôm sau khi anh quay về. Sau khi anh về luôn ở cùng với cô, nói cách khác, chiếc nhẫn này chỉ có thể là sau khi Thẩm Ngạn Chu xuống máy bay đã lập tức đến tiệm mua về nhà.
Từ Niệm Chi không thể nói rõ lòng mình có cảm giác thế nào, vào lúc nhìn thì đương nhiên là kinh ngạc, nhưng rồi lại lẫn lộn rất nhiều cảm xúc lẻ loi nhỏ nhặt khác.
Bẻ ngón tay tính, thật ra thời gian cô và Thẩm Ngạn Chu ở bên nhau không tính là dài, dù hai người từ rất lâu về trước đã có ràng buộc, nhưng cuộc sống vẫn là cuộc sống, là củi gạo mắm muối, là một đường hai điểm đến, là sự va chạm của hai nhân cách hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Ngạn Chu rất tốt, vô cùng vô cùng tốt, cho dù bất kì lúc nào cũng bao dung cô, yêu thương cô, thật sự như ý trên mặt chữ muốn nâng cô trong lòng, ngoại trừ lần ngoài ý muốn lúc trước, anh chưa từng một lần nặng lời với cô.
Từ Niệm Chi chiếu lại thời gian từ hai người hẹn hò cho đến hiện tại trong đầu, tua đi rồi tua lại. Hồi ức hết lần này đến lần khác, cô cũng không nghĩ ra một lí do để từ chối.
Cô hơi sợ hãi, nghĩ ngợi không biết mình có muốn bước vào giai đoạn tiếp theo của cuộc đời hay không, rồi lại nghĩ chuyện lớn như vậy có nên nói trước với ba mẹ không.
Cô không nhịn được mà suy đoán chiếc nhẫn này cuối cùng sẽ ở hình thức nào xuất hiện trước mặt mình, ảo cảnh trong mộng từ nhỏ của các cô gái sẽ hiện ra thế nào trong sinh mệnh của cô.
Nghĩ đến nghĩ lui, ngoại từ làm mình đau đầu thì không nghĩ ra được kết quả khác.
Buổi chiều một tuần sau, Từ Niệm Chi ngồi trong văn phòng, cô vừa mới nộp bản thảo mới lên, không có sắp xếp mới, tạm thời được thư thả.
Cô dùng máy tính mở trình duyệt, gõ xuống 5 chữ “Cầu hôn như thế nào?” vào ô tìm kiếm.
Cô cảm thấy chuyện này Thẩm Ngạn Chu không có kinh nghiệm, rất có thể sẽ lên mạng tìm tòi một chút.
Mắt lướt qua từng hàng chữ trên màn hình, mày Từ Niệm Chi dần nhíu lại. Trước tiên tìm một nhà hàng, có thể chọn những nơi yên tĩnh, giấu nhẫn vào bánh kem. Ảo thuật cầu hôn, vì bạn gái mà học một ngón nghề ảo thuật nhỏ, khi cậu học xong, cô ấy sẽ vô cùng bất ngờ. Cầu hôn trong nhà, cầu hôn bất phân trường hợp, hoặc cũng có thể bố trí khung cảnh chỉ thuộc về hai người, để bạn gái có thể tận hưởng khoảnh khắc của riêng mình. Tay Từ Niệm Chi ấn chuột, lướt xuống, càng xem càng không hứng thú.
Những phương pháp trên Baidu là của bao nhiêu năm trước thế…… Quả thực quê mùa không chịu được, là kiểu dù đối tượng cầu hôn là Lưu Đức Hoa cũng phải suy tính một lúc.
Thôi đi, dù là Lưu Đức Hoa cầu hôn cũng có thể không làm theo.
Từ Niệm Chi nghĩ trong lòng.
Đang định rời khỏi giao diện lại đúng lúc bị Dương Tiểu Bàn đi ngang qua phía sau thấy được.
Dương Tiểu Bàn với nét mặt kinh ngạc đưa đầu nhìn: “Chi Chi, cậu muốn cầu hôn à?”
Từ Niệm Chi theo bản năng thu nhỏ màn hình lại, cô hạ giọng: “Mình không có.”
“Không cầu hôn thì cậu tìm cái này làm gì?”
Vai Từ Niệm Chi chùng xuống, đơn giản đem chuyện hôm đó mình nhìn thấy nhẫn trong ngăn kéo.
“Hả??” Lúc này miệng Dương Tiểu Bàn há to hơn nữa: “Cậu sắp được cầu hôn áá?”
“Đây là chuyện tốt mà!” Cô ấy ôm vai Từ Niệm Chi, tâm trạng rất kích động: “Đến lúc đó cậu nhất định phải kể với mình đầu tiên nhé!”
Từ Niệm Chi nghiêng đầu: “Đúng vậy, nhưng đã qua cả một tuần mà Thẩm Ngạn Chu chẳng có chút động tĩnh nào. Cậu nói có khi nào cái nhẫn này không phải tặng cho mình không?”
“Không phải cho cậu thì còn có thể cho ai chứ? Chẳng lẽ anh ấy mua tự mình đeo?” Dương Tiểu Bàn dường như hoàn toàn không lo lắng về vấn đề này: “Yên tâm đi, chuyện cầu hôn lớn như vậy phải lên kế hoạch cẩn thận, cậu cho cảnh sát Thẩm một chút thời gian, dù sao mình cũng tin anh ấy.”
Từ Niệm Chi cảm thấy cô ấy nói cũng có lí, nhịp tim bình ổn lại rồi bỗng nghĩ đến gì khác, cô lên tiếng hỏi: “Suỵt, nói đến cái này, cậu cảm thấy mình tặng quà gì cho Thẩm Ngạn Chu thì tốt?”
“Ngày kỷ niệm hả?” Dương Tiểu Bàn hỏi.
Từ Niệm Chi chống cằm, nhìn qua có hơi sầu não: “Không phải, không phải án lừa bán kết thúc rồi sao, thứ sáu này cục thành phố mở đại hội tuyên dương họ, dù sao mình làm bạn gái thì cũng phải bày tỏ thành ý.”
“Vậy à.” Dương Tiểu Bàn nghĩ, cô ấy bỗng cong môi cười xấu xa, thì thầm bên tai Từ Niệm Chi: “Mình nói cậu nghe, đàn ông thích nhất……”
–
Trước Tết Trung Thu một ngày, đại hội tuyên dương phá án “án lừa bán tỉnh Quảng Đông” được cử hành long trọng ở Cục cảnh sát thành phố Nam Giang.
Cấp trên cực kì xem trọng, lãnh đạo tỉnh, thị trưởng, cơ quan chính phủ, bao gồm người phụ trách các phòng ban ở Cục cảnh sát và đại biểu quần chúng đều tham dự đại hội này, không ít nhân viên công tác truyền thông cũng đồng ý lời mời tham dự.
Đại hội được tổ chức vào buổi chiều.
Dự báo thời tiết nói hôm nay là một ngày nhiều mây, nhưng trước khi đại hội bắt đầu, mặt trời vẫn đúng giờ ló dạng nửa gương mặt từ sau những tầng mây, tia nắng chẳng hề keo kiệt mà chiếu xuống, làm cả quảng trường cục cảnh sát ấm áp hơn hẳn.
Thẩm Ngạn Chu là chủ lực phá án của vụ án lần này, lại còn là đội trưởng đội trinh sát hình sự nên được sắp xếp ngồi ở hàng đầu, vị trí ở cạnh cục trưởng.
Các máy quay phim xung quanh đều hướng về phía anh, dù sao giương mặt này cũng có giá trị màn ảnh lớn nhất.
Thẩm Ngạn Chu mặc đồng phục, lưng thẳng tắp, gương mặt nghiêm tú, dù có đội mũ Kepi cũng không che đi được ngũ quan sắc bén của anh.
Trên bục thị trưởng đang phát biểu mà anh lại có hơi thất thần.
Từ khi đại hội còn chưa bắt đầu, anh đã lén tìm kiếm bóng dáng Từ Niệm Chi.
Hôm nay có nhiều bên truyền thông đến như vậy, Chi Chi của anh có đến không?
Anh không nghe cô nói gần đây có sắp xếp này.
Đại hội tiến hành theo từng hạng mục một, cuối cùng cũng đến lúc lên sân khấu nhận thưởng.
Hướng Hành nuốt nước bọt, đưa tay sửa sang lại cổ áo, căng thẳng chất chứa. Đây là lần đầu tiên sau khi anh ta đến đội cảnh sát được lên sân khấu đại hội tuyên dương lớn đến vậy.
Trong cục chuẩn bi hoa tươi và giấy chứng nhận khen thưởng cho họ, còn sắp xếp người thuộc chuyên môn đưa lên.
Mãi đến khi lên bục, mắt Thẩm Ngạn Chu vẫn phiêu du trong nhóm người bên dưới.
Trong dòng người mênh mông, không có gương mặt nào là anh chờ mong.
Sau khi nhận thưởng còn một mục đại diện phát biểu, Triệu Dũng trên bục vẫn đang huyên thuyên nhưng Thẩm Ngạn Chu chẳng nghe lọt tai chữ nào, cả đầu toàn là những câu hỏi như Chi Chi của anh đâu, sao cô không đến, rõ ràng vừa nãy anh thấy vài người của Đài truyền hình thành phố.
5 giờ chiều, lễ trao giải thuận lợi kết thúc.
Cả quá trình Hướng Hành đều rất vui vẻ, một tay ôm hoa, một tay khác xách túi nhỏ được đóng gói tinh tế, không biết ban nãy là cô gái mê muội nào tặng. Anh ta giơ đồ trong ta lên cho Thẩm Ngạn Chu xem: “Đội trưởng anh xem, tôi còn được nhận quà đó nha.”
Thật ra anh ta nói vậy không có ý gì khác nhưng Thẩm Ngạn Chu với tay trống nghe vào tai có hơi kì quái, giọng điệu nói chuyện cũng lạnh lùng: “Ồ, vậy cậu giỏi thật.”
Hướng Hành: “……”
Sau khi đại hội tuyên dương kết thúc, mọi người lục tục tàn tiệc, Thẩm Ngạn Chu cũng không nán lại lâu, anh tháo mũ đi vào tòa nhà.
Vừa chuẩn bị lên cầu thang, mắt thoáng hiện qua người đứng dựa ở góc rẽ kia.
Từ Niệm Chi ôm hoa, không biết đã đứng đợi ở góc rẽ cầu thang đã bao lâu.
Mi mắt cô cong vút, ý cười sáng bừng từ trong mắt toát ra.
Thẩm Ngạn Chu ngẩn người.
“Là bạn nhỏ nào vì không được nhận quà mà không vui vậy ta?” Từ Niệm Chi đi ra, nhét hoa trong tay vào lòng người kia, nghiêng đầu nhìn anh cười: “Có ngạc nhiên không, có bất ngờ không?”
Vòng tay Thẩm Ngạn Chu bị hai bó hoa nhét chật kín, anh sửng sốt mất hai giây rồi tiếp đó cũng bật cười.
Rất kinh ngạc, cũng rất bất ngờ.
Anh vốn cho rằng cô sẽ không đến.
Từ Niệm Chi lấy ra một tờ khăn giấy từ trong túi, nhón chân lau mồ hôi trên trán Thẩm Ngạn Chu.
Thẩm Ngạn Chu rũ mắt nhìn chằm chằm cô gái đứng trước mặt, tiếng nói khàn đi: “Sao em lại đến đây?”
Hai người đứng ở chân cầu thang không có đèn, xung quanh toàn là người đến đến lui lui, bên tai ngập tràn tiếng bước chân và nói chuyện.
Từ Niệm Chi chớp mắt, bất giác nhỏ giọng một chút: “Em không đến sao biết bạn trai của em tài giỏi đến vậy được?”
Vốn nhiệm vụ quay chụp đúng thật không liên quan đến cô, nhưng thân là người nhà đội trưởng, có thể nào cũng phải đến xem.
“Em chuẩn bị quà cho anh này.” Cô nói.
Mày Thẩm Ngạn Chu nhếch lênlên.
Từ Niệm Chi lấy ra một món đồ như một chiếc túi gấm từ trong túi ra, cẩn thận thảo bỏ dây thắt, trút ra một sợi dây đỏ, bên trên còn xỏ một hạt châu đỏ như máu.
“Đây là lần trước em và Tần Phỉ cầu ở chùa, Phật Tổ đã khai quang nhưng mãi chưa tìm được cơ hội đưa cho anh.”
Món đồ này có hơi làm sụt giảm IQ, cũng không biết vì sao sau khi gặp được Thẩm Ngạn Chu, bản thân lại trở nên mê tín như thế.
Mắt Thẩm Ngạn Chu chuyển từ dây đỏ lên mặt Từ Niệm Chi.
Từ Niệm Chi không nhìn anh, chỉ lo nói: “Anh đừng không tin cái này nhé, linh lắm đó.”
“Trước kia anh một thân một mình, luôn liều mạng, nhưng bây giờ không phải vậy, anh bây giờ có em, anh phải nhớ trong nhà luôn luôn có một người chờ anh trở về.”
Cụm “trong nhà” nặng nề áp vào tim Thẩm Ngạn Chu, nhịp đập cũng vì lời này mà hẫng đi.
Đôi mắt của cô sáng lên: “Lúc anh làm nhiệm vụ không có em bên cạnh, nó sẽ thay em phù hộ cho anh.”
“Phù hộ anh gặp dữ hóa lành, trong họa có phúc.”
–
Tối đến cục cảnh sát tụ tập, Từ Niệm Chi không muốn theo nên tự mình về nhà trước, tùy tiện ăn gì đó ở hàng hoành tháng dưới lầu.
Hôm nay khẩu vị của cô khá tốt, ăn hết một chén hoành thánh còn thêm một ly nước bắp.
Cơm nước xong, Từ Niệm Chi nhanh nhanh lên lầu, dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa vệ sinh, cẩn thận bôi sữa dưỡng thể, không buông tha một tất da nào, thậm chí còn có lòng âm thầm dùng ít nước hoa sau tai.
Làm xong những cái này, cô mới đến bên mép giường, lén lút lấy đồ từ trong túi đặt trên giường ra.
Thứ được lấy ra đầu tiên là một chiếc quần đùi nhỏ có lông xù màu trắng, trên mông đính đuôi nhỏ hình cầu trùng màu.
Gương mặt Từ Niệm Chi đỏ ửng, đầu cô hiện lại hình ảnh lúc vừa vào cửa hàng người lớn kia, thật sự đã tiêu hao hết dũng cảm đời này.
Cô áp xuống cảm giác thẹn thùng trong lòng, ngồi lên giường mặc quần vào.
Bộ phận nhạy cảm lộ ra ngoài không khí lạnh làm cô thấy không quen, không nhịn được mà kẹp chặt đùi.
Động tác của cô lại nhanh thêm, mặc cả áo trên lên.
Sau khi đã mặc hết tất cả, Từ Niệm Chi đứng lên xoay vòng trước gương toàn thân trong phòng.
Trên đầu mang băng đô một cặp tai thỏ hồng nhạt, bên đứng bên rủ, lục lạc trên cổ sẽ theo cử động của cô là vang lên tiếng kêu trong trẻo, tất chân viền hoa qua gối cũng phác họa ra đường cong chân mảnh khảnh.
Từ Niệm Chi nhìn rõ bộ dạng của mình trong gương, nét ửng đỏ vừa tiêu tán lại bừng lên lại.
Cô thu dọn đồ đạc trên giường xong khom lưng cầm điện thoại lên nhìn thời gian.
Vừa qua 7 giờ rưỡi, nếu tụ tập thì chắc sẽ không về sớm vậy đâu nhỉ?
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng vang lên tiếng cụp cụp, Từ Niệm Chi cả kinh, quay đầu lại nhìn.
Tay anh vẫn còn đè trên chốt cửa, vẻ khiếp sợ trên mặt không thể nào che giấu.
Cô mặc trên người trang phục thỏ con, áo ngực màu trắng ôm lấy gia tài tròn trịa, đường cong eo hiện rõ, động tác khom lưng càng khiến người khác nhìn thấy cảnh xuân trên cơ thể cô không sót thứ gì.
Cô mở to mắt, biểu cảm lại cứ đan xen giữa hoảng hốt và vô tội, làn da trắng nõn cũng vì thẹn thùng mà chuyển hồng, đầu ngón chân mượt mà cũng biến sắc.
Phòng ngủ nhất thời im lặng.
Thẩm Ngạn Chu có thể cảm nhận được cơ thể mình bỗng căng cứng, yết hầu lăn lên lộn xuống.
Anh sao có thể tưởng tượng được mình về nhà sẽ thấy được cảnh tượng kích tình đến vậy.
Từ Niệm Chi thấy mắt anh dần sâu hun hút, giọng khô khốc, cô hận không thể lập tức tìm cái hang chui vào.
Cái này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của cô.
Cô rụt người, muốn nói gì đó để đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này.
Đầu óc nóng lên, lời cứ thể trượt ra khỏi miệng.
Tiếng nói cô mềm mại, hơi run lên, dè dặt nhìn về phía anh: “Anh thích không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");