Ngủ Ngon Nhé Mặt Trăng - Vượng Tử A Oai

Chương 5: Người chết thứ hai




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày đó cũng có bầu trời đầy mây như hôm nay, bầu không khí oi bức bao trùm cả ngôi trường, rõ ràng chỉ mới chiều nhưng trời tối mịch kỳ lạ.

Tiết đó là tiết tự học, Thẩm Ngạn Chu trốn học lên sân thượng như thường ngày.

Chỉ cần anh ở đây, sân thượng sẽ biến thành địa bàn của mình anh, không ai dám đến.

Anh lấy ra một điếu từ trong túi, mặc kệ mười mấy tàn thuốc ngổn ngang dưới đất, cứ thế châm lửa, trong ánh lửa chập chờn thoáng thấy một bóng người.

Thẩm Ngạn Chu tựa vào lan can, mắt nhắm hờ rít vào một hơi, sau đó hai ngón tay kẹp lấy ra khỏi miệng.

Đứng ở đó là một nữ sinh, da dẻ trắng nõn, mặc một bộ đồng phục trắng xanh sạch sẽ theo khuôn phép, mái tóc túm thành một đuôi ngựa cao cao để lộ ra chiếc cổ thiên nga rất xinh.

Cô đeo tai nghe cầm theo một quyển sách trong tay, miệng nhỏ đang lẩm bẩm tiếng chim gì đó, dường như không cảm nhận được anh đang ở đây.

Thẩm Ngạn Chu không lên tiếng, cứ như vậy nhìn cô. Anh rất muốn biết khi cô gái đó nhận ra anh sẽ có biểu cảm gì.

Hút xong hai điếu thuốc cô gái đó vẫn không ngẩng đầu lên.

Chẳng thú vị.

Anh chẳng thấy hứng thú nữa nên xoay người sang chỗ khác hóng gió.

“Tí tách, tí tách.” Hạt mưa lớn rơi xuống, thấm vào trang vở của cô gái làm chữ viết nhòe ra.

Cô gái vì trốn mưa mà nhanh chóng cầm tập sách chạy vào hiên nhà.

Cô vì mãi lo chạy mà không nhìn đường, lúc sắp vào cửa cầu thang đã đâm vào bộ ngực rắn chắc.

Cái đâm khiến cô ngây ngốc, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, ngược chiều sáng thấy rõ mặt đối phương.

Thẩm Ngạn Chu cũng bất ngờ, anh theo bản năng cúi đầu nhìn cô gái trong lồng ngực.

Mái tóc cô ẩm nước vì mưa rơi, đôi mắt cũng lóng lánh, giống như một con thỏ nhỏ luống cuống làm lòng anh rộn rạo.

Cô gái có hơi ngượng ngùng, nở nụ cười với anh: “Bạn học, thật ngại quá.” Nói dứt câu đã chạy xuống.

Có lẽ là người phương Nam, giọng nói nhẹ nhàng như người.

Thẩm Ngạn Chu vẫn dậm chân tại chỗ, trong chốc lát ban nãy anh đã thấy rõ cái tên trên sách của cô gái đó.

—— Từ Niệm Chi.

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe.

Thẩm Ngạn Chu cầm trên tay nghe, đầu óc đang mê mang bị kéo về thực tại.

Trong không khí còn sót lại mùi hương ngọt ngào trên người cô.

Anh xao động, cắn chặt đuôi điếu thuốc.

Loa vang lên giọng nữ: “Đội trưởng Thẩm, có manh mối mới rồi.”

“Thẩm Ngạn Chu???” Cách màn hình, Tần Phỉ với biểu cảm bị phóng đại hét lên.

“Cậu làm gì thế? Phỏng vấn Thẩm Ngạn Chu có gì lạ cơ? Cậu quen anh ấy à?” Từ Niệm Chi ăn hộp cơm cá chình, không hiểu vì sao Tần Phỉ lại kích động thế.

“Thẩm Ngạn Chu á! Anh đẹp trai lớp kế bên trường cấp 3 đó! Người mà vừa đẹp trai vừa chơi bóng rổ giỏi, khi đó có không ít nữ sinh thích anh ấy, đến mình còn bị hút hồn một khoảng thời gian. Chỉ là bản tính quá lạnh lùng, cả ngày trời cứ xị mặt, thành tích cũng không tốt. Đến năm lớp 12 không biết bị ai đả kích mà nỗ lực vươn lên, cuối cùng vào Đại học Công an……” Tần Phỉ ở bên kia liên miệng phổ cập cho Từ Niệm Chi về nam thần thuở mới lớn của mình.

Cô ấy lải nhải: “Điểm làm mình hoảng hốt chính là Thẩm Ngạn Chu vậy mà ở lầu dưới mình, trước kia mình không nhận ra anh ấy!”

Nói như vậy Từ Niệm Chi hình như có chút ấn tượng.

Lúc cấp 3 Tần Phỉ từng tuyên bố muốn theo đuổi một nam sinh lớp kế bên, cuối cùng lại thành đôi với anh em chí cốt của người ta, nam sinh đó hình như tên Thẩm Ngạn Chu.

Từ Niệm Chi gắp miếng cá chình nhét vào miệng, trong đầu chậm rãi hiện lại đoạn hồi ức cấp 3.

Đáng tiếc dù nghĩ đến nghĩ lui vẫn không nhớ ra được cái gì liên quan đến Thẩm Ngạn Chu.

Tần Phỉ nhìn bộ dạng ngây thơ vô số tội của Từ Niệm Chi mà tức điên: “Cấp 3 lúc đó cậu chỉ lo học, mình đã nói cậu ra ngoài đi dạo nhiều chút mà không nghe, bằng không không đến mức lãng phí gương mặt này và thanh xuân tươi đẹp, sau đó lên đại học còn bị thằng khốn nạn lừa!”

Mỗi lần nhắc đến Tiêu Tễ là Tần Phỉ lại nổi nóng.

Thằng đàn ông đáng chết này, không trân trọng cục cưng Chi Chi của cô ấy thì thôi đi, còn tự nhiên ngoại tình với người khác, rốt cuộc anh ta có mắt không!

Chuyện này không cấu thành tổn thương quá lớn cho Từ Niệm Chi, sau khi biết chuyện cô chỉ bình tĩnh đề nghị chia tay với Tiêu Tễ, nhưng Tần Phỉ lại bực phát điên, người không biết còn tưởng cô ấy mới là người bị cắm sừng.

“Khi đó trẻ người non dạ mà, lúc trẻ ai chưa từng gặp phải mấy tên khốn nạn, được rồi, được rồi, đừng giận nữa.” Từ Niệm Chi tự biết đuối lý nên đành phải cười dỗ cô ấy.

Hai người nói thêm mấy chuyện đùa vui rồi cúp máy.

Lúc nãy vừa bật mic bừa bật hình nên ăn chưa được bao nhiêu mà bây giờ cơm đã lạnh mất.

Từ Niệm Chi đột nhiên hết muốn ăn.

Trước mắt hiện lên lại bóng lưng hôm nay thấy ở Cục cảnh sát, có lẽ là năm cấp 3 gặp ở đâu đó.

Cô không nghĩ nhiều.

Mưa trút xuống mấy ngày cuối cùng cũng ngừng, nhưng bầu trời thành phố Nam Giang vẫn giăng đầy mây đen, không biết đến khi nào mới có thể thấy lại ánh sáng.

Lúc này đội cảnh sát hình sự trong cục đang rền rang mở họp, nam chính trong câu chuyện còn chưa kịp về mọi người đã ngồi trong văn phòng phòng.

Bảng trắng trước bàn họp dán mấy bức ảnh chụp máu me lênh láng, nhìn vào hai tấm có gương mặt máu thịt lẫn lộn, mọi người có thể mơ hồ nhận ra đây là hai người phụ nữ.

Theo hướng mũi tên chỉ chính là bàn tay bị chặt bỏ của các cô.

Đội phó Triệu Dũng đứng trước bảng trắng: “Sáng ngày hôm qua trong con hẻm nhỏ của Khang Phú Hoa Viên xuất hiện một thi thể nữ. Người chết là Vương Giai Văn, 26 tuổi, là thu ngân của một siêu thị, nhà ở tại Khang Phú Hoa Viên. Cách thức hung thủ gây án giống cách giết hại Lý Tuệ như đúc, chúng ta nghi ngờ đây là cùng một người làm.”

Khang Phú Hoa Viên là khu nhà có tiếng của Nam Giang, bên trong rồng rắn lẫn lộn, khách thuê đa phần là người ngoài tỉnh đến Nam Giang làm công. Nói là khu nhà nhưng thật ra đến một cổng chính cũng không có, đừng nói đến có bảo vệ hay camera. Mấy con hẻm nhỏ len lỏi giữa các tòa nhà cũ nát, bốn hướng đều thông, nối tiếp ra quốc lộ bên ngoài.

Anh ấy hắng giọng rồi tiếp tục: “Pháp y đưa ra thời gian tử vọng là rạng sáng từ 2:00 đến 4:00 hôm qua, cũng chính là lúc cô ấy tan ca đêm, trên đường về nhà bị tập kích. Nhưng vì mấy ngày nay liên tục mưa, nước mưa đã rửa hết đi dấu tích, phá hủy phần lớn hiện trường, gây ra trở ngại rất lớn với việc điều tra của chúng ta.”

Vụ án ở Văn Đình Nhã Uyển tuần trước, cảnh sát đã khôi phục camera bị người ta ác ý phá hỏng, thức gần hai đêm xem kĩ từng chi tiết cũng không có người nào khả nghi.

Người đến nhà Lý Tuệ ngoại trừ dì giúp việc chỉ có bạn trai của cô ấy, Lâm Uy.

Trước mắt tuy Lâm Uy có động cơ cũng như thời gian gây án nhưng cảnh sát cũng không tìm được bằng chứng trực tiếp.

Camera của Văn Đình Nhã Uyển chỉ lưu trữ trong 14 ngày, cảnh sát suy đoán hung thủ vì tránh bị theo dõi mà 14 ngày trước đã lẻn vào nhà người chết. Thời gian hai tuần, hắn ta cần phải ăn uống tiêu tiểu, không thể nào chút vết tích cũng không để lại, cảnh sát hiện tại cũng không lấy được DNA.

Một vụ chưa xong đã thêm vụ nữa.

Người chết thứ hai xuất hiện.

Pháp y nhanh chóng kiểm tra hai thi thể.

Gương mặt của hai người chết bị tổn thương rất nghiêm trọng, vết thương trí mạng nằm ở phần đầu, xương sọ có vết thương hở, có dấu bị vũ khí cùn đập vào.

Còn một điểm giống nhau là sau khi hung thủ sát hại họ đều cắt tay các cô.

Mặt cắt vô cùng bằng phẳng, một dao xương cốt đứt đoạn.

Đồng thời pháp y còn phát hiện vết thương trên người họ đều ở bên phải, lấy bên trái làm điểm tựa, dùng tay trái đập.

Tổng hợp các manh mối, cảnh sát phác họa chân dung của hung thủ: Chiều cao khoảng 1m7, dáng người cường tráng, thuận tay trái, làm việc cẩn thận, nhất định từng học đến cao đẳng.

Về mặt vũ khí, pháp y cho rằng công cụ là một con dao phay bén, có thể thấy được phần rỉ sét trên thi thể.

Công cụ càng lớn, tốc độ cắt càng nhanh, thời gian tiếp xúc với thi thể càng ngắn sẽ có thể cắt được tay càng sạch sẽ, con dao này có thể lớn hơn con dao bình thường một chút, có lẽ đã dùng một thời gian nhất định.

Cảnh sát không ngừng bước chân, tiến hành lấy lời khai nhân viên mọi cửa tiệm cho thể mua được dao phay, không tìm được dao phay cỡ lớn không nói, đến người đặc biệt cũng chẳng phát hiện.

Nghe xong lời đội phó, cảnh sát bên trong phòng họp đều im lặng không đáp. Bên dưới có một cậu trai trắng nõn năm nay vừa đến đội bọn họ, bình thường hay được gọi là Vượng Tử.

Vượng Tử nhìn ghi chép của mình rồi lên tiếng bổ sung: “Hơn nữa hai người chết đều không có dấu vết giãy dụa, hành xóm xung quanh đều không nghe thấy tiếng hét, nghi ngờ là người quen gây án.”

Triệu Dũng gật đầu: “Hung thủ sau khi gây án thường sẽ hoảng loạn, điều này sẽ thể hiện trực tiếp tại hiện trường vụ án, nhưng người này không hề có cảm xúc như vậy, còn thu dọn hiện trường, đúng là hiếm thấy.”

Vụ án đột ngột xuất hiện làm người của đội hình sự trở tay không kịp.

Trong mấy này, họ liên tục rơi vào vòng lặp tìm thấy manh mối rồi lại đứt đoạn.

Trong văn phòng, cảnh sát nào cũng cau mày, trong lòng mọi người biết rõ đây là án giết người liên hoàn vô cùng ác liệt, hung thủ cực kỳ xảo quyệt. Nếu như không thể mau chóng phá án, hắn ta sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn cho việc trị an cũng như an toàn của nhân dân thành phố Nam Giang.

Hơn nữa vụ án thứ hai xảy ra bên ngoài, có không ít người chứng kiến đã gây ra một trận chấn động trong xã hội, rất nhiều bên truyền thông chú ý.

Mà điểm kỳ quặc chính là do người quen gây án. Dựa theo kết quả điều tra, cuộc sống thường ngày của hai người họ hoàn toàn không hề có điều gì giống nhau.

“Cho nên hai vụ án này ngoài trừ hành vi gây án giống nhau thì dường như không còn gì trùng khớp nữa.”

“Còn một cái nữa.” Thẩm Ngạn Chu ngồi một bên im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng: “Tính tình của hai người chết dường như đều không tốt lắm.”

Đây là chi tiết biết được lúc điều tra người nhà và đồng nghiệp của họ.

Công việc của Lý Tuệ và Vương Giai Văn không giống nhau, thu nhập khác, hoàn cảnh cũng không, điểm tương đồng duy nhất là tính cách.

Này cũng phù hợp với hành vi cắt tay để hả giận của hung thủ.

“Nhưng quan hệ của họ đều rất đơn giản, tuy quan hệ với các đồng nghiệp không tốt nhưng không đến mức thù hằn, bạn bè cũng không có mấy người, sao lại có kẻ thù chung được chứ?” Triệu Dũng đưa ra nghi vấn.

Thẩm Ngạn Chu không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm vào hai đôi tay bị máu tươi nhuộm đỏ trên bảng trắng.

Mấy ngày qua, đối với với vụ án thứ nhất, họ đã rơi vào đường cùng, hiện giờ lại đến vụ thứ hai.

Quan hệ xã hội của hai người chết thoạt nhìn không có gì giống nhau, hung thủ nhất định là sợi dây liên kết giữa hai người mà họ đã bỏ sót.

Động cơ chính để hung thủ cắt tay là gì? Sao hắn lại có thể tránh camera vào nhà nạn nhân đầu tiên?

Điểm khả nghi trong vụ án trùng trùng điệp điệp, điểm cần suy đoán cũng còn rất nhiều, ngón tay Thẩm Ngạn Chu vân vê giữa mày.

Anh nhìn lướt qua cả văn phòng, mắt người nào người nấy đều là tơ máu, đây là kết quả của việc làm việc cường độ cao trong mấy ngày liên tục.

“Được rồi, hôm nay ngừng ở đây trước, về nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm sau lại tiếp tục.”

Bằng không cứ điều tra như vậy, hung thủ còn chưa bắt được, đội cảnh sát đã ngã gục.

Mọi người ngạc nhiên mất mấy giây sau khi nghe thấy, sợ Thẩm Ngạn Chu đổi ý nên ai cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc ở vị trí mình, đặc biệt là Hướng Hành, chạy nhanh hơn bất kì người nào.

Thức suốt mấy ngày, bây giờ đứng nhắm mắt cũng có thể ngủ.

Thẩm Ngạn Chu không vội về, anh lại đi sắp xếp tài liệu rồi mới cầm điện thoại lên.

WeChat báo có một tin nhắn mới.

Anh bấm mở, thầm giật mình.

【Niệm Niệm thực vượng xin thông qua lời mời kết bạn】

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.