Ngủ Ngon Nhé Mặt Trăng - Vượng Tử A Oai

Chương 2: Phản lưới nhà




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chứng khoán Phương Chính là công ty chứng khoán vừa nổi lên trong nước mấy năm gần đây. Ở thành phố loại 1 như Nam Giang, ông chủ này lại chọn mặt bằng trung tâm, tấc đất tấc vàng, từ đó có thể thấy công ty phát triển rất nhanh.

Tòa nhà lớn này có năm mươi mấy tầng, cao vượt hẳn kiến trúc chập chùng xung quanh.

Hướng Hành thầm cảm thán trong lòng, đi theo Thẩm Ngạn Chu vào bên trong.

Chị gái lễ tân lười biếng trốn việc, tính thời gian thì có lẽ nửa tiếng nữa sẽ được tan làm. Cô ấy vừa mở điện thoại đã thoáng thấy có hai người từ cửa lớn bước vào.

Tỉ lệ cơ thể hai người cực đẹp, khiến người ta khó mà dời mắt, đặc biệt là người đi đầu, mặt mũi như tượng tạc.

Ngay khi chị gái lễ tân cố gắng khống chế mình không mắt chữ A miệng chữ O, một thẻ chứng nhận cảnh sát đã được đưa đến trước mặt cô ấy.

Người đàn ông dẫn đầu điềm tĩnh vô cùng, giọng nói cũng chẳng hề lay động: “Chào cô, chúng tôi từ Cục cảnh sát thành phố Nam Giang, đến để tìm hiểu một ít thông tin.”

Trong vài giây ngắn ngủi, chị gái lễ tân còn chưa kịp rơi vào bể tình thì đã bị tấm thẻ chứng nhận đó dọa tỉnh.

Người đàn ông bên cạnh nhìn ra cô ấy đã bị dọa sợ nên tốt bụng an ủi: “Cô đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ hỏi đơn giản vài câu thôi. Chỗ các cô có ai tên Lý Tuệ không?”

“Vâng…… Đúng vậy.”

“Cô có thân với cô ấy không?”

“Không thân.” Giọng của chị gái lễ tân nhỏ như muỗi kêu, sợ nói ra câu nào không phải.

“Vậy chỗ có cô có ai thân với cô ấy không? Hay ai là bạn của cô ấy?” Hướng Hành hỏi.

“Chi bằng các anh ngồi đây một lát đi, tôi đi gọi giám đốc bộ phận của cô ấy.” Chị gái lễ tân nào còn quan tâm anh đẹp trai gì nữa, còn chưa dứt câu đã bỏ của chạy lấy người.

Hướng Hành đã thấu “hồng trần” từ lâu, chỉ tiếc nuối lắc đầu. Đội trưởng bọn họ có gương mặt thu hút đào hoa nhưng tính tình còn lạnh hơn núi bbăng, lúc không nói chuyện có hơi đáng sợ. Đừng nói con gái, ngay cả người đội hình sự lúc vừa gặp Thẩm Ngạn Chu cũng sợ.

Hướng Hành theo Thẩm Ngạn Chu đến ngồi vào sô pha trong khu nghỉ ngơi cách vách, nhìn đông nhìn tây, cuối cùng ánh mắt anh ấy ngừng ở chiếc đèn thủy tinh thoạt nhìn giá đắt cắt cổ, giọng điệu có chút phấn khích: “Đội trưởng, chỗ giao lưu với tiền thế này đúng là tốt, tôi cảm thấy không khí trong này cũng toát mùi nhà giàu.”

Thẩm Ngạn Chu không tiếp lời, chỉ nhìn về phía trước không chớp mắt.

Hướng Hành không được đáp lại nên khó hiểu nghiêng đầu nhìn theo mắt Thẩm Ngạn Chu.

“Đội trưởng, anh nhìn gì đấy?” Hướng Hành tò mò, giờ này mọi người đều đã vào làm, trên đường phố cũng không còn mấy người.

Theo tầm mắt chỉ có một kiến trúc khác lạ hơi cũ kĩ ở phía đối diện, đằng trước treo mấy chữ đỏ to: Đài truyền hình Nam Giang.

Thẩm Ngạn Chu thu lại ánh mắt: “Không có gì.”

Không bao lâu sau, một người phụ nữ mặc bộ vest xám nhạt đi đến, mặt hiện nét cười: “Xin chào, là hai anh cảnh sát phải không? Tôi là giám đốc bộ phận của Lý Tuệ, xin hỏi có chuyện gì sao?”

Hướng Hành không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Chúng tôi muốn tìm hiểu một chút chuyện về Lý Tuệ, cô có thể giới thiệu tỉ mỉ về cô ấy giúp chúng tôi không?”

Mặt giám đốc vẫn ngập ý cười, lén lút nhìn sang Thẩm Ngạn Chu bên cạnh.

Người đàn ông không nói lời nào, anh mặc một cây đen ngồi đó, mí mắt hơi rũ nên không thấy rõ cảm xúc trong đôi mắt. Chỉ ngồi ở đó mà khí chất mạnh mẽ đã toát ra khiến hai chân cô ấy như bị đóng đinh ở đó, cổ họng khô khốc.

Hoàn hồn lại xong giám đốc mới lên tiếng: “Lý Tuệ có chuyện gì hay sao? Hôm nay cô ấy không đi làm.”

Hướng Hành liếc qua Thẩm Ngạn Chu, sau khi có được chỉ thị mới dứt khoát nói: “Cô ấy đã chết.”

Vừa nghe câu này, nụ cười trên môi giám đốc vụt tắt, gương mặt thoáng chốc trắng bệch, cô ấy run rẩy hỏi lại: “Sao có thể? Ngày hôm qua cô ấy còn bình thường cơ mà.”

“Là sự thật, thi thể của cô ấy được phát hiện trong nhà riêng chiều nay.”

Giám đốc há miệng, trong khoảng thời gian dài vì quá khiếp sợ mà chẳng nói nổi lời nàonào

Thẩm Ngạn Chu luôn im hơi lặng tiếng quan sát cô ấy, phản ứng đầu tiên của của con người không thể làm giả, có sợ hãi, kinh sợ nhưng chỉ không có cảm giác hoảng hốt.

Hướng Hành mở cuốn sổ ra, cắn nắp bút chuẩn bị ghi chép: “Hi vọng cô sẽ giữ bí mật chuyện này, đồng thời mong cô biết gì đều nói ra, vậy thì chúng tôi mới có thể nhanh chóng phá án.”

“…… Được.”

Nửa tiếng tiếp theo, Thẩm Ngạn Chu và Hướng Hành biết được rất nhiều chuyện của Lý Tuệ từ miệng giám đốc.

Lý Tuệ từ năm kia mới vào bộ phận giao dịch của Chứng khoán Phương Chính, trong hai năm công tác cũng xem như tận tụy. Có điều cô ấy quá đanh đá, tính tình không tốt lắm, là kiểu người thù dai, từng có xung đột với cấp trên, mối quan hệ với các đồng nghiệp cũng chẳng tốt, ở công ty không có bạn bè gì.

Tiếp theo, bọn họ lại đến hỏi vài người từng xích mích với Lý Tuệ. Mọi người tuy bất ngờ nhưng rất phối hợp, không bao lâu màn cho lời khai đã qua đi.

Sau khi biết rõ đầu đuôi, hai người chuẩn bị về cục.

Mất cả buổi trưa nhưng chẳng hỏi được tin tức gì hữu dụng, Hướng Hành không khỏi ủ rũ. Anh ấy cúi đầu đi theo Thẩm Ngạn Chu ra ngoài: “Đội trưởng, mấy người vừa này có vấn đề không?”

Thẩm Ngạn Chu liếc nhìn anh ấy: “Cậu thấy có vấn đề sao?”

“Không, chỉ là cảm thấy hơi lạ.” Sao tất cả mọi người lại vừa hay có thể có được chứng cứcứ không ở hiện trường.

“Xem ra hung thủ này có hơi xảo quyệt đó.” Hướng Hành thở dài.

Lúc gây án bình tĩnh, giết người xong còn có thể cẩn thận xử lí hết dấu vết đã có, đây không phải là tố chất tâm lí mà người bình thường có.

“Sợ à?”

“Vậy thì không có, tôi là cảnh sát nhân dân, có gì phải sợ.”

Thẩm Ngạn Chu hừ một tiếng phát ra từ xoang mũi, đi nhanh về phía trước: “Vậy đừng cậu đừng nói nhảm nữa.”

“Tôi biết rồi.” Hướng Hành bước đi nhanh hơn, đuổi theo người đàn ông đằng trước.

Màn đêm buông xuống, đèn màu vừa lên, thắp sáng đường phố hoa lệ.

Từ Niệm Chi kết thúc cuộc họp, cô không vội rời đi mà ngồi tại vị trí làm việc viết cho hết tổng kết những điều vừa bàn luận. Vừa gõ xong chữ cuối cùng thì tin nhắn của Dương Tiểu Bàn cũng vừa đến, giục cô nhanh xuống lầu.

Tối hôm qua thức cả đêm viết bản thảo, giữa trưa lại bị điện thoại của Tần Phỉ cắt ngang, Từ Niệm Chi vốn muốn nhanh chóng chạy về nhà tắm rửa đi ngủ, nhưng Dương Tiểu BànBàn và Hạ Ngôn một hai lôi cô đi ăn thịt nướng.

Được thôi, cuối cùng trạch nữ cũng bị thịt nướng đánh bại.

Sau khi Từ Niệm Chi vào đài truyền hình, người bạn tốt nhất của cô chính là Dương Tiểu Bàn và Hạ Ngôn, ba người bọn họ có một nhóm nhỏ, ngày thường không có việc gì sẽ ở trong đó tám chuyện trên trời. Gần đây vì quá bận nên họ đã lâu chưa tụ tập cùng nhau.

Vì để tiết kiệm thời gian, Dương Tiểu Bàn và Hạ Ngôn xuống lái xe lên trước.

Nhấp chuột vào nút lưu, Từ Niệm Chi đóng máy lại, đưa tay xoa chiếc cổ ê ẩm.

Không muốn để hai người họ chờ lâu, cô mau chóng thu dọn, thẻ nhân viên còn chưa lấy đã vắt chân chạy xuống lầu.

Trời vừa tạnh mưa, không khí vẫn còn lành lạnh, ẩm ướt.

Từ Niệm Chi ra khỏi tòa nhà, cô theo bản năng siết chặt áo khoác dệt kim. Gió thổi đến, lướt ngang qua chân làm cô rùng mình.

Hôm nay Hạ Ngôn lái xe mới, Từ Niệm Chi vẫn chưa thấy qua nên trong cơn lạnh cô lấy điện thoại ra, mở nhóm “Bách hợp dại cũng có mùa xuân” để xác nhận lại tin nhắn của cô ấy, là chiếc BMW có số xe đuôi là 815.

BMW trông như thế nào cơ chứ? Từ Niệm Chi không thạo xe lắm nên đứng tại chỗ đờ người tự hỏi.

Một chiếc xe màu đen dừng bên đường làm người khác khó mà làm ngơ.

Từ Niệm Chi qua đó, mắt quét sang biển số, số đuôi 815 không sai.

Màu và biển số xe đều khớp nên cô không nghĩ nhiều, lập tức đi qua đó.

Lúc này điện thoại thông báo có tin nhắn mới, là trưởng phòng gửi đến.

Từ Niệm Chi sợ lỡ mất chuyện gì quan trọng, cô vừa cúi đầu xem WeChat vừa mở cửa lên xe, còn không quên cài dây an toàn.

Cảm nhận được hơi ấm trong xe, cô thoải mái thở ra một hơi, sau đó dựa vào lưng ghế phụ: “Đi thôi.”

Không ngoài dự liệu, sau khi tan ca mà nhận được tin nhắn của trưởng phòng thì chẳng có chuyện gì tốt.

Ba hàng chữ màu đen nằm ở cuối màn hình: 【Niệm Chi, cuối tuần này có một buổi phỏng vấn ở Cục công an thành phố, phiền cô tăng ca thêm một buổi, tranh thủ gửi bản thảo cho tôi trước thứ hai tuần sau nhé.】

Tiếp đó đầu bên kia gửi tài liệu đến.

Nhìn thấy hai chữ “tăng ca”, cặp mày đẹp của Từ Niệm Chi chau lại.

Lại tăng ca, tháng này không biết đã làm thêm bao nhiều buổi rồi, bận đầu bù tóc rối nhưng chẳng thấy lương thêm được đồng nào.

Dù khó chịu nhưng cô vẫn phải nhịn xuống nhắn lại: 【Đã nhận được.】

Trong file là một ít tài liệu của buổi phỏng vấn lần này, ngón tay Từ Niệm Chi lướt trên màn hình, tại trang thứ hai cô tìm được thông tin cơ bản của đối tượng phỏng vấn.

【 Thẩm Ngạn Chu, nam, 25 tuổi, đội trưởng chi đội hình sự Cục công an thành phố Nam Giang, tốt nghiệp Đại học cảnh sát Trung Quốc……】

Từ Niệm Chi xem qua sơ lược, ghi nhớ vài chi tiết quan trọng rồi mới dời mắt ra khỏi màn hình.

Sau khi nhìn thấy ngoài cửa sổ vẫn là tòa đài truyền hình Nam Giang, Từ Niệm Chi bắt đầu thấy sai sai, cô thắc mắc xoay sang: “Sao còn chưa……”

Chữ đi còn chưa nói ra khỏi miệng đã đối mắt với một người đàn ông xa lạ bước lên xe.

Trong xe không bật đèn, ánh đèn đường dạ xuống bao phủ hơn nửa người người đàn ông, nhìn không rõ dáng vẻ của anh.

Chỉ có thể thấy được cặp mày đen như mực và đôi mắt sâu thẳm có hơi quen.

Rõ ràng mi mắt sắc bén nhưng giờ này lại pha chút ý cười nhỏ tí, làm sự xa cách anh thể hiện ra tiêu tán một chút.

Từ Niệm Chi nhanh chóng nhận ra chiếc áo gió màu đen anh mặc trên người.

Kí ức trong đầu nhảy ra.

Cô nhận ra anh là người đàn ông trong thang máy hôm nay.

Hàng ghế phía sau còn một người đàn ông nữa đang nhìn cô với vẻ mặt hoang mang.

Ba mặt nhìn nhau một lúc, Từ Niệm Chi phản ứng lại trước.

Cô vén tóc mai, cố gắng giả bộ bình tĩnh: “Thật ngại quá, tôi lên sai xe.”

Nói xong không chờ người đàn ông đáp lại, cô mở cửa xe muốn chạy nhanh đi.

Nhưng do quá căng thẳng, cô hình như quên mất chuyện mình đang cài dây an toàn, lực quán tính mạnh mẽ kéo cô trở lại ghế.

……

Bầu không khí trong xe trở nên im ắng, dường như còn nghe thấy tiếng cười khẽ của ai đó.

Từ Niệm Chi nhắm mắt lại, cô cảm thấy hôm nay ra cửa mình đã quên xem vận, bằng không sao lại đụng phải một người hai lần.

Cô hít sâu một hơi, làm bộ bình tĩnh quay đầu tìm nút ấn, bàn tay với khớp xương rõ ràng dời từ vô lăng sang đây.

“Cụp cụp ——” Tên đầu sỏ bị gỡ bỏ.

Từ Niệm Chi không dám ngẩng mặt lên, chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng nói với anh: “Cảm ơn ”.

Thẩm Ngạn Chu nhìn búi tóc đáng yêu trên đỉnh đầu cô, tốt bụng đáp lại: “Không cần khách sáo.”

Lúc này giọng người đàn ông ngập tràn ý cười.

Trước khi mình xấu hổ đến chết, Từ Niệm Chi không buồn để ý hai người đàn ông trong xe, nhanh chóng nhảy xuống xe chạy trối chết.

Sau khi nhìn thấy cô gái bước xuống xe, Thẩm Ngạn Chu ở không xa chiếc BMW kia sụp vai, đưa tay xoa giữa mày.

Chiếc xe đen nhỏ hiên ngang rời đi, để lại anh với bóng dáng cô ngập trong đầu.

Mái tóc dài vươn trên vai, cổ vuông váy hoa nhí để lộ ra chiếc cổ thon dài được điểm xuyết bằng vòng cổ vàng, dưới chân váy lại là cẳng chân trắng noãn, phối cùng đôi vớ trắng viền hoa.

Đáng yêu thật, thậm chí còn đáng yêu hơn lúc trước.

Hướng Hành ở hàng sau mãi không dám lên tiếng, đợi đám người cô đi rồi mới dám mở lời: “Lão đại, anh quen cô ấy à?”

Vừa rồi tuy anh ấy ngồi ở hàng sau nhưng vẫn theo dõi toàn bộ quá trình, từ hướng đó vừa hay có thể thấy được mắt của Thẩm Ngạn Chu thông qua kính chiếu hậu.

Suýt chút anh ấy cho rằng mình gặp phải quỷ! Ánh mắt của đội trưởng bọn họ kìa!! Từ khi nào dịu dàng đến vậy!!

Vừa nghe giọng anh ấy, Thẩm Ngạn Chu thu lại nụ cười mỉm: “Liên quan đến cậu chắc?”

Không đúng nha! Thân là một cảnh sát hình sự, trực giác nói cho anh ấy biết chuyện này sai sai!

Nhưng vừa rồi thấy hai người họ như thế cũng không giống như quen biết.

Hướng Hành rơi vào trầm tư, vừa rồi nhìn thấy góc nghiêng của cô gái kia khiến anh ấy đột nhiên có cảm giác quen thuộc nhưng lại không nghĩ ra.

Đạp vào chân ga, xe bỗng phóng về phía trước.

Hướng Hành vẫn còn đang tự hỏi nên không kịp phản ứng, cả người bị vật về phía sau.

Bánh xe lăn nhanh trên mặt đất, thân xe màu đen ánh lại đèn neon lập lòe từ các tòa nhà.

“Đừng nghĩ chuyện không có.” Thẩm Ngạn Chu nắm chặt vô lăng, giọng điệu bình tĩnh: “Anh Dũng vừa mới gửi tin nhắn đến nói đã khôi phục camera giám sát rồi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.