Ngủ Ngon Nhé Mặt Trăng - Vượng Tử A Oai

Chương 22: Bắt nạt




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thật ra lúc đó Từ Niệm Chi không nghĩ nhiều như thế, cô chỉ cảm thấy hơi khó hiểu.

Trước khi ngủ cô nằm trên giường chơi điện thoại, bấm mở vòng bạn bè lên xem. Bài viết đã đăng được 2 tiếng, có vài người ấn thích cũng có vài người bình luận.

Công chúa Phỉ Phỉ: 【Cậu hay lắm, lại lén mình đi ăn ngon! Bổn công chúa giận rồi! Phạt cậu mua cho mình một cái! 】

Dương Tiểu Bàn: 【Chi Chi, cậu trúng vé số hả? Giá của cửa hàng này mình chỉ dám đứng nhìn từ xa, không dám sờ vào. 】

Hạ Ngôn: 【Được, được, cậu chơi vậy phải không.】

Anh Vũ Xuyên: 【Nếu em thích thì lần sau chúng ta cùng ăn.】

Từ Niệm Chi trả lời từng cái một xong lại kéo xuống để tải lại nhưng avatar quen thuộc không hề xuất hiện.

Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình rồi sau đó buông tay ném điện thoại sang một bên.

Trong đầu dần vang lên câu nói ban nãy của mắt kính tơ vàng..

Cái gì mà đối tượng liên hôn? Hôn ước là gì?

Đây là hai danh từ rất xa lạ với cô, hình như chỉ mới nghe được trong mấy bộ phim nhà giàu máu chó.

Từ Niệm Chi trở mình, kéo áo ngủ bị cuốn lên đến bụng, uể oải vùi mặt vào gối.

Rốt cuộc Thẩm Ngạn Chu là người thế nào, sống trong gia đình thế nào, cuộc sống của anh diễn ra làm sao?

Cô phát hiện mình dường như hoàn toàn không biết gì về Thẩm Ngạn Chu.

Cô chỉ biết Thẩm Ngạn Chu là bạn học chung cấp 3, hàng xóm mới của cô, là một người ngoài mặt lạnh như băng nhưng thật ra bên trong dịu dàng vô cùng.

Ngoài trừ điều này ra, cô không biết bất cứ thứ gì, anh đối với cô mà nói vẫn là sự tồn tại thần bí khó đoán.

“Haizz.” Từ Niệm Chi bất giác thở dài.

Cô làm một người bạn có hơi thất bại.

Cả cuối tuần Từ Niệm Chi cố thủ không ra khỏi nhà, rút bên trong ăn khoai tây chiên xem phim giết thời gian.

Thứ hai cô dậy rất sớm vì kỳ nghỉ phép của Thẩm Ngạn Chu đã kết thúc, cô lại phải nhét mình vào tàu điện đi làm.

Lúc mở mắt, Từ Niệm Chi nằm trên giường hoãn lại vài giây, cuối cùng cũng cảm nhận được cụm lên voi xuống chó một cách sâu sắc.

Cả tuần trước được G class đưa đón đi làm, tuần này lại phải khổ sở chen chút trên tàu nên cảm xúc trong lòng khó tránh khỏi bấp bênh.

Cô thê thảm bò khỏi giường làm theo tuần tự thường ngày, rửa mặt, thay quần áo rồi ra cửa.

Vừa xuống lầu, Từ Niệm Chi vừa ngáp vừa bước, khóe mắt có hơi ướt át, cánh tay vô lực xách túi của bản thân, đến đi còn không vững.

Đi được vài bước cô giương mắt, thân mình cứng đờ, hai chân như dính xuống đất.

Nhìn về vị trí cũ phía trước, vẫn có một chiếc xe ngừng ở đó.

Từ Niệm Chi: “……” Là do cô quá buồn ngủ nên xuất hiện ảo giác hay sao?

Cô đi cũng không được, không đi cũng không được nên nở nụ cười trừ, ngượng ngùng giơ tay chào: “Chào buổi sáng.”

Thẩm Ngạn Chu nghiêng đầu nhìn cô: “Lên xe đi.”

“Hả?” Từ Niệm Chi không hiểu lý do nhưng tay chân lại vâng lời lắm, thuần thục mở cửa lên xe, thuận tiện cài cả dây an toàn, lúc này cô mới nhớ ra: “Không phải hôm nay anh phải đi làm sao?”

Đài truyền hình và Cục cảnh sát ở hai hướng Đông Tây, nếu anh đưa cô đi thì chắc chắn không kịp.

Thẩm Ngạn Chu dùng một tay đánh vô lăng: “Hôm nay không phải cô đến Cục thành phố quay chuyên đề sao?”

“Ồ đúng nhỉ.” Từ Niệm Chi nhớ ra lần họp trước nói ngày quay chuyên đề chính là hôm nay. Cuối tuần này quá thư thả dẫn đến cô quên mất chẳng nhớ chút gì, cũng may có Thẩm Ngạn Chu, nếu không cô đã ngơ ngơ chạy về đài.

Nghe vậy cô ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng không nói gì nữa.

Từ đêm đó về sau, không biết có phải do cô tự ảo giác hay không mà Từ Niệm Chi luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người có gì đó lạ lạ. Thẩm Ngạn Chu không chủ động nói thì cô cũng không nói, hai người cứ thế im lặng một đường đến Cục cảnh sát.

Thẩm Ngạn Chu ngừng xe xong do dự lên tiếng: “Chi Chi, đêm đó……”

Cô “bụp” mở cửa xe, tay chân nhanh chóng lấy túi nhảy xuống, vẫy tay với Dương Tiểu Bàn và Hạ Ngôn ở cửa: “Hello các đồng chí!”

Thẩm Ngạn Chu: “……”

Dương Tiểu Bàn và Hạ Ngôn đã đến từ sớm, sau khi nhìn thấy Từ Niệm Chi bước từ trên xe Thẩm Ngạn Chu xuống, hai người họ thầm trao đổi bằng ánh mắt.

“Chi Chi, cuối cùng cậu cùng đến rồi, nhớ cậu muốn chết!” Dương Tiểu Bàn nhiệt tình xông lên trao cho Từ Niệm Chi cái ôm.

Hạ Ngôn đến làm nháy ảnh cho lần này, tầm mắt anh ấy rời khỏi hai cô gái ôm nhau thấm thiết, đi đến chào hỏi Thẩm Ngạn Chu: “Đội trưởng Thẩm.”

Thẩm Ngạn Chu gật đầu nhẹ xem như đáp lại.

Cách đó không xa Hứa Y Văn đang đứng đối diện ống kính sửa sang lại quần áo, vô tình thấy được cảnh này thì thầm kinh ngạc, cô ta nhận ra đây là chiếc xe hôm đó đưa Từ Niệm Chi đi làm.

Cho nên người đưa Từ Niệm Chi vậy mà là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Nam Giang???

Cô ta âm thầm đánh giá Thẩm Ngạn Chu, diện mạo không cần tả nhiều, là kiểu xếp ra sau cũng nổi bật, vóc dáng và chiều cao của anh là điều hiếm thấy ở Nam Giang. Tuy chỉ mặc một bộ quần áo tầm thường nhưng phong thái toát ra không lừa được người, không giống với bọn họ, nhất định là một gia đình ưu tú mới bồi dưỡng ra được.

Cảm giác không phục của Hứa Y Văn lại dâng trào. Không phải chứ, Từ Niệm Chi dựa vào cái gì mà được??? Hai người nhìn chẳng xứng đôi chút nào.

Đội hình sự vừa sáng đã nhận được thông báo nên đang mặc đồng phục, đứng xếp hàng trước cửa tỏ vẻ hoan nghênh các đồng chí đến công tác.

Mọi người đều đã quen với Từ Niệm Chi, thấy cô đến, mọi người cùng vây quanh hỏi câu này đến câu khác: “Phóng viên Từ, cô đến rồi!”

Từ Niệm Chi kẹt ở giữa, cô chào hỏi từng người: “Vâng, vâng.”

“Hôm nay cũng là cô phỏng vấn phải không?”

“Hôm nay không phải tôi, tôi đến chạy vặt thôi.”

“Khi nào đội trưởng lại dẫn cô đến ăn cơm cùng chúng tôi thế?”

“Chờ đến lúc mọi người rảnh đi.”

Một đám tụ lại ríu rít, vai chính hôm nay chuẩn bị kĩ càng lại bị đứng một bên không ai hỏi thăm, Hứa Y Văn tức đến mức cắn môi trắng bệch.

Hướng Hành là người đầu tiên phát hiện ra Thẩm Ngạn Chu đứng phía sau đang xị mặt, anh ta nhanh chóng để đám đông tản ra.

Thẩm Ngạn Chu đứng ở đó không để lộ biểu cảm gì nhưng sức uy hiếp không hề giảm đi: “Các cậu có còn quy tắc không?”

Mọi người đều không dám lên tiếng, thành thật quay lại vị trí của mình.

Hứa Y Văn bước đi trên đôi cao gót, chiếc váy vừa qua mông lắc trái lắc phải, cô ta đi đến trước mặt Thẩm Ngạn Chu, mềm mỏng nhoẻn miệng: “Đội trưởng Thẩm, đã có thể bắt đầu quay chưa?”

Thẩm Ngạn Chu liếc nhìn cô ta: “Cô tùy ý.” Nói xong lập tức đi qua chỉnh lại đội ngũ.

Hứa Y Văn quay đầu lại ý nói nhiếp ảnh gia có thể bắt đầu công việc rồi.

Chuyên đề lần này chủ yếu quay lại sinh hoạt hằng ngày của đội hình sự, kèm thêm sẽ nhân cơ hội phỏng vấn đội viên.

Các đội viên đã xếp thành hai hàng ngay ngắn, Thẩm Ngạn Chu đứng trước đội, ánh mắt trở về dáng vẽ lạnh lùng thường ngày: “Hôm nay đồng chí Đài truyền hình thành phố muốn quay một chuyên đề, chúng ta vỗ tay hoan nghênh.”

Sau một màn vỗ tay vang dội, Thẩm Ngạn Chu nói tiếp: “Mọi người toàn lực phối hợp, tôi không mong có bất kì ai làm ra chuyện tổn hại hình ảnh của cảnh sát, nghe rõ chưa?!”

“Đã rõ!”

Đây là lần đầu Từ Niệm Chi thấy dáng vẻ Thẩm Ngạn Chu dạy dỗ người khác, hoàn toàn khác với lúc trước mặt cô. Anh đứng ở đó, hai tay đặt phía sau, ánh mắt sắc bén, giọng nói lảnh lót, giống như một con vua sư tử dẫn dắt đàn, oai phong như vậy.

Mắt cô hầu như không rời khỏi.

“Ô, có người nào mê mẩn nhìn anh đẹp trai vậy ta?” Dương Tiểu Bàn huých vai cô.

Lực của cô ấy không nhỏ, Từ Niệm Chi bị đẩy sang bên cạnh một bước, giọng nói cực nhỏ: “Cậu nói bậy gì đó.”

“Xí, không biết là ai trước kia không chịu nhân là mình thích người ta.” Dương Tiểu Bàn mỉm cười: “Từ Niệm Chi, cậu có biết tình yêu sắp tràn ra khỏi mắt cậu rồi không?”

“Nào có!” Từ Niệm Chi chột dạ sờ lên mặt mình, hình như có hơi nóng nhưng cô vẫn căng đầu lấp liếm: “Mình đây là đang thưởng thức cái đẹp, mình có đôi mắt có thể phát hiện cái đẹp.”

Dương Tiểu Bàn hừ: “Đúng, đúng, đúng, cục đá cũng không cứng miệng bằng cậu.”

Bên kia đội hình sự đã chuẩn bị bắt đầu lịch trình đầu tiên của hôm nay —— tập luyện buổi sáng.

Vì tính chân thật của buổi quay chụp nên cả ngày hôm nay Hứa Y Văn phải tuân theo hành động của đội. Nhưng người đẹp õng ẹo vừa nghe phải chạy bộ đã khó chịu ra mặt, khóe miệng cô ta nhếch lên: “À, hôm nay tôi mang cao gót không chạy được. Chi bằng phần này tôi không tham dự nữa.”

Thẩm Ngạn Chu đứng bên đường băng chuẩn bị tính giờ nghe vậy quay đầu nhìn lướt qua Hứa Y Văn, cuối cùng ngừng lại ở đôi giày cao gót quý giá kia, anh treo nụ cười lên môi: “Cô đây không phải nói góc nhìn đầu tiên là cảm nhận sinh hoạt của cảnh sát hình sự sao? Đây là thái độ của quý đài à?”

Dương Tiểu Bàn lúc này đây vào vai trợ lý vô cùng nhanh nhẹn chạy đến, lấy đồ từ trong túi ra đặt trước mắt Hứa Y Văn, giọng điệu chân thành tha thiết: “Y Văn, hôm nay lúc tôi ra ngoài sợ cô không tiện nên đã lấy thêm cho cô một đôi giày thể thao.”

Hứa Y Văn dưới cái nhìn chằm chằm của hai người, mặt mày trắng bệnh, môi miệng cứng đờ, cuối cùng mới thốt ra được một câu: “Vậy tôi…… Cảm ơn cô nhé.”

“Đừng khách sáo, đều là chuyện tôi nên làm.” Dương Tiểu Bàn vờ như không hiểu ý nghĩa sâu xa của câu nói đó, nở nụ cười tươi rói: “Vậy cô mau đi đi, đừng để họ đợi lâu.”

Hứa Evan nén giận, cô ta khom lưng thay giày, lúc đứng lên trùng hợp thấy cô đang ngồi rảnh rỗi ở đằng xa, đôi mắt chợt lóe lên: “Niệm Chi à, cô lại đây đi cùng tôi đi.”

Từ Niệm Chi còn đang đờ đẫn đột nhiên nghe thấy tên của mình, cô bất ngờ đưa tay chỉ mình: “Tôi á?”

“Nhanh lên đi, mọi người đang chờ đó.”

Từ Niệm Chi cúi đầu nhìn bộ đồ mình phối ngày hôm nay, áo ngắn tay phối cùng quần thể thao và cả đôi giày chạy bộ, cả người cô không có nổi lý do từ chối.

“Ồ……” Cô cúi đầu, giống như một cây cải héo úa, mặt như đưa đám, từ từ đi ra phía sau đội.

Thẩm Ngạn Chu đứng phía trước: “Toàn bộ có mặt! Năm cây số! Lười biếng tăng gấp đôi!”

Vừa dứt lời, đồng hồ đếm ngược được ấn xuống. Hai hàng cảnh sát dài chạy đi chỉnh tề, giữ tốc độ đều đặn.

Nói thật, từ sau khi tốt nghiệp cấp 3 Từ Niệm Chi chưa từng thật sự chạy bộ. Trước khi thi thể dục lúc học đại học cô ôm chân Phật hai ngày, qua là được nên lúc này đối với đường nhựa dưới chân, cô thấy xa lạ vô cùng.

Cô và Hứa Y Văn chạy theo sau đội, lúc đầu còn có thể miễn cưỡng đuổi kịp, sau một vòng đã có chênh lệch với mọi người. Hứa Y Văn còn ổn, người ta có chân dài, một bước lớn hơn cô nhiều. Từ Niệm Chi đáng thương chạy theo, rất nhanh đến cái bóng của cô ta cô cũng không đuổi kịp.

Cô mệt chết khiếp, vốn muốn nghỉ nhưng thấy mấy chiếc camera đang quay bên cạnh, ý nghĩ lười biếng lại biếng mất.

Từ Niệm Chi thầm cổ vũ cho mình trong lòng! Cô có thể! Cô không phải là kẻ hèn, chẳng lẽ chạy năm cây số còn lấy được mạng cô không bằng!

Cô mới chạy xong vòng thứ ba thì cả đội đã xong năm cây số, Hứa Y Văn cũng không về sau bao lâu, chỉ còn một bóng dáng nhỏ xíu đang dành hết sức chạy vội trên đường băng.

Lúc lướt qua, giọng anh vang lên: “Vậy được rồi.”

Từ Niệm Chi tuy còn đang khuyên bản thân cô phải kiên trì nhưng cơ thể rất thành thật, hai chân ngừng lại trước mặt Thẩm Ngạn Chu.

Cô cong lưng, tay chống đầu gối, miệng há to thở hồng hộc, lời nói đứt quãng: “Nhưng mà…… Tôi còn chưa chạy xong…… Như vậy…… Có lẽ…… Không tốt lắm.”

Thẩm Ngạn Chu nhìn cây cải nhỏ kêu khổ không ngừng, lời định nói bị nuốt xuống, anh chỉ nói: “Đến đây là được rồi.”

Từ Niệm Chi cũng nghĩ thoáng ra, đội trưởng đã kêu cô ngừng, huống chi vai chính hôm nay cũng không phải cô, cô đến đây chủ yếu là tháp tùng thôi. Vì thế cô đỡ eo từ từ đi lại dưới tán cây nghỉ.

Dương Tiểu Bàn và Hạ Ngôn luôn ở đó chờ, thấy cô chạy xong, một người cầm nước, một người cầm khăn sang.

Dương Tiểu Bàn lau đi mồ hôi trên trán và cổ cô, lo lắng hỏi: “Cậu ổn không Chi Chi, sao mình thấy mắt cậu như không còn mở nổi thế?”

Từ Niệm Chi không còn sức nói, cô chỉ lắc tay ý bảo họ mình không sao.

Hạ Ngôn vặn nắp chai nước khoáng cho cô, miệng thì không chịu bỏ qua: “Mình phục thật đấy, chạy có mấy bước cũng muốn cậu theo, không có ai cô ta không nhậc nổi chân à?”

Hai người ban nãy vừa xem vừa mắng một hồi, Dương Tiểu Bàn lập tức phụ họa: “Mình thấy cô ta là đang ganh tị Chi Chi của chúng ta cái gì cũng hơn cô ta!”

Từ Niệm Chi cầm chai nước ngửa đầu uống, nước lạnh không ngừng chảy dọc theo cổ họng vào dạ dày, tiêu tán đi ít hơi nóng.

Cùng với tim đập thình thịch, cô uống hết nửa chai rồi lau miệng: “Được rồi, được rồi, xem như mình rèn luyện sức khỏe, cũng không phải chuyện xấu gì.”

Chạy mấy cây số, lớp trang điểm của Hứa Y Văn đã trôi gần hết, người đội hình sự còn có các bài huấn luyện khác, cô ta cũng không khác là bao, vì muốn lên hình, cô ta phải nhân lúc này chuồn đi nhà vệ sinh dặm phấn.

Nam Giang đang vào giai đoạn đầu hạ, nhiệt độ có hơi tăng cao. Mọi người lúc tập luyện buổi sáng sẽ mặc trang phục luyện tập màu đậm, mồ hôi của lúc này đã tẩm ướt quần áo, dính hết vào người làm cơ bắp rắn chắc lộ nguyên hình.

Hạ Ngôn đưa camera chụp lại được toàn cảnh lúc này, Từ Niệm Chi ngồi một bên nghỉ cũng nhập tâm xem.

Đột nhiên, có một bóng người không biết đến từ khi nào, chắn hoàn toàn trước người cô. Từ Niệm Chi ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt sâu thâm thẳm của Thẩm Ngạn Chu.

Hạ Ngôn và Dương Tiểu Bàn rất hiểu ý, họ cầm đồ rời đi: “Chi Chi, chúng mình đi xem có cần giúp đỡ gì không nhé.”

Hai người vừa đi, dưới tán cây có vẻ trống trải hơn hẳn.

Từ Niệm Chi ngồi trên ghế đá dài, cô dịch mông sang một bên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Anh muốn ngồi không?”

Thẩm Ngạn Chu không nói gì, yết hầu lăn lộn rồi theo lời cô ngồi xuống.

Anh dù ngồi thì khổ người vẫn cao to với cô gái nhỏ ngồi kế bên. Hai người ngồi cùng nhau, nhìn từ sau giống như một con vật to lớn nào đó đang mang theo cục cưng của nó.

“Quan hệ của cô với đồng ngiệp không tốt sao?” Thẩm Ngạn Chu nhíu mày.

“Hả?” Từ Niệm Chi không ngờ anh đột nhiên hỏi cái này, nước trong miệng còn chưa kịp nuốt nên hai má phồng lên lắc đầu với anh.

“Thật không?” Thẩm Ngạn Chu dường như không tin vào lời này của cô.

Từ Niệm Chi nuốt xong ngụm nước, gật đầu thật mạnh: “Tôi lừa anh làm gì, nhìn tôi và Dương Tiểu Bàn giống quan hệ không tốt lắm sao?”

“Vậy ngày thường ở đơn vị có ai bắt nạt cô không?” Anh vẫn không yên tâm hỏi thêm.

“Đương nhiên không có rồi.” Từ Niệm Chi không hiểu mấy câu hỏi của anh nhưng vẫn bày ra dáng vẻ hung dữ: “Tôi rất lợi hại đó, ai bắt nạt tôi tôi đánh anh ta!”

Cô vốn có vẻ ngoài mềm mại, dù có nhe răng nhếch mép cũng chẳng đáng sợ, ngược lại có khiến người ta thấy đáng yêu, muốn chạm vào cái đồ dễ thương này.

Thẩm Ngạn Chu lúc này mới cười: “Được, Chi Chi lợi hại nhất.”

Môi mắt của anh dịu dàng hờ hững, giống như cách xưng hô thốt ra từ miệng anh rất bình thường.

Từ Niệm Chi bất ngờ, mặt dần ửng hồng, cô đưa tay nhéo vành tay đột nhiên ngứa lên của mình, giọng của cô rất nhỏ: “Sao anh lại kêu tôi thế……”

Thẩm Ngạn Chu nhướng mày: “Sao vậy? Không phải bạn cô đều kêu vậy sao?”

Từ Niệm Chi nghẹn: “Đúng vậy……”

“Vậy tôi không phải bạn của cô sao?”

Từ Niệm Chi: “……” Cô không phải có ý đóđó.

Thấy cô thẹn đỏ mặt, Thẩm Ngạn Chu không đùa cô nữa, anh đứng lên: “Tôi đi trước, cô nghỉ ngơi đi.”

“Được.” Từ Niệm chi ngồi ở chậm rãi đáp.

Đợi Hứa Y Văn dặm phấn xong, buổi luyện tập sáng của đội cảnh sát cũng đã kết thúc, mọi người trở về văn phòng.

Vai chính không phải là mình nên Từ Niệm Chi không có gì để làm. Cô nhàn rỗi đi qua đi lại, làm ghi chép gì đó, thuận tiện lấy ít bánh kẹo từ chỗ Hướng Hành.

Nếu không có nhiệm vụ, họ thường sẽ ngồi ngây ngốc trong văn phòng sửa hồ sơ vụ án. Chuyện chỉnh sửa hồ sơ vụ án thuộc về bí mật cơ quan cảnh sát nên Hứa Y Văn chỉ có thể ở bên trợ giúp, không được tiếp xúc đến hồ sơ, đơn điệu đến chết lặng.

Cô ta ngồi một lúc không chịu nổi, chỉ đành đưa micro Nàng ngồi một hồi liền ngồi không được, giơ cái microphone phía sau nhằm phỏng vấn được điều gì hữu ích.

Tâm trạng hôm nay của Thẩm Ngạn Chu hình như không tốt lắm, biểu cảm cả ngày lạnh băng, chẳng cho cô ta sắc mặt tốt.

Hứa Y Văn chưa từng uất ức đến vậy nhưng thấy bên cạnh có camera đang quay, cô ta chỉ có thể cắn răng cố gắng.

Một buổi sáng qua đi, Hứa Y Văn sức cùng lực kiệt, cười đến nỗi khóe miệng căng cứng. Nhìn sang ba người chạy vặt quá vui vẻ, nói cười không làm gì, nhoáng cái đã đến giờ ăn cơm trưa.

Đây là lần đầu tiên Từ Niệm Chi ăn cơm ở nhà ăn Cục cảnh sát, mọi người vô cùng thân thiện, còn chủ động chào cô, đến dì lấy cơm cũng nhiệt tình cho bọn họ thêm một cái đùi gà.

Tuy mơ hồ nhưng Từ Niệm Chi vẫn vui vẻ bưng mâm nói cảm ơn.

Dương Tiểu Bàn và Hạ Ngôn đi ở phía sau, lòng như gương sáng thì thầm: “Mình thấy chúng ta là nhờ phúc của Chi Chi.”

Hạ Ngôn nhìn thoáng qua Thẩm Ngạn Chu ngồi ăn cách đó không xa rồi lại nhìn đùi gà trong mâm mình, anh ấy cười thỏa mãn: “Mình mặc kệ, dù sao mối tình này mình ủng hộ hai chân hai tay!”

Dương Tiểu Bàn trừng mắt liếc: “Cậu chỉ biết ăn thôi! Một cái đùi gà đã mua được cậu!”

Từ Niệm Chi đi phía trước quay đầu nhìn hai người đằng sau thì thầm, cô thắc mắc: “Các cậu nói gì đó?”

Hai người trăm miệng một lời: “Không có gì!”

Người ăn cơm trưa không ít, ba người đi một vòng mới tìm được chỗ ngồi.

Vì phải nhanh chóng ăn xong để chừa chỗ cho người khác nên họ không như thường ngày vừa nói vừa ăn, cắm đầu ăn cơm, xong xuôi thì nhanh chóng rời khỏi.

Buổi trưa Cục cảnh sát chuẩn bị một phòng nghỉ ngơi cạnh phòng hình sự, mọi người gỡ thiết bị dự tính nghỉ một chút.

Người đội hình sự vừa định nghỉ ngơi, còn chưa kịp nhắm mắt thì bên trên đã cho lệnh xuống, có hành động bắt giữ khẩn cấp.

Hướng Hành ôm chăn kêu rên, lúc này anh ấy vừa định nằm đó, đúng là tạo nghiệt mà!

Hứa Evan phản ứng nhanh nhất, vừa ra khỏi phòng đã đụng phải Thẩm Ngạn Chu, cô ta ngăn anh lại: “Đội trưởng Thẩm, chúng tôi có thể đi theo không?”

Nếu có thể quay được cảnh bắt giữ thật sự thì chuyên đề nhất định rất hot.

Thẩm Ngạn Chu tự hỏi một lát, anh nhìn thấy Từ Niệm Chi dáo dác ở phía sau hơi buồn cười: “Cùng nhau đi đi.”

Lần hành động này dùng ba chiếc xe nhưng không thể chở quá nhiều người, nhiếp ảnh gia Hạ Ngôn là một, Hứa Y Văn nhất định phải đi, còn thêm Từ Niệm Chi và Dương Tiểu Bàn đau khổ cầu xin đi theo, chỉ đài truyền hình đã chiếm bốn chỗ.

Xe của Thẩm Ngạn Chu là xe đi đầu, Hứa Y Văn và Hạ Ngôn chắc chắn ngồi xe anh, Từ Niệm Chi nhìn quanh xe thấy hình như không thể ngồi vào nữa.

Hứa Y Văn ngồi trong xe rất hiểu lòng người: “Niệm Chi, cô sang xe phía sau đi, đừng chen lên xe đội trưởng Thẩm.”

Từ Niệm chi không có ý kiến, vốn dĩ cô đang định lôi Dương Tiểu Bàn sang xe khác, dù sao cũng toàn là người cô quen, ngồi xe ai không phải là ngồi.

Cô rất sảng khoái đáp: “Được thôi.”

Thẩm Ngạn Chu nắm vô lăng, anh lạnh mặt dần mất kiên nhẫn, nói với Hướng Hành ở bên cạnh: “Cậu đi ngồi xe khác điđi.”

Hướng Hành vừa định hỏi vì sao đã thấy Từ Niệm Chi còn đứng bên ngoài, anh ấy ngậm miệng muốn biện hộ, mở cửa xuống xe.

Phải như vậy, vì nhường chỗ cho chị dâu nên phải đi.

Hứa Y Văn nhìn thấy ghế phụ đã trống nên môi nở nụ cười nhẹ, âm thanh mềm mỏng mở lời với Thẩm Ngạn Chu: “Đội trưởng Thẩm, tôi có hơi say xe, có thể để tôi ngồi ghế phụ được không?”

Giọng cô ta như có thể vắt ra nước, nghe vào đáng thương thật sự. Thẩm Ngạn Chu tai điếc mắt ngơ, nhìn về Từ Niệm Chi đứng ngoài xe: “Cô còn ngây ra đó làm gì, lên phía trước ngồi đi.”

Từ Niệm Chi sắp xếp cho Dương Tiểu Bàn xong thì nghe anh nói vậy, cô do dự nhưng vẫn lên ngồi.

Đợi cô bò lên xe ngồi, Thẩm Ngạn Chu bỗng nhớ ra gì đó, không nhanh không chậm bổ sung: “Ngại quá, tôi không có thói quen cho người khác ngồi ghế phụ.”

Ngừng một chút, anh lại cất lời nhẹ như lông hồng:

“Nếu cô thật sự ngồi xe tôi thấy không thoải mái thì chi bằng ra xe sau ngồi đi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.