Ngủ Ngon Nhé Mặt Trăng - Vượng Tử A Oai

Chương 64: Nhẫn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thẩm Ngạn Chu hoảng hốt, bỗng chốc nhớ về lúc nhỏ, anh theo Thẩm Anh Hòa đi gặp một thầy phong thủy.

Người làm kinh doanh đều có hơi mê tín, Thẩm Anh Hòa xem xong bản thân thì đẩy Thẩm Ngạn Chu sang, để thầy cũng xem giúp một quẻ.

Thầy vuốt râu, mắt ông ấy dời khỏi lòng bàn tay của anh, híp lại: “Bạn nhỏ, chỉ tay của cậu hơi loạn đấy.”

Thẩm Anh Hòa ở bên cạnh: “Vậy là có ý gì vậy thầy?”

Thầy thở dài: “Đứa nhỏ này sau này chắc chắn có tiền đồ sáng lạn, chỉ là đường đi gập ghềnh, bên cạnh không giữ được người nào, đường này sợ phải đi rất khổ cực.”

Thẩm Ngạn Chu nhỏ cũng không tin vào đó, ánh mắt hờ hững rút tay ra.

Bây giờ xem ra đúng như lời thầy phong thủy nói, con đường nhiều năm qua anh đều cắn răng đi một mình, những hộp thuốc uống không hết và chằng chịt những vết sẹo trên người, tất cả chứng minh quá khứ vừa cô độc vừa đau khổ.

Thẩm Ngạn Chu nhìn hốc mắt ửng đỏ của cô, chợt hoàn hồn trở lại.

Con đường lúc trước gian khổ thì làm sao? Sau khi trèo đèo lội suối, anh gặp được người thật sự thương xót mình.

Nước mắt cô lóng lánh trong suốt, từ từ lấp đầy chỗ hổng bao lâu qua trong cơ thể anh.

Thẩm Ngạn Chu nhịn xuống cảm giác xót xa khác thường trong tim, anh đi về phía cô, ôm nhẹ người vào lòng, giọng điệu bất đắc dĩ: “Chỉ là bị thương trên da thịt thôi, Chi Chi, đừng khóc.”

Từ Niệm Chi không phải là kiểu hay khóc, ngược lại, cô rất ít nước mắt. Cái này có liên quan để hoàn cảnh trưởng thành của cô, nước mắt chưa từng mang đến bất kì sự an ủi gì cho cô.

Nhưng trước mặt Thẩm Ngạn Chu, nước mắt của cô dường như rất khó khống chế.

Cô không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy đã khóc trước mặt anh.

Từ Niệm Chi bĩu môi, chóp mũi hồng hồng: “Đã băng băng gạc mà anh còn nói không sao!”

“Thật sự không sao mà, không tin em xem xem?” Thẩm Ngạn Chu lùi về sau một chút, tay chân thoăn thoắt gỡ băng gạc ra.

Miệng vết thương lộ ra trước mắt cô.

Chỉ xước một chút da, đến vết máu còn không nhìn ra.

Thấy thật sự không có chuyện gì lớn, Từ Niệm Chi thở dài nhẹ nhõm.

Anh với thân trên trần trụi đứng khoanh tay trước ngực, môi mỉm mỉm, cứ vậy rủ mắt nhìn cô.

Không gian phòng tắm rất lớn nhưng lúc này hai người đứng cách nhau chưa đến nửa mét, ánh đèn sáng rực bị thân hình cao lớn của anh che khuất, bóng dạ xuống tựa như che khuất cả Từ Niệm Chi.

Mấy ngày không gặp, cô vẫn mang dáng vẻ dễ thẹn, cứ đến gần một chút sẽ tự động cúi đầu, không dám đối mặt với anh, lông mi dày đậm bao trùm đôi mắt, gò má ửng đỏ như đóa hoa nở rộ.

Lưng Từ Niệm Chi bất giác áp lên mặt tường ốp gạch men sứ, ấp úng nói lắp: “Vậy anh tắm trước đi, em ra ngoài……”

Âm cuối còn trong cổ họng, cơ thể vừa có xu hướng rời đi đã bị người ta ôm lại.

Một tay Thẩm Ngạn Chu đặt lên eo cô, một tay khác ôm mông cô, nâng người lên dễ như trở bàn tay.

Môi anh theo đó áp sát xuống.

Từ Niệm Chi kinh hãi, cô muốn mở miệng nói chuyện nhưng môi vừa hé đã bị mút mạnh vào.

Hơi thở quen thuộc theo môi lưỡi dây dưa được cô nuốt vào toàn bộ.

Cơ bắp lõa lồ cọ vào quần áo bằng vải dệt mỏng như tơ, nhiệt độ cơ thể cả hai không ngừng tăng cao, da thịt ướt lớp mồ hôi mỏng.

Sau một lúc lâu, Từ Niệm Chi bị hôn đến mắt mi mơ màng, hai tay choàng lấy cổ Thẩm Ngạn Chu, đầu dựa vào vai anh, miệng nhỏ thở phì phò.

“Thẩm Ngạn Chu, em đã tắm rồi!” Cô xụ mặt.

“Anh biết.” Môi Thẩm Ngạn Chu dừng trên chiếc cổ trắng nõn của cô.

Thấy anh có xu thế tiếp tục tiến về phía trước, Từ Niệm Chi chống tay lên ngực anh, muốn kéo dài khoảng cách: “Anh đừng làm bẩn em!”

Ánh mắt anh trầm xuống, động tác tay ngừng lại: “Ghét bỏ anh à?”

Lại là ánh mắt này, Từ Niệm Chi rất quen, mỗi lần anh muốn kéo cô vào việc đều sẽ nhìn cô thế này.

Cô nuốt nước bọt, vặn veo eo nhảy xuống từ trên người anh: “Được rồi anh mau tắm đi! Còn không ra nữa thì mì cho anh nhũn ra hết.”

Lời còn chưa dứt, người trong phòng tắm đã chạy ra nhanh như chớp, như sợ đi chậm một bước sẽ bị anh ăn tươi nuốt sống.

Giống như một chú mèo chân ngắn thấy người xấu vậy, chạy trốn nhanh như bay.

Thẩm Ngạn Chu đứng ở phía sau cười thành tiếng.

Anh tắm rất nhanh, trong vòng mười phút đã làm xong hết các bước, bao gồm cả tự bôi thuốc lên vết thương của mình, thậm chí còn chà sữa tắm hai lần.

Lúc ra ngoài, phòng khách đã được Từ Niệm Chi thu dọn sạch sẽ, tô mì trên bàn cơm còn bốc khói nóng, cô đứng ở ban công nghe điện thoại. Thấy anh ra, cô làm khẩu hình ý nói đang nói chuyện với ba mẹ.

Thẩm Ngạn Chu gật đầu, anh biết nhiều ngày qua ba mẹ Từ nhất định luôn đợi kết quả.

Hắn kéo ra ghế dựa ngồi xuống, gắp một ngụm mì sợi đưa vào trong miệng.

Sợi mì nóng hầm hập được nước canh tươi ngon bao bọc, sự ấm áp kéo dài từ khoang miệng đi xuống, khiến dạ dày thời gian dài chưa có thức ăn cảm thấy thư giãn.

Cuộc điện thoại này gọi rất lâu, đến khi Thẩm Ngạn Chu ăn xong rửa chén xong, Từ Niệm Chi mới từ bên ngoài đi vào.

“Hai bác thế nào rồi?”

Từ Niệm Chi lắc đầu, cô ngồi xuống sô pha: “Không thế nào cả, hai ông bà cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí, chỉ là không tránh khỏi thất vọng.”

Thẩm Ngạn Chu đi theo sang đó, ngồi bên cạnh nhìn góc nghiêng của cô rồi bỗng kêu lên: “Chi Chi.”

“Hửm?” Từ Niệm Chi cũng quay đầu lại.

“Trong mấy ngày anh không ở đây, em đã làm những gì?”

Từ Niệm Chi suy nghĩ: “Không có gì đặc biệt hết, chỉ đi làm rồi tam làm, ăn cơm xong ngủ thôi.”

Thẩm Ngạn Chu nắm tay nhỏ của cô, bọc trong lòng bàn tay mình, thuận miệng hỏi: “Em không ra ngoài chơi sao?”

“Có một hôm em với Tần Phỉ livehouse, giọng ca chính của ban nhạc đó cũng khá đẹp trai.” Từ Niệm Chi nhớ đến bộ dạng vô tư hôm đấy của Giang Tụng trên sân khấu.

Nhận thấy người bên cạnh xuất hiện ánh mắt không rõ hàm ý, cô mới có phản ứng lại, lập tức sửa lại: “Nhưng không phải là kiểu em thích, haha.”

Thấy Thẩm Ngạn Chu còn định tiếp tục nói gì đó, Từ Niệm Chi vội chuyển đề tài: “À đúng rồi, qua một thời gian nữa là Tết Trung Thu, ba mẹ gọi chúng ta về nhà ăn cơm đó.”

Cô lúc trước mặt Thẩm Ngạn Chu chưa bao giờ nói là ba mẹ em mà đều nói thẳng là ba mẹ, trong lòng đã xem Thẩm Ngạn Chu là người nhà của mình từ lâu.

Nghe thế, biểu cảm của Thẩm Ngạn Chu có thể xem là có hòa hoãn lại: “Được.”

Hai người ngồi nói chuyện một chốc, không ai nhắc lại những chuyện không tốt đó nữa.

Cuối cùng anh xoa bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay mình, ánh mắt nhìn về phía cô lại trở nên dịu dàng: “Ngày mai dẫn em đến một chỗ.”

Đêm nay ngủ không ngon, lí do là vì tối qua Thẩm Ngạn Chu đánh chết cũng không chịu nói định dẫn cô đi đâu, làm cô suy tư mãi vấn đề này không ngủ được.

Hôm sau ăn xong bữa sáng, hai người ngồi lên xe.

Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh mặt trời không chói mắt, chiếu lên kính chắn gió phía trước.

Xe chạy dọc theo đường quốc lộ, từ đô thị hoa lệ chạy đến ngoại ô thành phố. Hai tiếng sau, xe dừng lại trước vài tòa nhà nhỏ.

Lúc này Từ Niệm Chi mới từ từ mở mắt ra, mơ màng xuống xe, để Thẩm Ngạn Chu tùy ý dẫn đi.

Mãi đến khi mắt thấy bảng hiệu trên cửa lớn, biểu cảm cô đông cứng trên mặt.

Mấy chữ “Viện phúc lợi xã hội thành phố Nam Giang” to tướng kích thích con ngươi của cô.

Hồi ức như thủy triều dâng trào, lập tức cuốn cô vào vùng biển sâu không thấy đáy.

Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán cô.

Chân Từ Niệm Chi như mọc rễ không thể động đậy.

Từ năm 6 tuổi theo ba mẹ Từ rời khỏi nơi này, cô chưa từng quay lại.

Sau khi trưởng thành dù có cực kì ít lần lái xe ngang qua nhưng cô cũng cố tình bỏ qua một bên, không nhìn tòa kiến trúc này.

Bàn tay dày rộng có lực của anh ôm lấy bả vai cô, dẫn cô về phía trước, giọng điệu bình tĩnh: “Đừng sợ, anh đi với em.”

Ở cửa có một vị trung niên, thoạt nhìn đang đợi người. Thấy bọn họ đến, bà ấy cười: “Anh Thẩm, cô Từ, tôi đã đợi hai vị đã lâu.”

“Đây là viện trưởng hiện tại của viện phúc lợi, viện trưởng Lý.” Thẩm Ngạn Chu giới thiệu với cô.

Từ Niệm Chi hoàn toàn không hiểu gì, đành phải nở nụ cười cứng đờ, rồi thầm nhíu mày nhìn Thẩm Ngạn Chu.

Hai người nhìn nhau liếc mắt, Thẩm Ngạn Chu ôm cô chặt thêm một chút để cô yên tâm.

Bọn họ theo viện trương Lý đi qua cửa lớn viện phúc lợi.

Hô hấp của Từ Niệm Chi không khỏi dồn dậpdập.

Nhiệt độ cơ thể của Thẩm Ngạn Chu truyền qua lòng bàn tay, xuyên qua quần áo rót năng lượng, làm cô dễ chịu hơn rất nhiều.

Viện trưởng Lý đi phía trước chỉ vào tòa nhà đằng trước, lên tiếng giới thiệu: “Tòa ký túc xá này được anh Thẩm quyên tiền cải tạo mấy tháng trước, gần đây vừa tu sửa xong, vẫn đang để thông gió, tạm thời chưa để bọn nhỏ vào ở.”

Từ Niệm Chi bất ngờ, nhìn theo hướng tay của viện trưởng Lý.

Đó là một tòa nhà mới tinh, tường được sơn trắng sáng, bên trên còn có hoa văn to đủ mọi màu sắc, vừa hay có thể phản chiếu trời xanh mây trắng hiện tại, khiến tâm trạng người nhìn tốt lên.

Cô nhìn quanh bốn phía, phát hiện ngoại trừ phần bố cục có thể loáng thoáng nhận ra bộ dạng trước kia thì những thứ nên đổi mới đều đã đổi mới, nên xây lại đều đã xây lại, dù đứng dưới lầu vẫn có thể nghe được tiếng nói cười vọng ra từ bên trong.

Không có nóc nhà dột nước, không có cửa gỗ cũ nát, không có chèn ép và tiếng chửi rủa.

Giống như tất cả đều đã thay đổi.

Viện trưởng Lý tiếp tục nói: “Mấy tháng nay anh Thẩm đã quyên rất nhiều khoản tiền vào quỹ của viện phúc lợi chúng tôi, để chúng tôi có khả năng để tạo ra một hoàn cảnh sinh hoạt tốt hơn cho bọn nhỏ. Không chỉ vậy, anh Thẩm khi rảnh đều sẽ đến đây chơi với bọn nhỏ một lúc, còn tặng rất nhiều đồ dùng học tập tốt, chúng rất cảm kích.”

Từ Niệm Chi rất kinh ngạc, môi nhếch nhẹ lên, nói không nên lời.

Cô không hề biết Thẩm Ngạn Chu làm những thứ này.

Mấy tháng này…… Vậy là từ sau khi biết được thân thế của cô, anh luôn làm những việc này.

Không biết là cảm động nhiều hơn hay kinh ngạc nhiều hơn, mũi Từ Niệm Chi cay cay.

Thẩm Ngạn Chu vỗ lưng cô, nói nhỏ tiếng: “Em có thể lên lầu xem, anh ở dưới đây chờ em.”

Anh biết tòa bên cạnh đây chính là nơi Từ Niệm Chi ở lúc trước.

Từ Niệm Chi do dự nhưng vẫn cất bước đi vào trong tòa nhà.

Cô biết Thẩm Ngạn Chu chỉ ở ngay phía sau cô, nhìn theo bóng cô đi vào.

Bây giờ là thời gian tự do sau khi ăn xong bữa sáng, bọn nhỏ đều ra ngoài chơi. Thấy một chị gái xa lạ đi lên, chúng có hơi tò mò.

Từ Niệm Chi dựa theo ký ức đi đến phòng mình trước kia, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy một cô bé nhỏ ngồi trên chiếc giường trước kia của cô.

Trong phòng không có người khác, chỉ có cô bé ngồi trên giường.

Từ Niệm Chi đi đến gõ cửa, mềm giọng hỏi: “Chị có thể vào không?”

Cô bé nghe tiếng ngẩng đầu lên chớp mắt, sau đó gật đầu.

“Em đang làm gì thế?” Từ Niệm Chi đi đến mép giường.

Cô bé cũng không giấu đi, trực tiếp đưa ra trước mặt cho Từ Niệm Chi xem.

Đó là một bức vẽ, vẽ rất nhiều người đứng trước một tòa nhà, chính giữa là một người phụ nữ có vài phần giống với viện trưởng Lý vừa gặp ban nãy, mà bên trên kiến trúc viết “Viện phúc lợi xã hội thành phố Nam Giang”, nhìn ra cô bé viết chữ còn chưa thuận lắm, dáng chữ hơi nghiêng nhưng đúng thật là viết từng nét một.

Góc trái viết tên bức vẽ này

——《Nhà》

Họng Từ Niệm Chi căng ra, giọng run run, cô ngồi xổm xuống hỏi cô bé: “Em vẽ nơi này phải không?”

“Vâng.” Cô bé trả lờilời.

“Đây là nhà của em sao?”

Cô bé cười rộ lên: “Đúng vậy ạ.”

Từ Niệm Chi nhìn cô, đôi mắt từ từ ướt nước.

Cô cũng cười, sờ lên bím tóc xinh xinh của cô bé: “Em ở đây có vui không?”

Cô bé không do dự: “Vui ạ, chỗ này là nhà của em, dì viện trưởng đối xử với bọn em vô cùng tốt, các thầy cô cũng vậy, mỗi ngày em không thiếu bạn chơi cùng.”

Cô bé lặp lại lần nữa: “Em thật sự quá là vui luôn.”

“Chị ơi, chị đến đây làm tình nguyện ạ?” Cô bé nghiêng đầu hỏi.

Nơi này thường có người tình nguyện thành phố đến chơi cùng bọn trẻ.

Từ Niệm Chi lắc đầu: “Không phải, trước kia chị cũng ở đây, cũng ngủ ở chỗ em.”

Con ngươi cô bé sáng lên: “Thật vậy ạ! Vậy bây giờ chị đang làm gì thế?”

“Bây giờ chị là một phóng viên.” Từ Niệm Chi nói.

“Wow, thật là tài giỏi.” Cô bé không rõ phóng viên là gì nhưng cảm thấy chị gái này rất xinh đẹp, phong thái lại tốt: “Sau này em cũng muốn tài giỏi giống như chị!”

“Em nhất định làm được.” Từ Niệm Chi lau khóe mắt, vẫn giữ nụ cười: “Em sẽ còn giỏi hơn cả chị.”

Cô không vội đi mà ngồi trên giường nói chuyện rất lâu với cô bé.

Cô bé cũng rất vui, ríu rít nói không ngừng, Từ Niệm Chi luôn mỉm cười, dịu dàng nhìn.

Đến cuối cùng, Từ Niệm Chi mới đột nhiên nhớ ra: “Chỗ này có phải còn có một tầng hầm không? Em có thể dẫn chị đi xem không?”

Cô bé cẩn thận ngẫm nghĩ: “Chỗ bọn em không có tầng hầm ạ.”

“Có, sao lại không có được?” Từ Niệm Chi chắc chắn.

Nói như vậy, cô bé nhớ ra: “Lúc trước có nhưng tháng trước chỗ đó đã bị hủy, bên dưới cũng đã đóng kín. Hiện tại bên trên chỗ đó xây lên một khu vui chơi đó ạ.”

Cô bé bổ sung thêm một câu: “Là một chú họ Thẩm góp tiền xây.”

Hô hấp Từ Niệm Chi hô hấp chợt ngừngngừng.

Tạm biệt cô bé, cô dùng tốc độ nhanh nhất xuống lầu, theo vị trí cô bé nói vừa này tìm a được nơi đó.

Một khoảng đất vốn hoang vắng, cỏ dại lan tràn, giờ lại được lắp đặt rất nhiều đồ chơi, một cầu trượt lớn, còn có cả bập bênh, xích đu, vân vân, có không khi trẻ con chơi trong đó, tiếng cười không dứt bên tai.

Trước mắt hiện lên toàn là gương mặt tươi cười của bọn nhỏ.

Mỗi người trong chúng đều vui vẻ, vô cùng hứng khởi.

Không nhìn thấy ức hiếp, cũng không nhìn thấy tổn thương.

Từ Niệm Chi cứ vậy nhìn một lúc lâu.

Cho dù cô có muốn tin hay không, ác mộng, đau khổ, vết sẹo, oán trách đã theo cô nhiều năm đã tiên tán theo sự biến mất của tầng hầm.

Để dây leo mãi mãi ở lại quá khứ, có người cầm dao cắt nó từng chút một, cẩn thận cứu lấy cô từ bên trong ra.

Ngày này, ánh mặt trời chiếu vào bên chân cô, gió nhẹ thổi bay ít tóc mỏng hai bên má cô.

Viện phúc lợi rực rỡ hẳn lên, mà Từ Niệm Chi cũng vậy, trong một năm gặp được Thẩm Ngạn Chu này, cô có được cuộc sống mới.

Trên đường về Từ Niệm Chi rất im lặng.

Cô vốn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng vào khoảnh khắc ra khỏi viện phúc lợi lại thấy Thẩm Ngạn Chu dựa bên xe chờ mình.

Anh không chơi điện thoại, cũng không làm việc khác, chỉ đứng đó, cách không khí đối diện với cô.

Dường như tất cả đáp án đều trong ánh mắt nhìn về phía cô.

Vừa về đến nhà, Thẩm Ngạn Chu đã xách theo thức ăn đã mua chui vào phòng bếp.

Mà trong lúc Từ Niệm Chi uống ly nước đã nhận được tin nhắn trưởng phòng gửi đến, muốn cô sửa một tài liệu.

Cô đặt li nước xuống, đi vào phòng sách mở máy tính nhưng lại không tìm ra USB.

Quả nhiên đã một khoảng thời gian không làm việc ở nhà, không biết USB lại bị cô ném đi đâu.

Từ Niệm Chi tìm một vòng trong phòng sách không thấy nên lại vào phòng ngủ tìm. Cô vừa kéo tủ đầu giường ra thì thấy USB trên mặt bàn, lúc định đóng tủ lại, mắt đảo qua, thấy một hộp vuông nhỏ đặt trong cùng.

Là một hình dạng mà mọi cô gái đều quen thuộc.

Nhịp tim đập của Từ Niệm Chi đông cứng.

Biết là vậy không tốt nhưng cô vẫn không nhịn được mà đưa tay mở hộp nhỏ đó ra.

Hộp mở ra, đập vào mắt là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.

Cô che miệng lại.

Chiếc nhẫn kim cương vô cùng đẹp, giữa kim cương lóe sáng được khảm một viên hồng ngọc hình trái tim.

Chính là cái cô và Tần Phỉ thấy trong tủ kính, chiếc nhẫn cô rất thích nhưng không mua nổi.

Hiện giờ chiếc nhẫn đó yên tĩnh nằm trong hộp, mà hộp lại bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.