Ngủ Ngon Nhé Mặt Trăng - Vượng Tử A Oai

Chương 36: Công viên giải trí




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ Niệm Chi đi một mạch vào nhà, đầu óc như bị khuấy thành đống bột nhão.

Cô cũng không biết mình nghĩ gì, Thẩm Ngạn Chu nói vậy, cô thật sự ngập ngừng rồi ngây ngốc bước về phía trước.

Thân mình nho nhỏ được anh ôm vào lòng.

Hai tay Thẩm Ngạn Chu vòng qua chiếc eo mềm mại của cô nhưng không dám dùng sức, cằm đặt nhẹ trên hõm vai, thoang thoảng quanh chóp mũi.

Từ Niệm Chi bị ôm rồi không dám động đậy, hai tay nhỏ luống cuống nắm áo Thẩm Ngạn Chu, hơn nửa gương mặt bị thân hình anh chắn ngang, chỉ còn đôi mắt mờ.

Môi anh như có như không lướt qua vành tai cô, vang lên tiếng anh, cái giọng khàn khàn lọt vào trong, mang theo tia điện làm cô tê dại thẳng xuống xương cụt.

“Em có thể từ từ suy nghĩ, đợi em khi nào đồng ý thì trả lời tôi.”

Lời anh mang chút cảm giác không biết làm cách nào nhưng lại pha chút vị cưng chiều: “Chi Chi, tôi đang nghiêm túc đó.”

Từ Niệm Chi mất ngủ.

Thậm chí còn là lần nặng nhất, dường như mở mắt đến rạng sáng.

Ban công nhà cô và nhà kế bên cách rất gần, mặt trời vừa lên, bên kia đã vọng sang tiếng leng keng và chút tiếng nhạc, có lẽ là bà cụ bên đó xuống giường tập thể dục.

Từ Niệm Chi với hai quầng mắt to tướng, mắt như ai oán, cuộn chăn lăn hai vòng trên giường, muốn chợp mắt một lúc.

Nhạc lúc cao lúc thấp làm đầu óc người khác không yên. Giãy giụa như thế hồi lâu, Từ Niệm Chi cuối cùng cũng từ bỏ, hé mắt, lảo đảo ngồi dậy.

Đối với chuyện phát sinh tối qua, cô vẫn cảm thấy giống như mưa.

Lời anh nói, giọng của anh, cả nhiệt độ của cơ thể anh, tất cả đều không thật, lướt qua trong giây lát.

Vấn đề này cô suy nghĩ cả đêm nhưng vẫn chưa nghĩ kỹ, như càng ngày càng lạc vào cơn mê.

Cô khó có thể phán đoán mình và Thẩm Ngạn Chu có thích hợp không, thậm chí khó có thể phán đoán tình cảm mình dành cho Thẩm Ngạn Chu có phải là thích thật sự không.

Nói không chừng Thẩm Ngạn Chu đổi mặt, hứng thú của cô sẽ hoàn toàn biến mất.

Từ Niệm Chi bực bội gãi đầu, chịu số mệnh xuống giường.

Ngày đó Thẩm Ngạn Chu nói cho cô thời gian để ngẫm kỹ, tiếp mấy ngày sau anh không hề xuất hiện trước mặt Từ Niệm Chi, dường như sợ ảnh hưởng đến quyết định của cô.

Dựa theo tính cách của Từ Niệm Chi, trước khi nghĩ ra, cô tuyệt đối sẽ không chủ động đi tìm anh, vì thế hai người không liên lạc mấy hôm.

Mất liên lạc ngày thứ tư, lúc tan làm, Từ Niệm Chi gặp Chu Vũ Xuyên trong thang máy.

Cô đeo túi, sốt ruột về nhà, vừa chui vào thang máy đã thấy anh ta mặc vest đứng trong đó.

Từ Niệm Chi khựng lại, sau đó nở nụ cười ngọt ngào: “Trùng hợp quá, anh Vũ Xuyên.”

Chu Vũ Xuyên cũng nhìn cô, khóe môi nhếch nhẹ, biểu cảm hời hợt gật đầu: “Niệm Chi.”

Không gian trong thang máy khá hẹp, chỉ có hai người họ. Tuy hiện tại hai người ở cạnh như bạn bè nhưng Từ Niệm Chi vẫn hơi không được tự nhiên.

Hai người họ đã rất lâu không ở riêng, lần gặp mặt trước là trong tiệc sinh nhật của Chu Vũ Xuyên, có rất nhiều bạn bè đến nên cũng không quá lúng túng.

“Gần nhất có bận không?” Chu Vũ Xuyên lên tiếng trước.

“A, cũng ổn, đỡ hơn khoảng thời gian trước.” Từ Niệm Chi treo nụ cười trên mặt, lịch sự trả lời lại, vừa khách sáo vừa xa cách.

Chu Vũ Xuyên không nhịn được nhíu mày: “Niệm CChi, nếu trước kia anh có nói gì làm em không thoải mái thì đừng để bụng.”

Cô gái anh ta thích cô tình giữ khoảng cách, cái này so với từ chối còn khó chịu hơn.

Thang máy đến lầu một, hai người sóng vai ra ngoài.

Từ Niệm Chi ngừng bước, cô ngẩng mặt, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Chu Vũ Xuyên, giọng điệu bình tĩnh: “Anh Vũ Xuyên, anh đừng nghĩ nhiều. Từ đầu đến cuối, thái độ của em với anh chưa từng thay đổi, em luôn xem anh là người anh trai tốt nhất của em.”

Chu Vũ Xuyên còn định nói gì đó nhưng thoáng thấy một bóng người rắn rỏi đi về phía này, ngừng sau lưng Từ Niệm Chi.

Anh ta giương mắt, nhận ra đây là cảnh sát Thẩm của đội cảnh sát hình sự của Cục cảnh sát thành phố.

Từ Niệm Chi thấy người trước mặt đột nhiên im bặt, cô có hơi thắc mắc, quay đầu nhìn theo hướng mắt anh ta, thấy Thẩm Ngạn Chu đứng phía sau.

Cô bất ngờ, đồng tử to tròn cất giấu chút mừng rỡ: “Sao anh lại ở đây?”

Hôm nay Thẩm Ngạn Chu không mặc đồng phục, nửa trên là chiếc áo khoác denim đậm màu, bên trong phối cùng chiếc áo ngắn tay đơn giản và quần túi hộp màu đen, chân trong một đôi giày thể thao cao cổ, tôn lên thân hình vừa cao vừa đẹp.

Hàng mi đen của anh hơi rủ xuống, đôi mắt xoáy sâu: “Tôi đến đây xử lí chút việc, vừa mới nói xong với trường đài của các emem.”

“Ồ.” Từ Niệm Chi gật đầu. Chuyện tìm trưởng đài nói chắc chắn là chuyện lớn cô không thể hỏi đến, vậy nên cô không nhiều lời.

Thẩm Ngạn Chu ngẩng đầu, ánh mắt bình bình nhìn về phía Chu Vũ Xuyên, cằm hơi hất lên: “Vị đây là?”

Lúc này Từ Niệm Chi mới nhớ ra bên cạnh còn có người, cô vội nghiêng người: “Vị này chính là Chu Vũ Xuyên, bạn của tôi.”

Nói xong cô ngửa tay hướng vào Thẩm Ngạn Chu, giới thiệu cho Chu Vũ Xuyên: “Vị này chính là Thẩm Ngạn Chu, đội trưởng đội cảnh sát hình sự của Cục thành phố.”

“Cảnh sát Thẩm, ngưỡng mộ đã lâu.” Chu Vũ Xuyên đưa tay về phía Thẩm Ngạn Chu.

Thẩm Ngạn Chu cũng nhoẻn miệng, đưa tay ra nắm lấy: “Anh Chu, lần đầu nghe tên anh.”

Hai người nắm tay âm thầm dùng sức, ai cũng không muốn buông trước.

Từ Niệm Chi kẹt giữa hai người 1 mét 8 mấy tiến thoái lưỡng nan. Nhìn sắc mặt hai người, dè dặt lên tiếng: “Hôm nay không còn sớm nữa, chi bằng lần sau chúng ta có rảnh lại tụ họp nhé?”

“Được.” Thẩm Ngạn Chu nghe vậy thì buông tay trước, quay đầu hỏi cô đứng cạnh: “Lát nữa emem có việc gì không?”

“Không có.” Từ Niệm Chi ngơ ngác lắc đầu.

“Vậy cùng ăn cơm tối nhé?”

Tâm trạng Thẩm Ngạn Chu rất tốt.

Anh sẽ không quên biểu cảm vừa nãy của Chu Vũ Xuyên khi anh dẫn Từ Niệm Chi đi, vừa không cam tâm lại vừa không bất lực.

Anh là một người đàn ông, ánh mắt Chu Vũ Xuyên nhìn Từ Niệm Chi quá rõ ràng, hơn nữa trước đó anh đã biết, người này thích cô.

Cô gái tốt như vậy, được thích là hết sức bình thường, chỉ là cái này không thể không khiến anh nhìn Chu Vũ Xuyên chướng mắt. Vốn dĩ ban nãy định nói mấy câu với trưởng đài rồi rời đi, nào ngờ nhìn thấy hai người cùng ra, không nhịn được nên đi qua.

Anh nói sẽ cho Từ Niệm Chi thời gian nhưng chưa từng nói anh sẽ không dọn sạch tất cả những người và việc có thể uy hiếp đến anh.

Từ Niệm Chi đương nhiên không biết Thẩm Ngạn Chu nghĩ thế trong đầu, cô chỉ biết ngoan ngoãn đi cạnh anh. Nhìn thấy đường lớn nước chảy không lọt, do dự hỏi: “Chúng ta…… Đi đâu ăn thế?”

Giờ này chỗ nào cũng tắc, ngồi trên xe không biết mấy tiếng mới có thể ăn cơm.

“EmEm chọn đi.” Thẩm Ngạn Chu nói.

“Ồ.” Từ Niệm Chi nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng nhiên hai mắt sáng lên: “Tôi biết một chỗ này.”

Hai người ra khỏi đài truyền hình, một đường đi về phía bắc, qua mấy lần đèn, trong lúc đó còn gặp được một con Samoyed vô cùng đáng yêu, cuối cùng họ ngừng lại trước một quán trà đã có ít năm tuổi.

Cửa lớn sơn đen của quán trà mở ra, mùi trà bánh lập tức ập vào mặt, Từ Niệm Chi dẫn Thẩm Ngạn Chu xuyên qua mấy người phuc vụ đẩy xe đẩy, khó khăn lắm mới tìm được một vị trí.

Từ Niệm Chi vừa ngồi xuống đã thở hắt ra một hơi: “Chỗ này vô cùng đông khách, tôi còn lo không có chỗ đó.”

Thẩm Ngạn Chu nhìn bốn phía: “Sao tôi chưa từng nghe qua quán này nhỉ?”

“Vậy là anh không biết rồi.” Từ Niệm Chi hất cằm, nét mặt kiêu ngạo: “Nếu muốn phân biệt nhanh quán cơm nào ngon nhất ở Nam Giang thì phải xem quán vào có nhiều các ông các bà nhất.”

Thẩm Ngạn Chu quan sát một chút, phát hiện đúng thật như Từ Niệm Chi nói, mỗi bàn đều có một vị khách lớn tuổi, người Nam Giang dìu già dắt trẻ đến đây ăn.

“Anh đẹp trai, chị xinh gái, hai vị muốn dùng trà gì? Chỗ chúng tôi có trà hoa cúc, Phổ Nhĩ và Thiết Quan Âm.

“Hoa cúc đi, hạ hỏa.” Từ Niệm Chi đưa ra đáp án.

Thẩm Ngạn Chu đương nhiên không có ý kiến, Từ Niệm Chi nói thế nào là thế đó. Anh bưng ấm trà rót vào ly của Từ Niệm Chi, tự giác tráng chén đũa cho cô.

Từ Niệm Chi thấy anh thuần thục đến vậy thì cười: “Anh cũng đảm đang đó chứ.”

Vừa dứt lời, hai người đều ngẩn ra.

Từ Niệm Chi giờ mới nhận ra mình vừa nói gì, sầu não muốn bụm miệng mình.

Thật ra Thẩm Ngạn Chu không có ý kiến về cách nói này, anh đẩy chén đũa đến trước mặt cô, lưng tựa vào ghế, không để bụng nhìn chằm chằm cô, lộ ra nét cười nhạt: “Đúng vậy, cho nên cô Từ, mấy hôm nay emem đã cân nhắc thế nào rồi?”

“Oa, anh xem cái đèn này đi, nó có giống cái đèn không?!” Từ Niệm Chi ngẩng đầu chỉ vào đèn treo thủy tinh ở giữa sảnh lớn.

Thẩm Ngạn Chu: “……”

Anh bị cô chọc tức cười.

Lúc này, dimsum của hai người lục tục được đưa lên, mấy cái lồng hấp lấp đầy bàn.

Thẩm Ngạn Chu vốn muốn chỉ muốn đùa, không phải muốn bây giờ phải có đáp án, vì thế lên tiếng: “Ăn cơm trước đi.”

Ăn xong bữa cơm, hai người im lặng hơn hẳn, Từ Niệm Chi vì vừa nãy lỡ lời mà không dám nói gì nữa, chỉ đành vùi đầu vào ăn.

Thẩm Ngạn Chu ăn rất nhanh, sau khi no bụng thì buông đũa, ngồi ở đó quan sát người đối diện.

Lúc Từ Niệm Chi ăn cơm, đầu cô sẽ nghĩ đến rất nhiều thứ, mắt đôi khi sẽ nhìn chằm chằm vào một chỗ rồi ngây người, nhưng động tác nhai không ngừng, hai má phình ra, có hơi giống con hamster vàng Hướng Hành nuôi trong nhà.

Đáng yêu muốn chết.

Anh không nhịn được, lấy điện thoại chụp trộm bức ảnh.

Hơn mười phút qua đi, Từ Niệm Chi cuối cùng cũng sờ đến cái bụng căng tròn của mình, nằm liệt trên ghế: “Không được, tôi thật sự không ăn nổi nữa.” Đừng thấy dimsum này nhỏ mà khinh thường, nếu ăn thật thì không ăn được bao nhiêu.

Thẩm Ngạn Chu cầm phiếu đứng lên, chuẩn bị đi tính tiền: “Buổi tối em có sắp xếp gì không?”

Từ Niệm Chi lại lắc đầu.

“Dẫn em đến chỗ này.” Anh.

Ánh đèn năm màu rực rỡ giao nhau trong đêm đen, những kiến trúc như lâu đài được thắp sáng bởi các dãy đèn, trên đĩnh cắm ngọn cờ nhỏ tung bay trong gió. Trước cửa các trò chơi đều là một hàng dài rồng rắnm đa số là cha mẹ dẫn con cái đến chơi.

Từ Niệm Chi rất ít đến công viên giải trí, càng không đến vào buổi tối.

Buổi tối, công viên giải trí thêm ánh đèn khiến nó có cảm giác thần bí hơn ban ngày, khắp nơi đều nghe thấy tiếng cười nói của bọn trẻ con, làm lòng người ta bất giác tốt lênlên.

Từ Niệm Chi nghiêng đầu nhìn người đi cạnh mình, tò mò hỏi: “Sao anh đột nhiên muốn đưa tôi đến công viên giải trí vậy?”

Thẩm Ngạn Chu cũng nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen như mực hàm chứa ý cười, môi mỏng nhoẻn lên: “Mang bạn nhỏ đến công viên giải trí không phải là chuyện hiển nhiên sao?”

Mặt Từ Niệm Chi ửng đỏ, cô nhanh chóng dời tầm mắt, đưa tay xoa vành tai mình, miệng chu ra, giọng nói nhỏ xíu: “Tôi không phải bạn nhỏ mà.”

Thẩm Ngạn Chu cười nhẹ không nói gì.

Anh đã sớm phát hiện cô khi ngại sẽ theo bản năng xoa vành tai mình, giống như những con thú nhỏ.

Tối nay đến công viên giải trí không phải ý bộc phát mà là anh đã muốn đưa cô đến từ lâu. Bắt đầu từ lúc cô bị ức hiếp trong nhà rồi chạy ra muốn gặp anh, anh đã muốn dẫn cô đến.

Bởi vì cô từng nói với anh, mình từ nhỏ đến lớn, lúc những đứa trẻ khác đi chơi, cô sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà, vô cùng nghe lời, không đi đâu cả.

Anh muốn nói cho cô biết, ở chỗ anh, cô không cần dè dặt như vậy, cho dù thế nào, cô mãi mãi là cục cưng của anh.

Thẩm Ngạn Chu nhìn chằm chằm cô gái bên cạnh: “Em muốn chơi gì?”

Từ Niệm Chi nhìn sang con lắc khủng lồ bên trái liên tục vang lên tiếng thét gào thì mặt hiện nét khó xử, xong rồi nhìn sang vòng quay ngựa gỗ bên phải toàn là mấy đứa nhỏ năm sáu tuổi, cô cảm thấy cái nào cũng không hợp với mình.

Cô nhìn một vòng, ánh mắt dán vào sạp súng bắn bong bóng cách đó không xa, hàng mi chớp nhẹ: “Chúng ta đi chơi cái kia đi?”

“Được.” Thẩm Ngạn Chu nhìn thoáng qua, đồng ý.

Bắn súng kiểu này cần kỹ thuật, người vây quanh sạp không nhiều lắm, thoạt nhìn khá vắng.

Hai người vừa đi qua đã thấy một cậu bé 15 – 16 tuổi buông súng, xung quanh vang lên vài tiếng reo hò. Ba hàng bong bóng trên tấm ván gỗ gần như bị cậu bắn sạch, chỉ còn hai ba cái lắc lư.

Cậu ấy chọn ra vài món quà từ trong đống phần thưởng, đưa hết cho một cô bé trạc tuổi, biểu cảm đắc ý: “Cho cậu hết đó.”

Trong mắt cô bé kia ngập tràn sự ngưỡng mộ, e thẹn nói thành lời: “Cảm ơn cậu.”

Từ Niệm Chi nhìn thấy thú bông trong tay cô bé vô cùng đáng yêu, hai mắt đã phát sáng.

“Em muốn à?” Thẩm Ngạn Chu bỗng cong lưng, kề sát tai cô hỏi.

“Ừm!” Từ Niệm Chi gật đầu, lòng ngổn ngang trăm mối.

Thẩm Ngạn Chu đứng lên, đi về phía súng đồ chơi: “Ông chủ, thu phí thế nào vậy?”

Ông chủ ngồi ở đó, liếc mắt đánh giá Thẩm Ngạn Chu từ trên xuống dưới: “Một tệ một phát súng, vỡ ba cái đổi một phần thưởng nhỏ, có thể tự chọn.”

“Được.” Thẩm Ngạn Chu thanh toán xong cất điện thoại vào áo khoác, đưa cho Từ Niệm Chi. Anh cầm lấy súng đồ chơi, ước lượng trong tay.

Khoảng cách đến tấm ván gỗ không đến 10 mét, chút cự ly này, anh nhắm mắt cũng có thể nhắm chuẩn.

Anh cầm súng lên, cơ bắp cánh tay hiện lên mượt mà. Anh nghiêng đầu, một mắt kề vào ống nhắm, không hề do dự, ngón tay nhẹ bóp vào cò súng, mười phát đạn liên tụctục, không trượt mất lần nào.

Anh nạp đạn, lại mười viên, bắn hết cả năm lần. Chỉ trong một phút ngắn ngủi, những trái bóng trên ván gỗ biến mất hết.

Nhóm học sinh cấp 3 đứng cạnh ngây người, các thiếu niên cất tiếng hoan hô hết đợt đến đợt khác, đặc biệt là cô bé vừa nãy, ánh nhìn Thẩm Ngạn Chu có thêm chút ngại ngùng.

Chỉ có một cậu bé đứng ở đó với vẻ mặt khó chịu.

Ông chủ nhìn hai tay súng thực lực mà tim nhỏ máu, đau lòng nhìn giỏ phần thưởng trống không. Tối nay ngồi đến lưng mỏi eo đau, tiền không kiếm được bao nhiêu mà còn phải đắp vào.

“Oa!!” Từ Niệm Chi đứng cạnh poster vỗ tay: “Anh giỏi thế!”

“Thích gì tự chọn đi.” Thẩm Ngạn Chu buông súng, xoay người lại nói với cô.

Từ Niệm Chi đến giỏ phần thưởng, Thẩm Ngạn Chu bắn hết 50 trái bóng, theo lý cô có thể lấy mười mấy cái nhưng giỏ đã bị lấy trống.

Cô suy nghĩ một hồi rồi lấy chú cánh cụt siêu mập mạp bên trong và hai chiếc cài tóc đáng yêu, sau đó quay lại.

Cô tính qua rồi, giá mấy cái này cộng lại có lẽ sẽ không ít hơn tiền Thẩm Ngạn chu bỏ ra.

Thẩm Ngạn Chu đứng ở đó chờ, thấy thú bông cô ôm trong tay, anh nhướng mày: “Chỉ lấy cái này thôi sao?”

Từ Niệm Chi nhét thú bông vào lòng Thẩm Ngạn Chu rồi giơ lên cài tóc trong tay mình, cô chọn một cái tai cún, bảo anh cúi đầu xuống.

Thẩm Ngạn Chu vừa nhìn đã biết cô có ý gì, anh lặng im một chốc, mím môi, đáp lại khó khăn: “Không cần.”

“Ơ kìa, đeo một chút thôi, hiếm khi mới đến công viên giải trí mà.” Từ Niệm Chi đưa ra cài tóc cún nhỏ trong tay, tiếng nói êm dịu cộng thêm đôi mắt sáng ngời không khác gì mèo nhỏ níu ống quần làm nũng.

Thẩm Ngạn Chu nuốt nước bọt.

Hai người cứ vậy đối mặt.

Một lát sau, Thẩm Ngạn Chu thở dài, khom lưng trước cô.

Anh biết, anh không có cách nào từ chối cô.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.