(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); .Từ Niệm Chi vốn không muốn vào vì hai người đều là đồng nghiệp phòng tin tức, nhưng trong đó có giọng nói của một người là cháu ngoại của trưởng phòng các cô, Hứa Y Văn, thường ngày không ít lần dưauj vào quan hệ này tác oai tác oái trong văn phòng.
Cô rất tức giận nhưng cô vẫn cần công việc này, làm căng chuyện này cũng chẳng có gì tốt cho cô.
Nhưng lời hai người đó nói tựa như miếng giẻ rách, cô tức đến nỗi gương mặt nhỏ đỏ bừng, nhận ra không thể nhịn được nữa, cô đẩy cửa kính phòng trà nước ra, cầm ly của mình đi vào.
Hai người đứng trước bồn rửa tay không nghĩ lúc này lại có người đến nên im bặt, nhưng khi nhìn thấy người đến lại càng bất ngờ hơn.
Người đến cau mày nổi giận đùng đùng, cô đi đến máy lọc nước rót nước ấm, sau đó thuận tay lấy đi một trái đào vàng.
Khi xoay người lại, cơn tức dường như bùng nổ, vai cô rụt lại, quay đầu nhìn về hai người kia, bày ra bộ dạng tự cho là rất hung dữ, gắn từng chữ một: “Mẹ các cô không dạy các cô muốn nói bậy thì phải đi tìm chỗ không có ai à!”
Nói xong Từ Niệm Chi bưng nước đi ra ngoài.
Đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, giống như một trận gió.
Chỉ để lại hai người còn ngây người tại chỗ nhìn theo bóng dáng cô đã khuất xa. Đối mặt với câu nói không có lực sát thương lớn lắm này, bọn họ giống như bị mắng nhưng lại không có cảm giác bị mắng, không biết nên phản ứng lại thế nào.
–
Đây là lần đầu tiên Từ Niệm Chi thẳng tay tấn công người mình ghét, đừng thấy mặt cô hung dữ, thật ra trong lòng cô hồi hộp muốn chết, nói xong còn sợ một mình đấu không lại hai người, vì vậy 36 kế, chạy là thượng sách, chạy về bàn làm việc nhanh như chớp.
Không biết có phải câu nói đã có tác dụng hay không mà cả buổi chiều hai người họ tránh cô ra xa, không một ai dám vụt qua trước mặt cô.
Từ Niệm Chi rất hài lòng về hiệu quả này.
Tuy lúc nghe rất tức nhưng qua một hai tiếng, cô đã dần quên mất. Dù sao cô làm việc không thẹn với lòng, chuyện mình chưa từng làm, cô chẳng hề sợ người khác nói.
Từ Niệm Chi hịch mũi, hai quỷ đáng ghét, lần sau chia đồ ăn vặt trong văn phòng nhất định không cho họ!
Chiều nay cô không có công việc gì, viết xong bản báo cáo cũng chỉ mới 5 giờ, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tan làm.
Dương Tiểu Bàn cách vách đang làm việc riêng, Từ Niệm Chi đưa đầu qua tìm hiểu thì thấy trên màn hình cô ấy có một cửa sổ nhỏ đang chiếu bộ phim truyền hình nào đó rất hot.
Thứ hai mọi người đều không có sức lực gì, cả văn phòng chìm trong bầu không khí mơ màng sắp ngủ.
Từ Niệm Chi không có việc gì làm nên muốn lướt Taobao, sắp vào hè rồi, phải vào đó mua ít quần áo mới.
Vừa mở điện thoại, màn hình lập tức hiện ra một tin nhắn mới.
Từ Niệm Chi tiện tay nhấn vào.
Z: 【Tôi ở dưới lầu chờ cô. 】
Đến sớm thế?
Từ Niệm Chi theo bản năng nhìn sang đồng hồ, chỉ vừa hơn 5 giờ vài phút.
Nửa tiếng tiếp theo trôi qua rất khó khăn, cô không thích để người khác đợi mình, cũng không còn tâm trạng để chơi điện thoại. Trước giờ về 5 phút cô thu dọn đồ đạc rồi ngoan ngoãn ngồi ở chỗ mình đợi tan làm.
Vừa đúng 5 giờ rưỡi, Từ Niệm Chi bật khỏi ghế dựa, xách túi chạy như bay xuống lầu.
Dù đằng sau có người gọi cũng chưa chắc gì cô nghe thấy.
Dương Tiểu Bàn liếc mắt nhìn xuống dưới thông qua cửa kính, kkhi thấy chiếc xe màu đen đang ngừng ở đó, cô ấy lập tức hiểu ngay.
Cô gái ngốc này, vậy mà còn nói không thích!
–
Từ Niệm Chi chạy cả một đường, khi đến trước xe đã thở không ra hơi.
Cửa xe mở ra, anh vẫn mặt chiếc áo gió ban sáng, rủ mắt cười khi thấy cô: “Cô chạy làm gì?”
Từ Niệm Chi bò lên ghế phụ, thở hổn hển mất một lúc mới trả lời được: “Tôi không muốn để anh chờ lâu.”
Cô nhìn sang hai túi bánh gà con trên tay mình: “Anh ăn bánh gà con không? Bánh gà con của Viên Ký ngon lắm đó!”
Thẩm Ngạn Chu nhả phanh tay, vừa đánh vô lăng lên đường, vừa theo lời mời của cô mà liếc nhìn: “Tôi không thích ăn những món này.”
Bánh gà con là đặc sản Nam Giang, anh là một người phương Bắc, tuy đã đến đây nhiều năm nhưng vẫn ăn không quen, đã dầu mỡ còn hơi ngọt.
“A vậy à.” Từ Niệm Chi cụp mắt, cô cảm thấy có chút tiếc nuối: “Nếu biết thế thì tôi chỉ lấy một hộp thôi.”
Bánh gà con rất dễ nóng trong, hai hộp có hơi nhiều.
Thẩm Ngạn Chu lạnh nhạt hỏi: “Người khác tặng cô sao?”
“Ừm.” Từ Niệm Chi không nghĩ nhiều, cô vẫn đang xoắn xuýt không biết phải ăn hai hộp bánh gà con này thế nào nên cặp mày nhỏ xinh chau lại: “Một người bạn cho, Chu Vũ Xuyên, là trưởng phòng phòng kỹ thuật của đài chúng tôi.”
Người bên cạnh không nói gì nữa, sắc mặt lạnh đi trông thấy.
Lúc Thẩm Ngạn Chu không lên tiếng nhìn rất dữ, khiến người ta không thể nắm bắt được anh đang nghĩ gì.
Từ Niệm Chi rầu rĩ, vừa rồi vẫn ổn mà sao đột nhiên anh lại xị mặt.
Nói nhiều sai nhiều, cô cũng quyết định ngậm miệng.
Thời gian cao điểm tàn lành, dòng xe đổ về cực kỳ nhiều, chiếc G class ngừng trên đường, chỉ có thể nhích từng bước nhỏ theo xe phía trước, giống như một con rùa đen to lớn.
Đúng lúc đang ngừng ở khu mua sắm của thành phố, trước mặt chính là Vương Phủ Tỉnh, Từ Niệm Chi đột nhiên nhớ đến trước kia mình có nói muốn mời Thẩm Ngạn Chu: “Tối nay anh có bận gì không? Nếu không tôi mời anh ăn cơm nha?”
Dù sao với con đường này thật sự không biết bao giờ mới có thể về đến nhà.
Thẩm Ngạn Chu thu tầm mắt lại, đầu ngón tay anh nhịp nhịp như đang suy tư: “Hôm khác đi, đêm nay tôi không có thời gian, lát nữa còn phải về cục.”
“Ồ, được thôi, lần sau lại hẹn.” Cô bị từ chối nhưng không giận mà còn nở nụ cười, trong mắt hàm chứa những tia sáng vụn vặt rồi quay đầu nhìn cảnh tượng mọi người đang vội vàng ngoài cửa sổ.
Thẩm Ngạn Chu nhìn chằm chằm vào gáy cô xong chuyển sang hai hộp dưới sàn, lòng anh lại càng khó chịu thêm.
Trong những ngày anh không ở đây, có người luôn mơ mộng cục cưng của anh.
–
Đưa Từ Niệm Chi về xong Thẩm Ngạn Chu chẳng kịp ăn cơm, ba chân bốn cẳng chạy về Cục.
Hôm nay đội hình sự nghỉ phép, anh không về văn phòng mà đi xuyên qua hành lang gặp người khác.
Cửa đóng chặt, Thẩm Ngạn Chu ngừng lại gõ cửa.
“Vào đi.” Bên trong vọng ra giọng nói trầm.
Thẩm Ngạn Chu đẩy cửa đi vào.
Ở bàn làm việc có một người mặc bộ đồng phục ngay ngắn đang ngồi ở đó xử lí công việc, trên đầu đã có vài sợi tóc bạc hiện rõ.
“Cục trưởng Trương, chú tìm con?”
Thấy người đã đến, cục trưởng Trương ngẩng đầu lên, ông ấy cười gỡ xuống cặp kính lão: “Ngạn ChuChu, lại đây ngồi đi.”
Thẩm Ngạn Chu vẫn đang nghĩ đến chuyện đứt cầu dao ngày hôm qua, Từ Niệm Chi ở nhà một mình anh không yên tâm: “Chú có việc gì cứ nói.”
Cục trưởng Trương là người hiểu Thẩm Ngạn Chu nhất, ông ấy nhìn thấy anh lớn lên, hiểu đứa nhỏ này cứng đầu nên mới nhận lúc nghỉ phép gọi anh về nói chuyện này trực tiếp.
Ông ấy rót một ly trà đặt trước bàn, vẫn giữ nụ cười như cũ: “Con ngồi trước đi.”
Thẩm Ngạn Chu nhìn Cục trưởng Trương liếc mắt, anh vâng lời ngồi xuống.
Cục trưởng Trương lấy ra một sấp tài liệu đẩy đến trước mặt anh: “Lần này chi đội hình sự lập được công lớn, bên đài truyền hình thành phố muốn đặc biệt quay một bộ phóng sự cho đội.”
Thẩm Ngạn Chu không buồn liếc mắt: “Con không đi.”
Cục trưởng Trương đã sớm đoán được anh sẽ thế nên không bất ngờ, chỉ kiên nhân giảng giải: “Sự kiện lần này cấp trên rất xem trọng, chúng ta mượn cơ hội này tuyên truyền kiến thức về trinh sát hình sự cũng không phải chuyện xấu, cũng là để cư dân thêm phần yên tâm, con suy nghĩ thật kĩ đi đã.”
Gương mặt lạnh lùng của Thẩm Ngạn Chu không có bất kì biểu cảm dư thừa nào: “Buổi phỏng vấn lần trước con đã đồng ý rồi, cũng đã đạt được mục đích tuyên truyền, không cần làm phim phóng sự gì đâu.”
Cục trưởng Trương hớp ngụm trà: “Video phỏng vấn lần trước rất được hưởng ứng, những cô bé trên mạng rất thích xem các con. Con là cảnh sát nhân dân, nếu quay phim phóng sự có thể giúp đỡ cư dân thì sao lại không làm?”
Thẩm Ngạn Chu không đáp.
Cục trưởng Trương tiếp tục dẫn dụ: “Vả lại xem như nể mặt ba con, bộ phim phóng sự này con cũng tham gia đi.”
Nhắc đến ba, nét mặt Thẩm Ngạn Chu có biến đổi: “Chú đừng đén ba con ra làm bia, người đã chết rồi, con sẽ không để ông ấy làm lung lay đâu.”
Anh không muốn quay phim phóng sự, mặc kệ là vì ai, anh cũng không muốn đi.
Vừa nghe lời này, cục trưởng Trương buông tiếng thở dài, ông ấy biết một khi cậu nhóc này đã quyết định thì mình cũng thể thuyết phục. Vì thế ôm không ôm hi vọng nữa, đẩy danh sách người phụ trách của đài truyền hình sang: “Chuyện phim phóng sự chú đã đồng ý với người ta rồi, nếu con không đi thì tự gọi cho người phụ trách đi.”
Thẩm Ngạn Chu nhận lấy, anh nhìn lướt qua, ánh mắt dừng tại chiếc tên quen thuộc.
Cục trưởng Trương thấy anh cầm tờ giấy nhìn lâu như thế thì có hơi thắc mắc: “Sao con còn không gọi đi?”
Gương mặt của Thẩm Ngạn Chu lại hờ hững như cũ: “Con đổi ý rồi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");