Ngủ Ngon Nhé Mặt Trăng - Vượng Tử A Oai

Chương 43: Yêu nhau kể từ hôm nay




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Tịch Hải.

Phòng bệnh to ngập trong mùi nước sát trùng, trong mắt là một mảng màu trắng hợp quy tắc, yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng truyền dịch.

Người nằm trên giường mặc áo bệnh nhân sọc, hai mắt nhắm lại, ống thở cắm vào xoang mũi, gương mặt tiều tụy, môi khô khốc, như hai người khác nhau so với bộ dạng hăng hái thường ngày.

Từ Niệm Chi lẳng lặng ngồi trước giường bệnh, luôn nhìn mặt Thẩm Ngạn Chu, chẳng chịu dời mắt.

Đèn phòng phẫu thuật sáng cả một tối hôm qua, rạng sáng mới tắt đi. Cô ngồi bên ngoài nhìn bác sĩ ra vào liên tục mà cả người cứng đờ, không dám tưởng tượng bên trong đang trải qua chuyện gì.

Loại cảm giác này còn khó chịu hơn một nghìn lần so với lúc cô bị kẻ bắt cóc bắt cóc.

Thẩm Ngạn Chu nằm ở phòng hồi sức mười tiếng, sáng sớm sau khi các chỉ số sự sống đã ổn định mới được đẩy vào phòng bệnh bình thường, nhưng vì mất máu quá nhiều nên khi nào tỉnh lại vẫn là ẩn số.

Từ Niệm Chi trông anh cả một buổi tối, trong lúc đó từng người từng người đội hình sự đến khuyên cô nghỉ ngơi nhưng cô chẳng hề nhúc nhích, mọi người cũng không còn cách nào, chỉ có thể tùy theo ý cô.

Cô không để lộ biểu cảm, cũng không cử động, duy trì một tư thế ngồi cả buổi sáng.

Lúc này cơn đau mới chầm chậm âm ỉ trong lồng ngực. Người sáng hôm qua còn ổn mà bây giờ bỗng như một chiếc lá rụng khô héo, nằm trên giường không chút sức sống.

Cửa phòng bệnh không đóng chặt, tiếng nói chuyện bên ngoài vọng vào.

Hướng Hành nói với người bên cạnh: “Đúng là nguy hiểm, chỉ lệch hai cm nữa thì mạng đội trưởng không còn.”

“Cục trưởng Trương nghe xong bị dọa đến bệnh tim tái phát, mà khả năng tiếp nhận của chị dâu không tệ, từ tối hôm qua đến giờ luôn rất bình tĩnh.”

Triệu Dũng đứng bên cạnh không đáp câu nào, anh ấy nhìn chằm chằm bóng hình nhỏ gầy, thở ra một hơi.

Cô như vậy nào phải bình tĩnh, rõ ràng là nhất thời có quá nhiều cảm xúc đọng lại nên thoạt nhìn không có biểu hiện gì.

Hướng Hành ngáp một cái: “Anh Dũng, anh đi ăn cơm trước đi, có thể một lát nữa đội trưởng tỉnh lại đó.”

Triệu Dũng lại liếc nhìn vào phòng bệnh, khoác vai Hướng Hành: “Cậu đi trước đi.”

Tiếng bước chân dần khuất xa, cuối cùng người trong bệnh mới cử động.

Từ Niệm Chi nuốt nước bọt thấm giống, chậm rãi vươn tay ra, nhẹ ngoéo một ngón ta của Thẩm Ngạn Chu.

Lạnh lẽo, không cảm nhận được chút ấm áp nào.

Cô rủ mắt, hàng mi thật dài bất lực khép lại, che đi hốc mắt của cô.

“Thẩm Ngạn Chu.” Từ Niệm Chi thì thầm gọi: “Anh nói trước kia anh ngỗ nghịch, bây giờ em mới tin đó là sự thật.”

“Ngày hôm qua rõ ràng mọi người đều không cho anh kích động như vậy nhưng càng ngăn anh lại càng một làm.”

Cô cúi đầu, nhìn ngón tay hai người câu vào nhau, mũi đột nhiên chua xót.

Từ lúc chuyện xảy ra đến này, cô chưa hề khóc, nhưng hiện tại cảm giác đau buồn từ bốn phương tám hướng ập về đây, dường như đang cắn nuốt côcô.

Bây giờ Thẩm Ngạn Chu đang nằm trên giường, không thể giống như trước đây sờ đầu hay nắm lấy tay cô, cũng không thể dùng cặp mắt mãi luôn dịu dàng nhìn cô chăm chú.

Mà vốn tất cả nguyên nhân là vì anh cứu cô.

Vốn dĩ người nên nằm trên giường bệnh là cô.

Anh đánh cược mạng của mình để bảo vệ cô.

Một giọt nước mắt trong suốt trượt xuống, nặng nề thấm vào khăn trải giường, biến thành vệt nước đậm màu.

Cô luôn cảm thấy kịch bản cuộc đời đã được thượng đế sắp xếp trước. Mọi trắc trở phải trải qua, núi lớn phải lướt ngang đều được chọn trước khi sinh ra.

Nửa đời trước của cô có hơi khổ cực nhưng cô chưa từng trách ai. Trong lúc cô cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, là ba mẹ hiện tại cứu cô, từ đây cuộc sống đã xảy ra chuyển biến mới.

Yêu ở chỗ cô là một thứ có thể giải thích được. Tựa như tình yêu ba mẹ dành cho cô, đó là tình cảm và sự áy náy của họ với con gái ruột được bù lên người cô mà thôi.

Còn cái thích của Thẩm Ngạn Chu dành cho cô, thật ra cô vẫn luôn chưa tìm được lí do khiến mình tin vào. Anh có lẽ vì cô đáng yêu, cũng có lẽ vì tính cách tốt, hoặc có lẽ là bị nhưng phẩm chất khác của cô thu hút, nhưng đó đều không phải là thứ chỉ mình cô có, anh yêu cô thì cũng sẽ yêu người khác như vậy.

Vậy nên cô mới luôn lưỡng lự, không có dũng khí để ra khỏi tường thành an toàn mà mình tự tạo này, không dám tiếp nhận mối quan hệ mới có thể mang đến tổn thương.

Nhưng vào ngày hôm qua, ý nghĩ của cô đã thay đổi.

Một người phải yêu một người khác nhiều bao nhiêu mới có thể tình nguyện đánh cực mạng mình để bảo vệ đối phương trong giờ phút nguy hiểm như vậy.

Cô thật sự đáng được anh đối xử như vậy sao?

Từ Niệm Chi nắn ngón tay dần ấm lên của Thẩm Ngạn Chu, hít mũi: “Thẩm Ngạn Chu, câu hỏi trước kia anh hỏi em, em đã nghĩ kỹ rồi.”

“Vốn dĩ muốn đợi team building xong nói với anh nhưng ai ngờ kế hoạch lại bị phá rối.”

Chuyện tới nước này cũng không còn gì để do dự nữa.

“Thẩm Ngạn Chu.” Từ Niệm Chi ngẩng đầu, hai tròng mắt lấp lánh nước, tuy giọng rất nhỏ nhưng cô chắc chắn có thể chui vào tai anh.

“Em muốn cùng anh thửthử.”

Em đồng ý ở bên anh, giống như những cặp đôi bình thường, ăn cơm, hẹn hò, nắm tay tản bộ bên hồ ban đêm.

Hai mắt Thẩm Ngạn Chu vẫn nhắm nghiền, không không có chút dấu hiệu sắp tỉnh.

Từ Niệm Chi cũng mặc kệ anh có nghe hay không, chỉ lo tiếp tục câu chuyện của mình: “Anh không giống những người em gặp, anh thoạt nhìn rất lạnh lùng, đối với chuyện gì cũng thờ ơ, nhưng sau khi tiếp xúc em mới phát hiện thật ra anh là một người rất tốt.”

“Em biết mỗi lần anh chấp hành nhiệm vụ sẽ luôn xung phong, để mình gách nhiều nguy hiểm nhất, cố hết sức để bảo vệ đội viên mình. Bình thường đi đường cũng vậy, gặp một người già qua đường rất chậm, anh sẽ kiên nhẫn chờ, chừa bao giờ ấn còi giục họ. Hơn nữ có một lần em thấy một túi thức ăn mèo trên xe anh, mỗi ngày sau khi tan ca sẽ thấy mấy con mèo hoang trong khu đang vây quanh túi đó, ăn rất vui vẻ.”

“Anh nói với em trước kia anh vì thích em nên mới biến thành một người tốt hơn, nhưng chính anh cũng không biết, trong rất nhiều khoảnh khắc, anh cũng đang sưởi ấm rất nhiều người khác.”

Ở rất nhiều khoảnh khắc, anh cũng là ánh sáng của em.

“Vậy nên em nghĩ, một người tốt như vậy mà thích em, em may mắn thật.” Từ Niệm Chi cầm tay Thẩm Ngạn Chu: “Thẩm Ngạn Chu, em đồng ý nhận lấy tình yêu của anh, cũng đồng ý yêu anh như anh yêu em.”

Giọng cô có hơi nghẹn ngào: “Anh phải mau mau tỉnh lại, bằng không bạn gái vừa tới tay anh là bay mất, có biết không?”

Vừa dứt câu không lâu, bàn tay cô nắm bỗng siết thật chặt, sau đó quay ngược lại bọc lấy tay cô.

Từ Niệm Chi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt mang ý cười của Thẩm Ngạn Chu.

Không biết anh đã tỉnh bao lâu, cũng không biết đã nghe được gì, nhìn thoáng qua anh vẫn rất yếu nhưng tâm trạng chắc chắn rất tốt.

Từ Niệm Chi bỗng đỏ bừng, cô theo bản năng muốn rút tay ra, lắp bắp nói: “Anh, anh, anh tỉnh khi nào mà không nói với em một tiếng!”

Thẩm Ngạn Chu không để cô chạy, tay càng nằm chặt: “Có một con thỏ con nào đó nói nghiêm túc quá làm anh không đành cắt ngang.”

“Anh phiền thật đó!” Từ Niệm Chi đỏ mặt đấm nhẹ vào cánh tay anh.

Thẩm Ngạn Chu “xuỵt” một tiếng, cô lập tức căng thẳng: “Có phải động đến vết thương của anh không, xin lỗi, em đi gọi y tá cho anh.”

Tiếng chuông gọi y tá đầu giường vang lên không lâu, y tá đã đẩy xe đi vào: “Thẩm Ngạn Chu giường 19, tỉnh dậy cảm thấy thế nào?”

Thẩm Ngạn Chu gật đầu: “Tôi thấy khá ổn.”

Y tá giúp Thẩm Ngạn Chu nâng giường lên, sau đó nhìn thoáng qua thiết bị giám sát đầu giường: “Các hạng mục đều bình thường, không cần lo lắng nhé. Sau khi hết thuốc tê, ngực có thể sẽ hơi đau, đây cũng là bình thường.”

Cô ấy lấy ra nhiệt kế nhắm vào trán Thẩm Ngạn Chu: “Nhiệt độ cơ thể 36.7, sốt đã hết rồi, còn một điều nữa là hôm nay chưa thể xuống giường, vết thương phẫu thuật hôm qua vẫn chưa co lại hết. Người nhà thỉnh thoảng giúp anh ấy kiểm tra miệng vết thương có rỉ máu hay không, có thì ấn chuông gọi chúng tôi, những cái khác thì không có vấn đề gì nữa, chú ý nghỉ ngơi là đượcđược.”

Hai chữ “người nhà” bỗng ập vào tai Từ Niệm Chi không chút đề phòng, cô sững người vài giây chớp mắt, đến khi phát hiện y tá thắc mắc nhìn mình mới vội vàng nhận lời: “Vâng vâng.”

Quay đầu lại thấy Thẩm Ngạn Chu đang nhìn cô cười, Từ Niệm Chi trừng mắt liếc anh, nhăn mũi bày ra dáng vẻ mình tự cho là rất hung dữ. Nào ngờ gương mặt phụng ra càng giống chú hamster nhỏ, chút sức uy hiếp cũng không có.

Ý cười trên khóe môi anh càng gia tăng.

“Còn cười thì em không để ý đến anh nữa!” Từ Niệm Chi thật sự bị anh chọc tức chết.

“Đừng, đừng, đừng.” Thẩm Ngạn Chu cười, anh đưa tay kéo cô lại gần: “Anh sai rồi, sai rồi.”

Cửa phòng bệnh gõ vang, ngay sau đó cục trưởng Trương đẩy cửa vào nhưng không ngờ bên trong còn có người nên ông ấy ngừng bước.

Thẩm Ngạn Chu nhìn thấy có người đến, anh thu lại nét mặt thư thả, ngồi thẳng người: “Cục trưởng Trương.”

Từ Niệm Chi chưa gặp qua người này nhưng nhìn từ cách ăn mặc và thái độ của Thẩm Ngạn Chu thì cũng đoán được đây hẳn là lãnh đạo nào đó của cục thành phố nên cũng gọi theo anh: “Chào cục trưởng Trương.”

Cục trưởng Trương không hỏi quan hệ của hai người, chỉ nở nụ cười với Từ Niệm Chi.

Mắt Từ Niệm Chi dừng trên tệp tài liệu cục trưởng Trương đang cầm, cô chủ động trước: “Hai người nói chuyện đi ạ, em ra ngoài hít thở một lát.”

Cửa vừa đóng lại, không khí trong phòng bỗng trở nên kì lạ.

Nụ cười của cục trưởng Trương biến mất trong giây lát, nghiêm mặt, Ông ấy ném tệp tài liệu vào người Thẩm Ngạn Chu, chỉ vào mũi anh mắt: “Con có năng lực nhỉ? Anh hùng cứu mỹ nhân phải không? Nếu con xảy ra chuyện gì thì chú phải nói với ba con thế nào!”

Thẩm Ngạn Chu gãi tai: “Con không phải vẫn ổn sao?”

“Con gọi cái này là ổn à?” Cục trưởng Trương tức đến mức mất giọng: “Tối hôm qua con phẫu thuật hết năm, sáu tiếng, viên đạn suýt chút đã xuyên qua động mạch tim, máu không thể nào cầm được. Chú chạy cả đêm từ Nam Giang đến mà giờ con nói với chú là con vẫn ổn hả?”

“Vâng, vâng, con nhận sai.” Giọng điệu Thẩm Ngạn Chu điềm tĩnh, hiếm khi nhận sai nhanh như vậy.

Anh nói như vậy làm cục trưởng Trương không biết nên nói tiếp thế nào. Vì vốn ông ấy cho rằng anh sẽ cãi chày cãi cối như bình thường nhưng nào ngờ như đấm vào bị bông.

Cục trưởng Trương xoa ngực, lửa giận tiêu tan một chút: “Là vì cô bé ban nãy sao?”

Thẩm Ngạn Chu nhẹ “ừm” một tiếng.

Được, vẫn là một kẻ si tình. Nếu ba anh trên trời có linh, không biết có cảm thấy vui mừng hay không.

“Lần sau không được như vậy nữa! Trong quá trình chấp hành nhiệm vụ còn lỗ mảng như vậy nữa thì ghi tội xử phạt!” Cục trưởng Trương lạnh lùng.

“Vâng.” Thẩm Ngạn Chu hôm nay vô cùng dễ nói chuyện, anh ngồi trên giường bệnh với mái tóc lù xù trước trán, nhìn giống một con golden retriever ngoan ngoãn.

Cục trưởng Trương không muốn quản chuyện lộn xộn này, ông ấy lấy xấp tài liệu ra khỏi tệp, đưa đến trước mặt Thẩm Ngạn Chu: “Qua đối chiếu DNA, xác nhận Trương Gia Thuận chính là hung thủ giết hại Tiết Quế Lan.”

Thẩm Ngạn Chu nhíu mi: “Hôm qua ở hiện trước, hắn ta nói hắn cũng giết Lý Tuệ và Vương Giai Văn.”

“Bây giờ không có chứng cứ trực tiếp chứng minh điều này, cách xử lí hiện trường hai vụ án trước rất khá, nhưng Hà Triển Minh cũng tham gia giết nước nên chúng ta không bắt sai, tiếp theo chỉ xem hắn ta nói thế nào.”

“Trương Gia Thuận thế nào rồi ạ?” Thẩm Ngạn Chu hỏi.

Cục trưởng Trương thở dài: “Tử vong tại chỗ rồi.”

Thẩm Ngạn Chu kinh ngạc chớp mắt rồi sau đó nghĩ thông.

Nhảy từ lầu 4 xuống không chết cũng phế. Hơn nữa lúc hắn ta tự mình bắn mình thì đã có thể nhìn ra Trương Gia Thuận không muốn sống nữa, ý chí sống lung lay, người như vậy dù có đi bệnh viện cũng không thể cứu được.

“Vậy án này đến đây là kết thúc hay sao ạ?”

Nét mặt cục trưởng Trương phức tạp hẳn, ông ấy lấy ra một tờ giấy khác, nói ra một câu người khác không ngờ đến: “Lúc chúng ta làm kiểm tra DNA cho Trương Gia Thuận, phát hiện hắn ta là một trong những đứa trẻ bị lừa bán trong “án lừa bán ở Quảng Đông” chấn động nhất thế kỷ trước.”

Bệnh viện thật sự không thể ở lâu, cho dù có bệnh hay không, ở đây đêu vô cùng mệt mỏi.

Từ Niệm ra khỏi phòng bệnh, vòng đén vườn hoa trung tâm.

Vườn hoa trung tâm không có nhiều người lắm, chỉ có một vài điều dưỡng đẩy người bệnh đi phơi nắng.

Từ Niệm Chi hít vào một hơi không khí trong lành, cảm thấy đại não mê mang của mình cuối cùng cũng được cứu rỗi.

Cô đi dọc lối đi, đi lung tung một hồi đã ra khỏi bệnh viện.

Trên đường ồn áo nhốn nhào, đến đến lui lui đều là xe và người đi đường, không au đứng lại đây. Tuy rất ồn nhưng lại không nhộn nhịp như nơi khác.

Từ Niệm Chi đi đến một quán bán cháo, nhớ đến y tá nói Thẩm Ngạn Chu chỉ có thể ăn thức ăn lòng nên định tiện thể mua cho Thẩm Ngạn Chu rồi về.

Điện thoại vừa chuyển khoản xong, tin nhắn của Thẩm Ngạn Chu đã nhảy vào.

Z: 【Em ở đâu?】

Từ Niệm Chi phát hiện người đàn ông này rất thích xác nhận vị trí của cô, giống như sợ cô sẽ chạy mất, Cô vừa xách hộp cháo được đóng gói xong, vừa trả lời lại: 【Em đang mua thức ăn cho anh.】

Z: 【Em mau về đi.】

Mày Từ Niệm Chi nhíu lại: 【Anh khó chịu ở đâu à?】

Bên kia không trả lời lại ngay làm lòng cô bồn chồn, tốc độ bước nhanh thêm.

Mãi đến khi đến cửa bệnh viện, tin nhắn mới mới được gửi đến.

Chỉ có năm chữ đơn giản.

【Chỉ là muốn gặp em.】

“……” Anh điên hửm.

Từ Niệm Chi cầm điện thoại mà rất muốn liếc anh nhìn anh, anh có biết cô suýt bị hù chết không?

Nói thì nói như vậy, nhưng bước chân của cô không hề chậm lại, dùng thời gian ngắn nhất quay về phòng bệnh.

Y tá sáng nay kiểm tra phòng đang thay băng cho Thẩm Ngạn Chu bên trong.

Thật ra cô y tá nhỏ không lớn tuổi, khi đối mặt với thân máu thịt như tượng tạc này cũng mặt đỏ cai hồng.

Lúc sáng anh đến, trạm y tá đã muốn nổ tung, nói phòng hồi sức đưa đến một cảnh sát trẻ có gương mặt tuấn tú, chỉ là bên cạnh luôn có một cô gái đi theo, có lẽ là bạn gái.

Lúc vừa mới thay băng thật sự rất đau, chỉ là Thẩm Ngạn Chu chịu đựng không rên lấy một tiếng, cơ bắp cả người căng cứng, ướt một lớp mồ hôi mỏng.

Ai ngờ bạn gái vừa vào, anh đã bắt đầu kêu rên, cái diễn xuất này thật sự không chê vào đâu được, đến y tá cũng bất ngờ.

Từ Niệm Chi đặt cháo xuống đi đến, mặt đầy nét lo lắng: “Đau lắm sao?”

Thẩm Ngạn Chu cắn chặt răng: “Ừm.”

Từ Niệm Chi nhìn sang y tá: “Phiền chị nhẹ tay một chút ạ.”

Y tá nhìn thấu tất cả: Làm quáquá.

Cô ấy mau mau bôi thuốc, căn dặn miệng vết thương không được dính nước xong thì cầm dụng cụ đi ra cửa, không muốn tiếp tục ở đây làm bóng đèn.

Từ Niệm Chi bưng cháo đến đặt lên bàn nhỏ trước mặt Thẩm Ngạn Chu, còn giúp anh mở nắp ra: “Anh có vết thương nên em không dám mua cháo khác nên đành mua cháo rau, anh tạm ăn một chút nhé.”

Mắt Thẩm Ngạn Chu dời khỏi cháo trước mắt, ung dung nhìn về phía cô không nhúc nhích.

Từ Niệm Chi bị anh nhìn như vậy có hơi hồi hộp: “Là…… Không hợp khẩu vị anh sao?”

Thẩm Ngạn Chu nâng mi, môi mỏng khẽ hé: “Chi Chi, đút anh.”

Từ Niệm Chi: “?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.