(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hứa Y Văn tức nghiến răng nghiến lợi nhưng ngại phát điên trước mặt nhiều người nên cuối cùng chỉ có thể nặn ra một câu: “Tôi không sao.”
Mọi người tụ tập đầy đủ, ba chiếc xe đen lên đường.
Hành động bắt giữ lần này có tám cảnh sát ra trận, đối tượng là kẻ tình nghi của án vào nhà trộm cắp xảy ra gần đây.
Xe đi một đường đến điểm đích, Từ Niệm Chi ngồi ở ghế phụ căng thẳng đến mức lòng bàn tay ứa mồ hôi.
Thẩm Ngạn Chu thấy gương mặt cứng đờ của cô, anh thầm cong môi: “Đừng căng thẳng, không nguy hại đến các cô đâu.”
Từ Niệm Chi nhỏ giọng ừ, thật ra cô không phải đang sợ mà là kích động và phấn khích, cơ thể phân bổ quá nhiều adrenalin làm cô có cảm giác căng thẳng.
Khoảng cách đến đoạn đường có kẻ tình nghi ngày càng gần, tim mọi người như bóp nghẹn.
Đi qua một ngã rẽ, xe của kẻ tình nghi chạy vào đường chính, trực tiếp chạy lên phía trước xe Thẩm Ngạn Chu.
Tim Từ Niệm Chi đập thình thịch: “Phía trước không phải……”
Thẩm Ngạn Chu cầm lấy bộ đàm: “Xe hai, xe ba, xe mục tiêu đang ở phía trước tôi nhưng đường này quá đông, khó chặn lại bắt giữ, trước hết đừng bứt dây động rừng. Over.”
“Đã nhận được.”
“Đã nhận được.”
Chiếc G class màu đen cứ vậy cách một chiếc xe, không xa không gần đuổi theo phía sau chiếc xe tình nghi. Mà người tình nghi cũng rất cẩn thận, không ngừng biến chuyển, Thẩm Ngạn Chu nắm vững vô lăng, không làm kinh động.
“Xe hai, anh ta có khả năng sẽ rẽ phải lên đường vành đai hai ở phía trước, cậu đi đường nhỏ bên cạnh lên đầu vào vành đai hai bố trí khống chế.”
“Đã nhận được.”
Phía trước là đèn xanh đèn đỏ, chiếc xe tình nghi đã kịp vượt qua đèn, rẽ phải lên vành đai hai, còn Thẩm Ngạn Chu ngừng lại chờ đèn.
Bầu không khí trên xe căng thẳng vô cùng, Từ Niệm Chi có hơi lo lắng: “Thế có bị hụt mất không?”
“Không đâu, xe số hai sẽ đuổi kịp anh ta ở giao lộ.”
Từ Niệm Chi lúc này mới yên lòng, cô lại không kiềm được tính tò mò: “Sao anh biết được anh ta sẽ rẽ phải vậy?”
Số đếm đèn đỏ giảm dần, tay Thẩm Ngạn Chu gõ lên vô lăng theo nhịp: “Đường vành đai hai có nhiều ngã rẽ, người bị tình nghi đều sẽ chọn đường như thế để dễ dàng trốn thoát.”
Thì ra là thế.
Đèn tín hiệu biến từ đỏ sang xanh, Thẩm Ngạn Chu buông phanh, chạy về hướng đường vành đai hai.
“Báo cáo đội trưởng, chúng ta đã thành công đuổi theo xe tình nghi.” Giọng đội hai vang lên từ bộ đàm.
“Tiếp tục đuổi theo, đợi chúng tôi qua đó.”
“Kẻ tình nghi hình như đã phát hiện ra chúng ta! Hiện tại đang tăng tốc, tốc độ xe đã vượt qua 80 km.”
“Tốc độ quá nhanh, đừng chặn lại!”
“Đã nhận được.”
Đã nhìn thấy đuôi xe hai phía trước, Thẩm Ngạn Chu tăng tốc: “Xe ba, tôi đi lên phía trước, cậu thế vào vị trí của tôi.”
“Xe ba đã nhận được.”
G class đã đến bên trái chiếc xe tình nghi, hai chiếc khác đuổi sát theo sau. Bốn chiếc xe cứ thế kề sát nhau chạy như bay.
“Đã thấy trên xe tình nghi chỉ có một mình anh ta, không rõ có chứa vũ khí hay không, lát nữa cẩn thận mọt chút.”
Thẩm Ngạn Chu buông bộ đàm: “Ngồi vững vào.”
Tim Từ Niệm Chi trồi lên đến họng, cô nhìn thấy kim đỏ đồng hồ tốc độ xoay theo chiều thuận kim đồng hồ, người trong xe đều bị giật về phía lưng ghế. Thẩm Ngạn Chu đạp chân ga vượt qua chiếc xe tình nghi, xe ba cũng nhanh chóng bổ khuyết vào vị trí của anh.
Ba chiếc xe một trái một phải một sau tiến hành vây bắt.
Trận hình đã dọn xong, chiếc xe hiềm nghi hiện tại chính là cá nằm trong châu.
Thẩm Ngạn Chu bắt đầu giảm tốc độ, đánh tay lái sang bên phải chắn đường phía trước của chiếc xe tình nghi. Anh đạp phanh lại, thành công ép chiếc xe tình nghi ngừng lại.
“Mọi người cầm đồ xuống xe khống chế kẻ tình nghi.” Anh mở cửa xe rồi như nhớ ra gì đó, quay đầu lại nói với ba người trên xe: “Các cô ở trên xe đừng xuống.”
Ba người trên xe chết điếng, chỉ có Từ Niệm Chi gật đầu với anh.
Đợi tất cả cảnh sát xuống xe, ba người họ xoay người sang chỗ khác, lặng lẽ ló đầu ra khỏi kính chắn gió phía sau, Hạ Ngôn còn cẩn thận đưa camera ra.
Bảy cảnh sát trang bị đầy đủ vây quanh kẻ tình nghi, chỉ để lại một người điều tiết giao thông.
“Xuống xe!”
Người bị tình nghi sợ hãi bước xuống, thoạt nhìn không phải là người sẽ gây khó khăn.
Thẩm Ngạn Chu tiến lên một bước, hai tay bắt chéo hai tay anh ta đè lên thân xe, lấy còng tay ra khóa lại “Tên là gì?”
“xxx.”
“Được, chắc anh cũng biết chúng tôi bắt anh vì sao rồi phải không?”
Thẩm Ngạn Chu kiểm tra cẩn thận từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới ném người sang xe ba: “Được rồi, thu đội.”
Hành động bắt giữ rất thuận lợi, đoàn người bắt đầu quay về.
Không biết Hứa Y Văn là say xe thật hay do tự trù ẻo mình mà mở cửa xuống nôn bên đường, nôn xong không lên xe Thẩm Ngạn Chu nữa mà sang xe phía sau.
Vốn dĩ Từ Niệm Chi và Hạ Ngôn cũng không muốn ngồi cùng xe với cô ta nên không ai đả động đến.
Có lẽ Thẩm Ngạn Chu đã thấm mệt nên đường về do Hướng Hành lái.
Vừa mới trải qua một lần hành động bắt giữ, hai người nhóm Từ Niệm Chi vẫn chưa kịp hoàn hồn, trong xe không có ai mở miệng, yên lặng đến đáng sợ.
Hướng Hành không chịu nổi cô đơn, thấy Thẩm Ngạn Chu đã ngủ say, thở đều nằm trên ghế phụ, anh ấy lập tức lên tiếng: “Phóng viên Từ, lần đầu tham gia bắt giữ thấy thế nào?”
“Có chút kích thích.” Từ Niệm Chi không dám thở mạnh, trả lời đúng sự thật xong hỏi lại: “Các anh thường xuyên phải bắt giữ như vậy sao?”
Cứ như vậy, mấy chiếc xe phô diễn tốc độ và xúc cảm mạnh mẽ trên đường. Hôm nay là một kẻ tình nghi khá nhát gan, lỡ như gặp phải người kích động, trực tiếp đối đầu thì hệ số nguy hiểm chẳng phải tăng chóng mặt sao?
Hướng Hành suy nghĩ: “Cũng không phải thường xuyên lắm, hoàn cảnh bắt giữ giữa đường có yêu cầu rất cao, dường như đều trên đường cao tốc. Hơn nữa còn rất dễ bại lộ thân phận, dễ khiến cư dân hoảng sợ.”
“Vậy lúc các anh bắt giữ có bị thương không?” Từ Niệm Chi có hơi lo lắng.
“Đương nhiên là có, khi gặp được một vài kẻ tình nghi có vũ khí hoặc biết võ, hoặc có đôi khi không chiếm thế thượng phong. Giống như đội trưởng của chúng ta, cô đừng nhìn gương mặt lạnh lùng của anh ấy mà phán đoán, mỗi lần bắt người phạm tội, anh ấy luôn là người xông vào đầu tiên, cũng là người bị thương nhiều nhất, bị đánh bị chém là chuyện thường ngày.”
Hướng Hành nói nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi nhưng tim Từ Niệm Chi lại rút lại đau đớn.
Trong xe yễn tĩnh đến mức chỉ còn tiếng hít thở, một lát sau, cô ngồi ở ghế sau lên tiếng: “Anh có thể kể cho tôi nghe chuyện trước kia của đội trưởng các anh không?”
Vừa dứt lời, mí mắt của người đang ngủ say trên ghé phụ chợt giật nhẹ.
Thật ra mạch nghĩ của Từ Niệm Chi rất đơn giản, chỉ là trong lòng có ý muốn tìm hiểu thêm về Thẩm Ngạn Chu.
Hướng Hành nổi hứng ngay lập tức, hé miệng thẳng thắn kể: “Năm đội trưởng chúng tôi vào Cục cảnh sát thì tôi vẫn là một tên nhóc chưa dứt sữa nhưng anh ấy lại điềm tĩnh giống hiện tại. Lúc anh ấy vừa nhậm chức, vì còn trẻ nên rất nhiều người trong đội không phục.”
“Vậy vì sao bây giờ các anh sợ anh ấy đến thế?” Hai người phía sau tò mò.
Hướng Hành lắc tay: “Chúng ta không phải sợ, mà là kính phục. Lúc vừa quen anh ấy tôi biết ba anh ấy cũng là cảnh sát, chiến hữu của cục trưởng Trương, bất hạnh hi sinh trong một nhiệm vụ. Chúng tôi luôn cảm thấy anh ấy đi cửa sau, cả ngày trưng cái mặt lạnh như băng, sau đó mới biết được tính anh ấy như thế. Có một lần chấp hành nhiệm vụ, anh ấy vì bảo vệ anh Dũng, là phó đội trưởng của chúng tôi, mặt không đổi sắc chịu thay một phát súng, trọng thương nằm ICU mất ba ngày. Từ đó về sau chúng tôi như đổi cách nhìn về anh ấy.”
Thấy biểu cảm khiếp sợ của hai người phía sau, Hướng Hành tiếp tục nói: “Bằng không các cô cho rằng làm sao anh ấy còn trẻ vậy đã lên đến đội trưởng, người ta dùng mạng đổi lấy đó.”
“Nói thật, vì nghề nghiệp của chúng tôi mỗi hành đều sống trong nguy hiểm nên tiếc mạng hơn tất cả, nhưng anh lại như đem mạng này hiến dâng cho công việc, không oán không hận, không chỉ lần đó, rất nhiều lần anh ấy cũng thế.”
“Hơn nữa trong đội chúng tôi, người nào kết hôn thì kết hôn, giống tôi không có thì cũng là ở với ba mẹ, chỉ có anh ấy đơn độc một mình, chúng tôi chưa từng gặp qua người nhà của anh ấy, có đôi khi anh ấy bị thương hay sinh bệnh cũng không ai lo, cắn răng chịu đựng.”
Từ lời của Hướng Hành, Từ Niệm Chi là một người cứng cỏi đến thế nào.
Từ Niệm Chi hít mũi, hốc mắt đỏ lên, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy bây giờ anh ấy đã có người lo rồi.”
Mỗi lần cô hiểu thêm Thẩm Ngạn Chu cái người này thêm một chút thì sẽ lại bị điều gì đó trên người anh thu hút.
Anh lạnh lùng hờ hững thẳng thắn, thích chính là thích, không thích chính là không thích, lúc nên nghiêm túc sẽ nghiêm túc, nên vui đùa sẽ vui đùa.
Anh gánh lấy mưa gió trên vai nhưng lòng ngập chua xót chỉ có mình anh biết.
“Cậu định lo thế nào?” Hạ Ngôn bên cạnh đặt câu hỏi không có ý tốt.
Từ Niệm chi không nghe ra hàm ý bên trong của anh ấy: “Mình ở trên lầu anh ấy, ngày thường nếu rảnh thì đương nhiên có thể lo.”
Hướng Hành cười: “Nhưng nói đi thì phải nói lại, tôi quen đội trưởng lâu thế nhưng đây là lần đầu thấy anh ấy để tâm đến một cô gái như thế. Anh ấy là nam thẳng cứng nhắc, trước kia còn chọc cô con gái của cục trưởng Trương thích mình rất lâu tức phát khóc.”
“Các anh đừng nói bậy.” Từ Niệm Chi đỏ mặt phản bác: “Anh ấy là nể tình chúng tôi vừa là bạn học vừa là hàng xóm nên mới đối tốt với tôi thế. Đội trưởng của của các anh là một người rất trượng nghĩa.”
“Hả?? Cô còn là bạn học của đội trưởng chúng tôi á??” Hướng Hành không thể tin được.
“Đúng vậy, hai chúng tôi học ở trung học số 1, nhưng mà sau này mới biết thôi.” Từ Niệm hi trả lời.
“Trời đất, cậu và đội trưởng Thẩm đúng là có duyên, xem ra hai người còn có quá khứ chưa dứt nha!” Hạ Ngôn ở bên cạnh chen vào nói.
“Cậu im miệng đi!” Từ Niệm Chi đấm vào tay anh ấy, lực thật sự rất mạnh nên làm Hà Ngôn đau đến nhăn mũi nhếch miệng.
Độ ấm trong xe không ngừng tăng lên, giữa lúc đùa giỡn, không ai chú ý đến hơi thở của người trên ghế phụ đã loạn lại còn loạn hơn.
–
Lúc về đến Cục cảnh sát đã sắp 3 giờ chiều, Hứa Y Văn phỏng vấn vài cảnh sát ra trận rồi xác nhận lại một số nội dung phỏng vấnm chuyên đề hôm nay cứ vậy kết thúc.
Sau khi chào hỏi đội hình sự và cục trưởng Trương, người đài truyền hình quay về đơn vị trước.
Cả ngày Từ Niệm Chi không giúp được việc gì, thấy mọi người mệt đến muốn ngất nên cô chủ động nhận lấy việc viết bản thảo.
Trưởng phòng nói bản thảo phải giao trong trước tối nay cho anh ấy.
Hứa Y Văn còn đặc biệt đến cảm ơn Từ Niệm Chi, cô cười: “Việc nhỏ thôi mà.”
Không ai đến làm phiền cô nữa, cô pha cho mình một ly cà phê để nâng cao tinh thần, ngồi trước máy tính gõ chữ không nhúc nhích.
Đến giờ tan làm, các đồng nghiệp khác trong văn phòng lục tục về nhà, Dương Tiểu Bàn đang thu dọn nhìn sang cô còn đang nỗ lực làm việc: “Mấy giờ cậu về thế Chi Chi?”
Hai mắt Từ Niệm Chi nhìn chằm chằm máy tính, cô vừa gõ phím vừa đáp: “Mình viết xong mới được về, trong tối nay phải nộp.”
Dương Tiểu Bàn kéo khóa túi, trước khi đi còn không quên lấy bánh quy trên bàn rồi dặn dò: “Vậy mình đi trước đây, cậu đặt cơm ăn đi, đừng để dạ dày hỏng luôn.”
“Mình biết rồi.” Từ Niệm Chi cuối cùng cũng ngừng tay, nhìn bạn thân cười: “Ngày mai gặp.”
Thật ra cô khá có linh cảm cho bản thảo hôm nay, viết rất trơn tru, đến hơn 6 giờ đã gần đến đoạn kết.
Ngoài cửa sổ, mặt trời ló ra giữa hai đám mây, bầu trời nhuộm một màu cam dịu mắt, tia chiều tà hiện lên rõ ràng, chiếu lên một khoảng sàn lớn, làm người ta cũng thấy ấm áp.
Từ Niệm Chi xoa chiếc cổ ê ẩm, chợt nhớ đến lời Dương Tiểu Bàn vừa nói, cô tựa lên đệm ghế, cầm điện thoại đặt cơm cho mình.
Lúc cơm đến cũng là lúc cô vừa gõ xong chữ cuối cùng.
Chủ quán này có khẩu vị Nam Giang điển hình, gia vị dầu mỡ vừa đủ, Từ Niệm Chi khá dễ ăn nên hộp cơm sạch sẽ không còn hạt nào.
Tuy hôm nay cô làm rất nhanh nhưng đến khi cô gửi vào hộp thư của trưởng phòng, màn đêm đã lặng lẽ buông xuống.
Tắt máy tính, Từ Niệm Chi không chần chừ, vui vẻ cầm túi đi ra khỏi tòa nhà đài truyền hình, đạp lên ánh trăng đi tàu về nhà.
Sau khi xuống tàu cần phải đi một đoạn đường mới về nhà. Vì qua lúc tan tầm nên người trên đường không nhiều lắm.
Phải đi đường đêm nên Từ Niệm Chi theo thói quen gỡ tai nghe Bluetooth ra.
Lối đi sáng trưng thường ngày không biết sao càng đi càng tối, cô cảm thấy lạ nên thả chậm bước chân nhìn về phía trước.
Một loạt đèn phía trước như hỏng hết, tắt ngúm toàn bộ, đoạn phía trước đối với cô mà nói là một mảng đen kịt.
Xung quanh có vài người nữa nhưng mọi người đều như chẳng có vấn đề gì, chỉ có Từ Niệm Chi đổ mồ hôi lạnh.
Căng da đầu đi một lúc, có vết xe đổ lần trước, Từ Niệm Chi ngừng lại.
Con đường này ít nhất phải đi mười phút nữa mới đến cửa lớn khu nhà, gần đây cũng không phải không còn đường tắt.
Ánh mắt cô dán vào con hẻm nhỏ bên phải.
Con đường này sẽ nhanh hơn rất nhiều, nhiều nhất chỉ mất bốn phút, chỉ là không có ai đi đường này, có đường lớn ai lại đi đường nhỏ.
Từ Niệm Chi thầm nghĩ ngợi nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát rẽ phải, đi đường tắt về nhà.
Đèn đường trong hẻm lúc sáng lúc tối, không biết chiếu sáng được cho ai, dưới ánh sáng mờ ảo chỉ có thể thấy côn trùng bay loạn.
Con đường này thường ngày cô đã đi nhiều, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể đi đến nhà, vậy nên cảnh tượng rợn người trước mắt không dọa được cô.
Hẻm nhỏ rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng giày thể thao của cô nện lên đất theo nhịp.
Từ Niệm Chi đi rất nhanh, bỗng cô dẫm vào dị vật, hơi ngả sang một bên, chân lập tức phát ra cơn đau.
“Xi ——”, Cô cong lưng đưa tay xoa chân mình.
Cô dừng lại nhưng tiếng bước chân vẫn chưa ngừng. Một chuỗi bước chân không thuộc về cô vang lên trong con hẻm nhỏ, ở ngay phía sau cô.
Con đường này hiếm khi có người đi, lồng ngực Từ Niệm Chi gióng lên hồi chuông cảnh báo, cô vội mở túi làm bộ tìm đồ, định để người kia đi trước.
Cô lén lấy ra điện thoại, bấm mở nhật ký điện thoại, hàng đầu tiên là số của Thẩm Ngạn Chu.
Bất chấp những thứ khác, Từ Niệm Chi đặt ngón tay lên màn hình, chuẩn bị bấm gọi bất cứ lúc nào.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, 10 mét, 5 mét, người đó không đi lướt qua như cô nghĩ mà cứ vậy ngừng sau lưng cô.
Cảm giác kỳ quái gần đây đột nhiên bùng lên trong đầu, cô liếc thấy một bóng người dài hẹp, càng thêm tin người phía sau là vì cô mà đến.
Ngón tay ấn xuống màn hình, Từ Niệm Chi đứng lên, bất chấp cái đau trên chân mà chạy.
“Alo.” Cuộc gọi được nhận gần như ngay lập tức.
“Alo! Thẩm Ngạn Chu!” Từ Niệm Chi cảm thấy người phía sau đuổi theo: “Tôi ở con hẻm nhỏ bên cạnh Lục Đảo Minh Châu, a ——” Cô hét lên một tiếng, người nọ ôm chặt cô từ phía sau, một hơi thở xa lạ vây quanh cô.
Điện thoại vì va chạm mạnh mà vụt khỏi tay cô, nằm trên đất cách đó không xa, màn hình vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
“Là anh, anh thật sự sai rồi, sau khi chia tay với em, mỗi ngày anh đều trách móc em, em cho anh một cơ hội đi!” Người đàn ông phía sau kề sát người cô, hơi thở vẩn đục phả bên tai cô.
Là Tiêu Tễ, bạn trai cũ của cô, cũng là lí do cô chuyển đến Lục Đảo Minh Châu.
“Anh làm gì đó, điên à!” Từ Niệm Chi điên cuồng giãy giụa, gấp đến độ nói tiếng Quảng Đông: “Tôi và anh đã chia tay rồi anh có biết không.”
Trong lúc giãy giụa, mắt cá chân đang đau làm cô không thể đứng vững, kéo theo Tiêu Tễ ngã xuống đất.
Từ Niệm Chi muốn nhân cơ hội chạy nhưng chân lại bị anh ta kéo lại.
Sức Tiêu Tễ không nhỏ, anh ta đè cả người lên người cô, ta sờ lên cẳng chân bóng loáng của cô: “Em vậy mà chuyển nhà! Muốn trốn tránh anh!”
Anh ta trở lên cuồng loạn.
Từ Niệm Chi nhìn người trước mắt, đôi mắt ngập sự khiếp sợ. Lấy sức của cô chống lại Tiêu Tễ chỉ như trứng chọi đá, đã không có tác dụng còn khiến cô bị thương.
Bàn tay của anh ta vừa thô ráp vừa bẩn thỉu, Từ Niệm Chi đạp chân kịch liệt: “Anh tha cho tôi đi Tiêu Tễ.” Giọng cô lẫn âm nức nở, dùng tay chống giữa cơ thể hai người, nghiêng đầu tránh né cái hôn Tiêu Tễ sắp đặt xuống.
Từ Niệm Chi khóc kêu nhưng miệng đã bị anh ta bịt lại nên chẳng có tiếng nào phát ra.
Cả người cô run rẩy, gần như tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đột nhiên, vật nặng đè trên người biến mất, Tiêu Tễ bị ném sang bên cạnh hét thảm.
Từ Niệm Chi vội chống nửa người dậy, thấy thân hình cao lớn đứng phía ngược sáng trước mắt.
Tuy không thấy rõ mặt nhưng đó vẫn là bộ quần áo người đó mặc hôm nay.
Trong khoảnh khắc này, sức lực của Từ Niệm Chi như tiêu tan hết, nước mắt cũng rơi xuống.
Là Thẩm Ngạn Chu đến.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");