(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Xung quanh như lập tức rơi vào im lặng, đến mức Từ Niệm Chi có thể nghe rõ tiếng tim đập như trống của mình.
Lưng bảo vệ kia ướt mồ hôi lạnh, anh ta không dám cản tiếp, vội nghiêng người mời họ vào.
Thẩm Ngạn Chu không vội đi mà hơi cong tay phải lên làm Từ Niệm Chi ngẩn ra, sau khi mắt đối mắt với anh mới hiểu ý, đưa tay khoác vào.
Hai người sóng vai đi vào buổi tiệc, khách khứa đại sảnh đã mắt thấy tai nghe chuyện ban nãy phát sinh bên ngoài nên hiện tại đều đang lén nhìn về phía họ.
Khách tối nay không giàu thì có quyền, cậu ấm cô chiêu trong giới cũng không ít, cho dù có mặc bộ lễ phục mấy triệu thì cũng không thể lóa mắt như họ. Anh cao to đẹp trai, luôn một nét lạnh lùng, người bên anh mắt ngọc mày ngài, xinh xắn đáng yêu. Tổ hợp trai đẹp gái xinh như vậy dù có là ai cũng muốn nhìn thêm một lúc.
Từ Niệm Chi lúc này vẫn ngây ngốc, trong đầu vẫn là câu nói lúc trước khi vào Thẩm Ngạn Chu thì thầm bên tai: “Đừng lo lắng, tối nay cô không phải là phóng viên đài truyền hình Nam Giang, cô là bạn cặp nữ của Thẩm Ngạn Chu tôi.”
Không ai dám ở địa bàn của tôi làm gì cô.
Giọng trầm của anh như con suối mát chảy róc rách, mang theo cảm giác làm người ta an tâm, trấn an con tim vừa tủi thân vừa căng thẳng của cô.
GiốngGiống như có chỗ dựa.
Từ Niệm Chi bình tĩnh lại, cô chưa từng tham gia qua sự kiện trọng đại như vậy. Sảnh tiệc xa hoa rộng lớn, trên đỉnh treo chiếc đèn chùm thủy tinh rực rỡ làm hội trường sáng như ban ngày, bốn bên tường được khắc phù điêu tinh tế tuyệt đẹp, thức ăn nhẹ các màu ngon miệng được bày đầy bàn, khách quý tụ nhóm hai ba người, bưng ly rượu trò chuyện.
Hai người họ vào trễ nên bài phát biểu của ông cụ đã kết thúc. Từ trước đến nay Thẩm Ngạn Chu không quan tâm đến thứ mang tính hình thức thế này, kết thúc thì kết thúc vậy, người khác đến đã là có thành ý rồi.
Anh không để ý những cái liếc mắt của người khác, dẫn theo Từ Niệm Chi lên lầu hai tìm Thẩm Anh Hòa.
Trong nhóm người, mặt Hứa Y Văn tái mét, vừa rồi cô ta cũng đã nghe được, ai ngờ đội trưởng đội cảnh sát hình sự Cục cảnh thành phố lại là cháu trai ruột của Thẩm Anh Hòa chứ!
Hai tay rủ bên người siết chặt, móng tay đâm vào da thịt cô ta cũng không biết.
Cửa lớn phòng sách đóng chặt, quản gia già đứng ngoài cửa cản hai người lại.
“Cậu ba, bên trong đang phỏng vấn, cậu vào không thích hợp.”
Thẩm Ngạn Chu hiểu ý gật đầu: “Được, vậy chờ người bên trong ra rồi chúng tôi vào.” Nói xong anh kéo Từ Niệm Chi sang một bên chờ.
Tính tình của cậu ba này, quản gia già biết rõ nhất. Ông ta để lộ vẻ mặt khó xử, đắn đo lên tiếng: “Thời gian của cô đây đã qua, vị tiếp theo vẫn đang chờ, cái này sợ là không hợp phép tắc.”
Thẩm Ngạn Chu cười nhẹ, anh như cảm thấy mới lạ, chầm chậm hỏi: “Phép tắc ai đặt ra vậy?”
Quản gia già nghẹn họng không biết phải nói thế nào. Đang lúc do dự, cửa lại mở ra, một nhân viên công tác của một bên truyền thông rời khỏi. Thẩm Ngạn Chu không ngừng lại, anh vòng tay Từ Niệm Chi dẫn người vào rồi còn tận tình đóng cửa lại.
Để lại quản gia già đứng đối diện cửa thở dài, đành quay đầu đi giải thích với những người khác.
Ông cụ hôm nay mừng thọ 80 nên mặc một bộ Đường trang[1] màu đỏ ngồi sau bàn sách, sống mũi đỡ kính viễn thị cúi đầu nhìn gì đó, nghe thấy người đến ông ấy ngẩng đầu.
[1] Hay còn gọi là áo Tàu, là trang phục truyền thống của Trung Quốc.
Thẩm Anh Hòa không hề bất ngờ khi thấy Từ Niệm Chi.
Từ lúc Thẩm Ngạn Chu dẫn cô vào cửa thì ông ấy đã biết tối nay mình phải gặp mặt cô bé này.
Ông cụ cười tủm tỉm, mắt âm thầm đánh giá, ông ấy hòa nhã nói: “Cô bé nhỏ, đừng căng thẳng, ngồi đi.”
Từ Niệm Chi được sủng mà sợ: “Cảm ơn ông Thẩm.”
Thấy Thẩm Ngạn Chu cũng định ngồi xuống cùng cô, giọng lạnh lùng của ông cụ cắt ngang: “Người ta nói chuyện phiếm với ông, con ở đây làm gì?”
Cửa phòng đã đóng, cửa sổ cũng thế, không khí không lưu thông nhiều, nhất thời cô đọng lại.
Thẩm Ngạn Chu trời chồng ở đó không đi, cứ thế đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn Thẩm Anh Hòa không gợn sóng.
Thẩm Anh Hòa nào không nhìn ra anh đang cảnh cáo mình. Ông ấy, một ông cụ 80 tuổi chẳng lẽ còn đi ức hiếp một cô gái không bằng!
Thẩm Anh Hòa bị anh chọc tức cười, cầm gậy nện mấy cái xuống đất: “Ông không ăn cô ấy!”
Sau khi có được đáp án chắc chắn, Thẩm Ngạn Chu mới ra vẻ cúi chào, đôi mắt điềm tĩnh nhìn thoáng qua cô ngồi ở đó rồi mới xoay người ra ngoài.
Quản gia già đang giải thích với nhân viên công tác vốn đã được vào ngoài cửa, không ngờ nhanh vậy Thẩm Ngạn Chu đã ra đến.
Người nọ vốn đang đỏ mặt tía tai tranh luận với quản gia, vừa nhìn thấy Thẩm Ngạn Chu đã lập tức tắt tiếng, câu nói thốt ra biến thành: “Đợi lát nữa cũng được, có thể đến đã là vinh hạnh.” rồi chạy mất.
Thẩm Ngạn Chu khinh thường nhìn sang, thân hình anh vốn vừa thon vừa cao, đứng vào cửa như một chàng vệ sĩ, người không biết còn tưởng bên trong có cuộc gặp gỡ quan trọng gì.
Nơi này là nhà anh, cách một lớp cửa, người con gái anh yêu nhất ở bên trong.
Thẩm Ngạn Chu rụt cổ cười thành tiếng, hôm nay xem như đã thực hiện được một ước mơ.
Quản gia già đứng bên cạnh rùng mình, ông ta cảm thấy sợ hãi vô cùng vì.
Không bao lâu sau, cửa phòng sách mở ra, tiếng cảm ơn của Từ Niệm Chi vọng lại, tiếp đó đã thấy bóng cô.
Thẩm Ngạn Chu căng thẳng, anh nhìn chằm chằm cô gái thấp hơn mình một cái đầu, ngó trái ngó phải, sợ ông nội làm khó cô.
“Ổn không?”
“Ừm.” Từ Niệm Chi nhích đến, ngửa đầu đến gần tai Thẩm Ngạn Chu, ngón tay kề bên miệng, cô có chuyện muốn nói.
Thẩm Ngạn Chu phối hợp cong lưng, nghe thấy cô thì thầm bên tai: “Ông Thẩm gọi anh vào.”
Hơi thở ấm áp chỉ mình cô có phả ra, kèm theo hơi nóng ẩm từ miệng, cả tai anh bị bị điện giật, vừa mềm vừa tê.
Thẩm Ngạn Chu đứng lên nhướng mày: “Chuyện nhỏ như vậy sao phải thì thầm?”
“Tôi cảm thấy nét mặt của ông không tốt lắm, có thể muốn mắng anh.” Từ Niệm Chi rụt cổ, giọng điệu nghe ra chút bất an.
Nhìn thấy cô thật sự lo lắng cho anh, Thẩm Ngạn Chu thấy dễ thương vô cùng nên ý cười trên môi lại tăng lên: “Không sao đâu, cô xuống ăn chút gì trước đi, lát nữa tôi xuống tìm cô.”
“Được!”
Cô vui vẻ xoay người xuống lầu, đói cả tối còn phải lên sóng, thật sự quá mệt. Phỏng vấn giờ đã làm xong, giờ cô có thể an tâm ăn uống rồi.
Cô chiêu các nhà đến tiệc sợ béo, đồ ngọt trên bàn dường như không ai động vào. Từ Niệm Chi đi qua nhìn thấy bánh ngọt tinh xảo mà tiếc nuối, nhưng mà không sao, cô nhất định sẽ để bọn nó hoàn thành sứ mệnh của mình!
Chiếc tay trắng nhỏ cầm bánh cupcake socola lên rồi nhìn xung quanh, nhân lúc không ai chú ý đã bắt đầu ăn không kiêng dè.
Cô ăn rất ngoan, miệng nhỏ cắn thành từ miếng nhai, hai má phình ra.
Có lẽ thật sự rất đói nên cô ăn không ít.
Từ Niệm Chi nhìn thùng rác bên cạnh dần ngập trong ly giấy bỗng có cảm giác tội lỗi, dù gì cô cũng là người phải xuất hiện trước ống kính, qua 8 giờ tối sẽ không ăn đồ có calo cao.
Lúc đang suy nghĩ xem có nên ăn nữa không, tiếng bàn luận cửa hai người đi qua sau cô lọt vào tai.
“Đó chẳng phải là cô gái cậu ba Thẩm dẫn về tối nay sao?”
“Còn không phải sao, vừa này ở cửa phô trương vậy còn tưởng là bảo bối, giờ không phải cũng bị vứt ở đây.”
“Cô nói xem Thẩm Ngạn Chu có ý gì, dẫn về gặp người lớn sao? Nhưng chẳng phải anh ta có hôn ước với Tô Thời à?”
“Cô bớt đi, phần nhiều là tấm bia để không phải cưới Tô Thời thôi.”
······
Sau đó nói gì không nghe rõ nữa, hai người đó càng đi càng xa.
Từ Niệm Chi đờ người, tay cô còn cầm chiếc bánh sầu riêng bị căn một nữa, trong đầu vẫn chưa kịp xử lí nội dung mình nghe được.
Cô chớp mắt, cố gắng tiêu hóa quan hệ phức tạp trong cuộc đối thoại.
Vậy nên Thẩm Ngạn Chu thật sự như mắt kính tơ vàng nói, anh có một đối tượng đính hôn sao?
Mà tối nay cô xuất hiện ở đây chỉ để làm tấm bia cho anh thôi?
Vậy những lời vừa nãy nói với cô chỉ là giả vờ thôi à?
Từ Niệm Chi càng nghĩ càng chìm sâu trong đó, cô cảm thấy lễ phục tối nay có hơi chật, siết cô không thở nổi.
Tuy rằng rất cảm kích tất cả những gì Thẩm Ngạn Chu làm tối nay, nếu không phải anh đột nhiên xuất hiện thì cô không thể vào được chứ đừng nói đến phỏng vấn thuận lời, nhưng nghĩ như vậy vẫn làm tim Từ Niệm Chi bỗng nhói lên.
Nửa cái bánh sầu riêng còn chưa kịp ăn hết bị cô bóp trong lòng bàn tay không còn hình dạng.
“A ——” Từ Niệm Chi nghĩ đến mất hồn, không để ý đến người phục vụ bê rượu bên cạnh. Người phục vụ cũng không nhìn thấy cô, một đường thẳng tắp tông vào.
Trên mâm là rượu người khác uống dư lại, tất cả đều đổ ập vào người Từ Niệm Chi, chảy vào trong từ cổ áo cô.
Chiếc ly vỡ bên chân phát ra tiếng giòn tan, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Từ Niệm Chi vẫn đứng đó, giống như bị đông cứng. Váy ướt đẫm dán vào người cô, rượu trên cánh tay vẫn nhỏ, nặng nề rơi xuống sàn.
Xung quanh bắt đầu bàn tán, đại đa số đều đang xem trò cười của cô, ánh nhìn đủ các ý chiếu lại đây từ bốn phương tám hướng, nhìn đến mức Từ Niệm Chi dường như không dám ngẩng đầu.
“Thật ngại quá cô, này ······” Người phục vụ bên cạnh vô cùng hoảng loạn, nhìn váy của Từ Niệm Chi mà không biết làm thế nào cho phải, căng thẳng đến mức sắp khóc.
Từ Niệm Chi vẫn chưa kịp phản ứng lại thì đã có một chiếc áo vest trùm xuống từ đầu, ngập hơi nam tính xa lạ trùm kín mít cô.
Có người vươn tay ôm vai cô, bên tai vang lên giọng nam dịu dàng nói với người phục vụ: “Không sao, cậu xử lí chỗ này là được.”
Từ Niệm Chi ngẩng đầu, trước mặt là một người đàn ông xa lạ. Tuy ngũ quan có phần tương tự Thẩm Ngạn Chu nhưng phong thái nhẹ nhàng hơn, không lạnh lùng như anh.
“Cô Từ, tôi dẫn cô lên lầu xử lí một chút.” Người đàn ông mỉm cười.
Từ Niệm Chi vẫn chưa hoàn hồn sau sự cố vừa rồi, ngây ngốc đi theo anh ấy lên lầu. Lúc đến lầu hai cô mới bất tri bất giác nhớ ra hình như mình chưa từng nói mình họ Từ cơ mà?
Người đàn ông kia như nhìn thấu sự nghi hoặc trong mắt cô, anh ấy cười nhẹ giải thích: “Cô yên tâm, tôi không phải người xấu, tính riêng tư của lầu hai cao hơn một chút.”
“Tôi là anh họ của Thẩm Ngạn Chu, Thẩm Hoàn Tri.”
Lời vừa thốt ra, Từ Niệm Chi lại khiếp sợ lần thứ n.
Thẩm Hoàn Tri, người thừa kế của nhà họ Thẩm, ngôi sao mới của giới kinh doanh, trẻ tuổi đầy hứa hẹn. Có một câu nói thế nào ấy nhỉ, là giấc mộng của chín trăm triệu thiếu nữ.
Từ Niệm Chi được đưa đến cửa phòng vệ sinh lầu hai, cô nhìn người trước mắt, khom lưng thành tâm cảm ơn: “Anh Thẩm, lúc nãy cảm ơn anh.”
Nhưng không ai biết tim Từ Niệm Chi đang đánh trống.
Nàng là ai mà còn được Thẩm Hoàn Tri giúp giải vây, chiếc áo hiện trên người cô vừa nhìn đã rất đắt, cô phải đi làm bao lâu mới đền được một cái cho người ta đây.
“Đừng khách sáo.” Thẩm Hoàn Tri nào biết lòng cô là vở diễn phong phú nên trên môi vẫn là ý cười ôn hòa như cũ.
“Ngạn Chu cậu ta.” Anh ấy dừng lại, đợi cô ngẩng đầu nhìn.
“Cậu ta rất cưng cô.”
Trước khi cô lên tiếng phản bác, Thẩm Hoàn Tri tiếp tục: “Cậu ta đối với cô tuyệt đối không phải như những người vừa nãy nói. Tôi chưa từng thấy cậu ta quan tâm người con gái nào như vậy chứ đừng nói đến vì cô mà nghịch ý người nhà.”
Anh ấy thở dài một hơi: “Cô là người duy nhất.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");