(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nắng giữa trưa chói chang, hàng đào trồng thành từng hàng bên đường, hoa phía trên tùy ý nở rộ, như nhiều đám mây đỏ tươi đang chao liệng trong gió.
Ăn cơm xong, trưởng phòng sờ cái vụng căng tròn, anh ta dùng tăm xỉa răng rồi đề nghị: “Nghe nói trong Đào Nguyên sơn trang có một vườn dâu tây, chi bằng chúng ta đi hái đi?”
Vừa cơm nước xong, cơn buồn ngủ của mọi người lại nổi dậy nhưng nhìn bộ dạng hứng khởi của trưởng phòng, không ai dám phật ý anh ta, đánh nói đi thôi, đi thôi.
Vườn dâu tây thu hút không ít du khách, cả khu vườn có hai mươi mấy lều lớn, giữa trưa nên dường như lều nào cũng có người.
Từ Niệm Chi và Dương Tiểu Bàn đi theo sau đoàn, lấy xong rổ thì chọn vườn ít người nhất đi vào.
Vừa nãy thấy Thẩm Ngạn Chu còn đang tăng ca, không biết vì sao bây giờ cô làm gì cũng chẳng có hứng thú.
“Chi Chi, cậu xem, trái dâu tây này lớn thật đó!” Dương Tiểu Bàn hưng phấn đặt trái dâu vừa hái vào lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Từ Niệm Chi.
Từ Niệm Chi nhìn thoáng qua cười: “Ừm, đúng là rất to.”
Dương Tiểu Bàn cẩn thận bỏ dâu tây vào rổ, nghi hoặc nhìn Từ Niệm Chi: “Sao vậy Chi Chi, cậu mệt sao?”
“Có hơi mệt một chút, không sao đâu.” Từ Niệm Chi cũng đưa tay hái xuống một trái dâu: “Vốn dĩ trưa mình muốn ngủ, tối qua không ngủ ngon.”
“Vậy cậu về ngủ đi, mình hái dâu xong phân cho cậu một ít.”
Từ Niệm Chi lắc đầu trấn an bạn thân: “Aiya không sao đâu, đến cũng đến rồi. Hơn nữa dâu vào rổ cậu mình còn lấy ra được sau?”
Dương Tiểu Bàn giương nanh múa vuốt chạy về phía trước: “Không bao giờ giúp cậu nữa! Mình tốt bụng mà thành lòng lang dạ thú!”
Từ Niệm Chi cười đuổi theo: “Mình sai rồi, sai rồi.”
Cô còn định nói gì đó nhưng bất chợt bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Thoáng thấy tên hiện trên màn hình Thẩm Ngạn Chu, Dương Tiểu Bàn đứng cạnh tự giác lùi xa, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Không sao, không sao, cậu nghe đi, mình sang bên cạnh xem xem. Ấy chà, cải trắng nuôi lớn bị trộm đi mất rồi, mình biết mà, cậu tha hồ đuổi theo tình yêu đi, đừng lo lắng cho mình……”
Từ Niệm Chi dở khóc dở cười, quay người ấn nút nghe: “Alo.”
“Em đang ở đâu?” Giọng Thẩm Ngạn Chu nghe rất sốt ruột, bên cạnh anh có lẽ còn có người khác, cô loáng thoáng nghe tiếng nói chuyện.
Từ Niệm Chi không rõ lí do nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Tôi đang ở vườn dâu trong Đào Nguyên sơn trang.”
“Em ở một mình sao?”
“Không.” Từ Niệm Chi ngẩng đầu nhìn xung quanh, Dương Tiểu Bàn đã chạy đến cuối lều, còn có hai ba đồng nghiệp ở bên cạnh: “Mọi người đều ở đây, vừa ăn cơm xong trưởng phòng nói muốn hái dâu tây nên chúng tôi đến.”
Thẩm Ngạn Chu thở nhẹ ra nhưng giọng điệu vẫn rất nghiêm túc: “Đừng rời khỏi đồng nghiệp em, nhất định đừng làm gì một mình.”
Từ Niệm Chi cầm điện thoại, vừa lựa dâu vừa nói: “Tôi biết rồi, sẽ không tự mình đi, tôi chắc chắn sẽ ở cạnh Tiểu Bàn.”
Đầu bên kia có lẽ đang bận nên cấp bách dặn dò vài câu rồi cúp máy.
Cô đứng tại chỗ, cúi đầu đếm dâu trong rổ, đã có hai mươi mấy trái, vì muốn cho Thẩm Ngạn Chu một ít nên còn phải hái thêm.
Từ Niệm Chi không quá thích kiểu hoạt động cần vận động thế này, bình thường vào ngày nghỉ, nhiều nhất cô cũng chỉ ra ngoài tìm một quán yên tĩnh ngồi xuống, uống cà phê đọc sách gì đó, cực ít đi dạo phố hay chơi trò gì đó. Nhưng theo nguyên tắc đến cũng đến rồi thấm trong xương người Trung Quốc, nếu người ở đây mà không hái ít dâu về thì thật phí.
Lều trong suốt không chống được ánh mặt trời, cô kéo mũ che nắng xuống, ngân nga đoạn hát nhỏ, chậm rãi tản bộ trong vườn, nhìn trái ngon thì hái xuống, không hề vội chút nào.
Hơn mười phút sau, chủ vườn dâu tây tức tốc chạy vào, ông ấy khom lưng cúi đầu: “Thật ngại quá, tôi nhận được thông báo tạm thời phải đóng cửa khẩn cấp, đã gây phiền phức cho mọi người rồi, dâu tây của các vị chúng tôi sẽ giảm 20% giá.”
Từ Niệm Chi và Dương Tiểu Bàn vẫn còn trố mắt nhìn nhau nhưng thấy mọi người lục tục đi ra nên cũng bước theo.
Ông chú ấy vẫn đứng ở cửa không ngừng xin lỗi khách hàng, Từ Niệm Chi thanh toán xong dâu của mình thì đi qua: “Xin chào chú, cho con hỏi có chuyện gì vậy ạ?”
Ông chú gãi đầu: “Tôi cũng không rõ lắm, hình như đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm, cô bé, con về khách sạn đợi đi, đừng đi đâu cả.”
“Chi Chi, cậu làm gì thế, đi mau thôi!” Dương Tiểu Bàn đứng ở phía xa gọi cô.
Từ Niệm Chi lên tiếng rồi quay đầu lại nói lời cảm ơn với ông chú, trong chốc lát ấy, cô nhạy bén nhận ra ánh mắt ông ấy nhìn cô có hơi trốn tránh.
Cô cau mày nhẹ, chưa kịp suy xét kĩ đã phải nhanh chóng xách dâu chạy theo đoạn người.
Sau khi trở về khách sạn, mọi người đều không hiểu vì sao nhân viên khách sạn đều đứng hết ở đại sảnh, dẫn từng người về phòng, hơn nữa còn dặn dò không có thông báo, tất cả mọi người không được tự tiện ra ngoài.
Có người hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì những quản lí đại sảnh chỉ cười nói làng du lịch xảy ra sự cố nhỏ.
Tim Từ Niệm Chi chùng xuống, cô tự nhiên liên tưởng đến cuộc gọi vừa nãy của Thẩm Ngạn Chu, giọng điệu của anh hấp tấp, lo lắng đến vậy dường như chưa từng có.
Cô rủ mắt, lấy ra thẻ phòng mở cửa.
Cô thầm suy đoán trong lòng, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó không tốt.
–
Ánh mặt trời vẫn chói chang như cũ, xuyên qua khe hở giữa tầng tầng lớp lớp lá cây, tạo thành quầng sáng dưới đất bùn.
Con đường thôn nhỏ vốn ngập tiếng tán gẫu giờ yên tĩnh vô cùng, không giống bình thường.
Vụ án xảy ra ở thôn trong Đào Nguyên sơn trang, thuộc thành phố Tịch Hải. Cục cảnh sát thành phố Tịch Hải phản ứng rất nhanh, từ lúc nhận cuộc gọi báo án cho đến khi cảnh sát đến hiện trường vụ án chỉ mất nửa tiếng.
Hiện trường đã được kéo băng cảnh báo từ lâu, sau khi đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Tịch Hải tiến hành khám nghiệm hiện trường đã bất ngờ phát hiện cách thức gây án có độ trùng hợp cao với án lớn giết người liên hoàn ở thành phố Nam Giang lúc trước, sau khi xin chỉ thị cấp trên, quyết định thông báo cho đội hình sự Nam Giang.
Tịch Hải là thành phố kế bên Nam Giang, nhưng Đào Nguyên sơn trang lại ở vùng ngoại thành của thành phố Tịch Hải, lúc Thẩm Ngạn Chu đến đã là bốn giờ chiều.
Án xảy ra ở trên sườn núi, không có đường đi đàng hoàng, chỉ có chuỗi dấu chân người uốn lượn thành đường mòn, vô cùng nhỏ hẹp, mỗi lần chỉ có thể có một người đi.
Mấy người đã đi đường xóc nảy hơn hai ba tiếng mà giờ còn phải leo lên sườn núi, Hướng Hành là người trách móc nhiều nhất, vừa leo vừa thở hổn hển: “Có còn lý lẽ nữa không, cuối tuần mà còn phải xuất quân.”
Đại Hắc quay đầu lại liếc anh ấy: “Cậu giết người còn chọn ngày à?”
Giọng Hướng Hành trầm xuống, úp mở: “Cũng không thể nói như vậy……”
Đoàn người mới vừa leo lên sườn núi, đội trưởng đội hình sự thành phố Tịch Hải đã kẹp nách sổ ghi chép đi đến.
“Đội trưởng Lạc, tình hình thế nào?” Thẩm Ngạn Chu thấy đội trưởng Lạc nhíu mày thì bỗng thấy không ổn.
Đội trưởng Lạc hắng giọng: “Các anh đi theo tôi trước đi.”
Đeo vào giày và bao tay, người đội hình sự thành phố Nam Giang rảo bước vào nhà.
Hướng Hành chỉ vừa nhìn lướt qua đã che miệng lùi về sau mấy bước, nôn khan sinh lí.
Vượng Tử và Đại Hắc đứng cạnh tuy không đến mức như Hướng Hành nhưng cũng có hơi bịbị đả kích.
Căn nhà này là dạng nhà nông thôn tự xây điển hình, thoạt nhìn đã có ít tuổi. Lớp sơn loang lổ, bức tường vì mái hiện dột mưa từ năm này qua năm khác đã có hơi ố vàng.
Đi vào là phòng khách, chỉ bày biện đơn giản một chiếc sô pha cũ nát, một chiếc TV kiểu cũ, trên bàn trà đặt ấm nước và ly, bên trong đó còn có chút nước, nhìn qua có lẽ vừa được sử dụng không lâu.
Trên vị trí bắt mắt nhất của vách tường, có hai cụm “con đĩ” và “thằng khốn” được viết bằng máu loãng, máu đỏ tươi chảy dọc theo vách tường, kích thích thần kinh thị giác của con người, hơn nữa phòng khách còn không bật đèn, cả phòng chìm trong bầu không khí âm u.
Trên sàn nhà có một bộ thi thể, đầu và đôi tay đã bị cắt ra, tùy tiện ném sang bên cạnh, trên người có hàng chục vết thương do ngoại lực tác động, từng nhát từng nhát đâm vào da thịt, có thể nhìn thấy tổ chức cơ bắp lộ hết ra ngoài.
Vết máu còn chưa khô lại, để lại từng mảng lớn trên sàn nhà, dường như tạo thành một hồ máu đỏ.
Hung khí phân thi thể là một cái rìu cũng đã bị hung thủ ném một bên, còn lại những nơi khác cũng giống trước kia, xử lí rất sạch sẽ.
Cũng may đứng trong phòng khách có thể nhìn ra sân trống bên ngoài, cửa mở rộng không khi lưu thông, mùi máu tươi không quá nồng.
“Chúng tôi nhận được cuộc gọi báo án lúc 10 giờ, người báo nói thôn Đào Nguyên có người bị sát hại trong nhà. Người chết tên Tiết Quế Lan, nữ, 48 tuổi, là thôn dân của thôn Đào Nguyên, chưa lập gia đình, ngày thường dựa vào bán sản phẩm thủ công kiếm sống. Còn người báo án là bác Vương ở đầu thôn, hôm nay đi ngang qua cửa nhà Tiết Quế Lan, thấy cửa nhà cô ấy mở ra rồi sau đó thấy thi thể trên đất nên lập tức báo cảnh sát.”
“Dường như mỗi một vết thương trên người đều là vết thương trí mạng, căn cứ vào tình trạng cứng đờ của thi thể, thời gian tử vong vào khoảng 5 đến 6 giờ sáng nay. Tình hình là như vậy.” Đội trưởng Lạc nói xong khép sổ ghi chép lại.
Thẩm Ngạn Chu quét mắt nhìn vết thương trên người người chết, không khó để nhìn ra điểm dùng sức đều ở bên phải, vậy nên có thể hung thủ là người thuận tay trái, trùng khớp với phỏng đoán trước đó.
Hướng Hành ở cạnh thì thầm: “Vậy nên lúc trước chúng ta bắt sai người sao? Hung thủ…… Không phải Hà Triển Minh?”
Thẩm Ngạn Chu hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Không đâu, đồng phục của Hà Triển Minh lúc đó có thể chứng minh, lúc xảy ra án hắn ta nhất định có ở hiện trường, cho dù không phải hung thủ cũng là đồng lõa.”
Anh ấy lại ngẩng đầu hỏi: “Phải thẩm vấn người sao?”
“Thẩm vấn, không có gì đáng ngờ thì thả đi. Nhưng bác Vương này nói bình thường quan hệ giữa người trong thôn và Tiết Quế Lan không tốt lắm, tính tình không tốt, mọi người ngoài mặt hòa nhã nhưng sau lưng đều nói.”
Lại là tính tình không tốt.
Mắt Thẩm Ngạn Chu dừng trên gương mặt hoàn toàn biến dạng của Tiết Quế Lan.
Vì sao rõ ràng đã kết án nhưng hung thủ còn muốn mạo hiểm gây án lần nữa? Mà vì sao lần động thủ này lại cách hai lần trước một tháng? Phía sau chữ bằng máu trên tường ẩn giấu bí mật gì?
Triệu Dũng ở ngoài phòng hô lên: “Ngạn Chu, cậu lại đây xem! Có phát hiện!”
Thẩm Ngạn Chu lập tức xoay người đi ra ngoài.
Triệu Dũng đứng trước bụi cỏ dài ngoài nhà, chỉ vào thân cỏ có in dấu giày mơ hồ: “Dấu giày này sie 42, người chết không kết hôn cũng không sinh con, ngày thường không ai lên tìm cô ấy, đây có lẽ là do hung thủ để lại.”
Thẩm Ngạn Chu ngồi xổm xuống, dùng tay đẩy nhẹ cỏ ra.
Triệu Dũng buồn rầu: “Haiz, thời gian phát hiện cách thời gian xảy ra án quá lâu, hung thủ không chừng đã chạy mất dấu.”
Không biết từ khi nào Hướng Hành đã theo ra, anh ấy đứng cạnh: “Thôn này là làng du lịch, hơn nữa vào cuối tuần, lượng khách lớn, muốn tìm được hướng hung thủ chạy trốn không phải là chuyện dễ dàng.”
Thẩm Ngạn Chu sờ vào đất, cái nhíu mày càng chặt hơn: “Không đúng, đất ở đây có hơi kỳ lạ.”
Ẩm ướt, mềm xốp.
Bỗng anh đột nhiên đứng lên: “Hung thủ còn ở trong thôn!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");