Ngủ Ngon Nhé Mặt Trăng - Vượng Tử A Oai

Chương 63: Nói dối




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tất cả mọi người không ngờ lúc này anh ta thật sự nổ súng, tia lửa trong họng súng ánh vào mắt mỗi một người.

Sau khi súng vang lên, khu rừng lại khôi phục lại sự yên tĩnh.

Lục Thiên Tứ nổ súng xong quay đầu muốn chạy về hướng bên cạnh, nhưng chẳng mấy chốc đã bị Đại Hắc mai phục phía sau đánh gục, hai người vật lộn trên đất, chỉ là người gầy yếu như hắn ta sao có thể thể là đối thủ của Đại Hắc, bị anh ấy áp chế xuống, không thể động đậy.

“Đội trưởng!” Hướng Hành tiến về phía triều Thẩm Ngạn Chu.

Viên đạn vừa nãy nhắm ngay ngực đội trưởng anh ta.

Thẩm Ngạn Chu che miệng vết thương, anh vẫy tay bảo mình không sao.

Không biết có được tính do may mắn hay không, Lục Thiên Tứ vốn không nhắm chuẩn. Súng là bắn vào anh nhưng viên đạn chỉ sượt qua vai, không trúng máu thịt, cùng lắm chỉ trầy xước da.

Tiếng sóng biển vỗ vào bờ rất lớn, áp đi động tĩnh bên vách núi.

Hướng Hành nhìn về phía Lục Thiên Tứ nằm trên đất, trong mắt hắn ta có sát ý lóe lên rõ ràng. Rõ là mùa hè nhưng trán Hướng Hành lại lấm tấm mấy giọt mồ hôi lạnh.

Anh ta không dám tưởng tượng nếu ban nãy họ thả lỏng cảnh giác, nếu viên dạn này thật sự trúng Thẩm Ngạn Chu sẽ để lại hậu quả thế nào.

Thẩm Ngạn Chu nhíu mày, nhặt lên cây súng bị văng xa của Lục Thiên Tứ trong lúc đánh nhau, tiếp sau liếc mắt nhìn người bị áp chế trên đất, anh bỗng nhoẻn miệng cười, giọng điệu rất nhẹ: “Thu đội.”

Ba người cuối cùng cũng sa lưới, thẩm tra và xử lí vụ án thế nào thì để có cơ quan công sát tỉnh.

Cảnh sát Lộ Đảo vốn định giữ họ lại ăn một bữa cơm nhưng Thẩm Ngạn Chu mở điện thoại, thấy Từ Niệm Chi gửi đến nhiều tin nhắn như thế thì nóng lòng muốn về nhà: “Ta sẽ không ăn, ta đi trước, lần sau lại tụ.”

Anh mua vé máy bay chuyến gần nhất quay về Nam Giang, vội vàng ra khỏi cục cảnh sát Lộ Đảo, cầm hành lí chạy không ngừng chân đến sân bay.

Một đám người đều không hiểu vì sao: “Đội trưởng Thẩm đây là sao thếthế?”

Lần này Hướng Hành nhanh trí, nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, mỉm cười chất hàm ý sâu xa: “Trong nhà đội trưởng Thẩm có việc gấp đó.”

Mọi người bừng tỉnh.

Hơi nước trên cửa kính giữa hè chứng tỏ nhiệt độ trong nhà thấp, dù đã chạng vạng, mặt trời không còn chói mắt nhưng nhiệt độ vẫn không hạ xuống.

6 giờ chiều Bắc Kinh, chuông cửa vang lên.

Từ Niệm Chi cầm lên điều khiển từ xa ấn nút tạm dừng TV, đứng trên thảm tung ta tung tăng ra cửa chào đón cơm hộp của cô.

Người giao hàng đưa trà sữa sang, thuận miệng nói một câu: “Người đẹp, tòa nhà này của cô đúng là không dễ tìm, nếu không phải tôi theo một người trong tòa này vào thì còn chưa tìm ra đâu.”

Từ Niệm Chi cong môi: “Vất vả cho anh rồi.”

Tòa này của cô đúng thật không dễ tìm, ẩn ở một nơi không thấy được, cũng không nhiều căn có chủ, may là gặp được hàng xóm cùng tòa, bằng không không biết đợi đến khi nào.

Từ Niệm Chi nghĩ trong lòng thấy cô còn may mắn lắm.

Ai ngờ vừa cắm ống hút vào, hút lên một ngụm thạch dừa to, điều khiển còn chưa kịp cầm lên, cửa lại mở ra vàng lên tiếng cụp cụp.

Đầu óc cô ì ạch, mật mã cửa này ngoài cô và Thẩm Ngạn Chu không ai biết, hai chìa dự phòng đều ở chỗ cô, bây giờ trừ cô thì còn ai có thể mở chứ?

Tim Từ Niệm Chi hẫng đi một nhịp, đột nhiên quay đầu lại bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông xách theo vali ngoài cửa.

Một giây, hai giây, không ai phát ra tiếng.

Trà sữa trong miệng cô quên nuốt, điện thoại trên bàn vẫn còn hiện lên khung chat của cả hai mấy ngày trước, bong bóng chat màu xanh lá đã gửi đi chưa có hồi đáp.

Người đã biến mất gần một trăm tiếng sao lại không nói tiếng nào đã xuất hiện trước cửa nhà.

Từ Niệm Chi cứ vậy ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt anh, mắt cũng không buồn nháy một cái, cô chợt bị một cảm xúc xa lạ bao phủ.

Mấy ngày nay không tìm thấy anh, cũng không có cách biết được tin tức, lòng cô nóng như lửa đốt thế nào sợ chỉ mình cô biết, giờ đây người thương nhớ ngày đêm, cô vậy mà lại nói không nên lời.

Thẩm Ngạn Chu đóng cửa lại, mắt đảo qua hamburger và trà sữa trên bàn, mày nhíu lại.

Hóa ra những ngày anh không ở đây, cô đều ăn những thứ này sau?

Mấy giây nữa trôi qua, Từ Niệm Chi đã hoàn hồn lại, buông ly trà sữa xuống chạy về phía anh, mà Thẩm Ngạn Chu cũng theo bản năng mở rộng vòng tay, vững chãi đón lấy cô.

“Anh về rồi!” Giọng cô nghe ra rất mừng rỡ.

Thẩm Ngạn Chu không khỏi bị cảm xúc của cô lây nhiễm, khóe môi cong lên: “Ừm.”

Từ Niệm Chi ôm lấy mặt anh, nhìn trái nhìn phải kỹ lưỡng.

Tiếng nói Thẩm Ngạn Chu trầm thấp: “Em đang làm gì thế?”

Hai con ngươi của Từ Niệm Chi lấp lánh: “Nhìn xem có phải là bạn trai của trước kia không đó.”

Thẩm Ngạn Chu bị chọc cười: “Vậy có phải không?”

“Đương nhiên rồi!” Từ Niệm Chi cũng cười rộ lên, hôn một cái chộc thật vang vào má trái của anh.

Thoạt nhìn trạng thái tinh thần vẫn khá tốt, ít nhất là như anh nói, bình an trở về bên cô.

“Sao anh về mà không gửi tin nhắn cho em?” Từ Niệm Chi nhíu mày.

“Bởi vì muốn cho em một bất ngờ đó.” Thẩm Ngạn Chu nhìn mặt bàn hỗn độn, hừ nhẹ một tiếng: “Hiện tại đúng thật là rất bất ngờ.”

Anh buông cô xuống, giọng hơi nghiêm túc: “Đừng nói mấy ngày nay em ở nhà đều ăn thức ăn ngoài nhé?”

“Không mà……” Từ Niệm Chi chột dạ, cô xoa cằm: “Em tan làm đều về nhà ba mẹ ăn cơm. Vụ án có thuận lợi không?” Cô căng thẳng thay đổi đề tài.

Từng biểu cảm nhỏ của cô đều lọt vào mắt Thẩm Ngạn Chu, anh nhìn thấu tất cả. Anh không vạch trần lời nói dối của cô mà xuôi nước đẩy thuyền: “Thuận lợi, ba người tình nghi đã sa lưới toàn bộ.”

“Vậy anh không bị thương chứ?”

Đây là vấn đề Từ Niệm Chi quan tâm nhất.

Thẩm Ngạn Chu nhìn cô: “Không có.”

Có được câu trả lời mong muốn, Từ Niệm Chi mới từ từ hoãn lại, đến bây giờ mới nhớ ra một vấn đề quan trọng khác: “Vậy……”

Thẩm Ngạn Chu biết cô muốn hỏi gì, anh kéo khóa kéo cởi áo khoác ra: “Chị của em, bọn anh không tìm thấy.”

Câu nói còn chưa dứt, ánh sáng trong cô vụt tắt đi.

Nhắc đến chuyện quan trọng nhất, bầu không khí trong phòng khách vừa này còn ấm áp giờ không còn lại chút gì.

“Chi Chi.” Thẩm Ngạn Chu gọi nhẹ một tiếng.

Anh ngồi xuống sô pha, nắm lấy tay cô, kéo cô đến trước mặt mình: “Em không vui àà?”

Hàng mi thật dài của Từ Niệm Chi rủ xuống, cô lắc đầu: “Không có.”

Cô biết cái này cực kì khó, lần trước lúc giải cứu hai mươi mấy thiếu nữ kia, cô đã biết cơ hội tìm thấy Từ Xu Hòa cực kì bé nhỏ.

20 năm thay đổi từng ngày, đất nước biến chuyển lớn như vậy, khi đi trên đường gặp bạn học thời tiểu học còn chưa chắc nhận ra thì huống chi đứa trẻ bị bắt cóc từ lúc mấy tuổi.

Cô rất may mắn có thể gặp được ba mẹ Từ, nhưng sự may mắn này được tạo thành từ sự bất hạnh của Từ Xu Hòa, có nghĩ thế nào cũng làm con người ta khó thể thản nhiên tiếp nhận cuộc sống hạnh phúc bây giờ.

Lòng cô luôn có một cây kim.

Cô không phải nhất định phải tìm ra Từ Xu Hòa, cô chỉ hi vọng ba mẹ Từ có thể vui vẻ.

Thẩm Ngạn Chu nhìn thấy biểu cảm này của cô mà xót xa trong lòng, ngón tay hơi dùng sức kéo cô đến gần thêm: “Em phải tin chị em có thể đã gặp một người tốt.”

Từ Niệm Chi chớp mắt: “Sẽ là vậy sao?”

“Đương nhiên.” Thẩm Ngạn Chu trả lời thực chắc chắn: “Giống như những cặp vợ chồng mua những đứa trẻ bởi thủ đoạn phi pháp này, họ đều là nhưng người mãi không sinh được con, họ sẽ xem cô ấy như con ruột mà nuôi dưỡng, tình huống như Trương Gia Thuận chỉ là thiểu số.”

Nếu không có gì ngoài ý muốn thì ít nhất cô ấy vẫn đang sống ở một chỗ nào đó trên địa cầu, cùng chúng ta hít chung một bầu không khí, nhìn cũng một mặt trăng.

Thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó, cô ấy cũng tim liền tim với ba mẹ Từ.

Nếu không thể gặp cô ấy ở kiếp này, vậy chúng ta ở đây chúc cô ấy sống một đời vui vẻ, tất cả như ý.

Bóng đêm rọi xuống, từng nhà liên tiếp thắp lên ánh đèn, sáng rực chiếu xuống mỗi một người đi trên phố.

Vì ban nãy xem TV nên trong nhà không mở đèn lớn, chỉ có mỗi đèn đứng ở góc sáng lên, sắc đèn vàng dạ bóng hình nhỏ xinh của cô xuống sàn.

Từ Niệm Chi đưa tay lau khóe mắt, dù sao cũng là chuyện cô mong đợi lâu như vậy, trong lòng vẫn có hơi đau buồn.

Thẩm Ngạn Chu không lên tiếng, chỉ nắm tay cô, lẳng lặng chờ cô bình tĩnh lại.

Một lát sau, Từ Niệm Chi vào đôi mắt nặng nề của anh hít mũi: “Anh đói bụng không? Em đi nấu mì cho anh nhé?”

Thẩm Ngạn Chu thấp giọng: “Được.”

Nhân lúc Từ Niệm Chi đi nấu mì, anh xách vali vào phòng.

Lần công tác này vốn không biết phải đi bao lâu nhưng đoán chừng thời gian không quá dài nên quần áo mang theo không nhiều lắm, sắp xếp lại rất nhanh.

Không dùng mấy phút, đồ trong vali đã được anh bỏ lại vị trí cũ.

Thức mấy đêm, Thẩm Ngạn Chu không có thời gian nghỉ ngơi, vừa bắt được người tình nghi lại lo Từ Niệm Chi nên trực tiếp bay về Nam Giang, giờ mắt đã có một quầng thâm to.

Anh xoay người lấy ra một bộ quần áo ngủ từ trong tủ, muốn đi tắm rửa thư giãn.

Vừa ngẩng đầu, mắt dừng trên thỏ Benny đặt trên giường.

Ngày thường khi ngủ, anh một hai phải ôm cô ngủ, cô không có cơ hội ôm thỏ, nhưng trong mấy ngày anh đi, chú đã nằm ở chỗ bình thường anh nằm.

Anh có thể tưởng tượng ra mỗi ngày cô đều ôm điện thoại nóng lòng chờ anh hồi âm, dù ngủ cũng vào dựa vào thỏ Benny mới yên tâm.

Khoong chừng khi anh không ở bên, cô đều mở đèn đầu giường để ngủ.

Đầu tim loáng thoáng dấy lên cảm giác chua xót.

Cô gái không có cảm giác an toàn như vậy mấy ngày nay đã khó chịu đến mức nào?

Hàm dưới Thẩm Ngạn Chu căn chặt, anh thu lại ánh mắt, bước vào phòng tắm.

Đèn trong phóng tắm sáng tỏ, trước gương là một tấm máu thịt như tượng tạc.

Động tác cởi quần áo của anh hơi mạnh, bất cẩn cọ trúng vết thương súng bắn trên vai trái, hít hà một hơi.

Tuy vết thương súng bắn rất nhẹ nhưng vẫn đổ máu.

Đang định gỡ băng gạc băng bó, Thẩm Ngạn Chu vừa ngẩng đầu đã đụng phải hốc mắt đỏ ửng của Từ Niệm Chi trong gương.

Cô đi không một tiếng động, không biết từ khi nào đã đứng ở cửa, cô cắn môi, tiếng nói run run: “Thẩm Ngạn Chu, anh lại gạt em!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.