Ngủ Ngon Nhé Mặt Trăng - Vượng Tử A Oai

Chương 18: Bữa sáng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm nay, Từ Niệm Chi cũng ngủ không ngon.

Lăn qua lộn lại, ngủ rồi lại thức.

Giấc mơ luôn là hình ảnh lúc nhỏ, giống như một bộ phim đang được chiếu, lướt nhanh qua tuổi thơ u tối vụn nát của cô.

Lúc tỉnh lại, cả người cô toàn là mồ hôi lạnh, quần áo nhớp nháp dính vào người vô cùng không thoải mái.

Đồng hồ báo thức còn chưa vang, Từ Niệm Chi nửa tỉnh nửa mơ trở mình, cô hé mắt nhìn bầu trời dần sáng ngoài cửa sổ.

Đoán chừng đã hơn 6 giờ.

Nhớ đến hôm nay là thứ hai, cơn buồn ngủ lập tức biến mất không còn dấu vết.

Mang theo hai quầng thâm mắt to tướng, Từ Niệm Chi than thân trách phận ngồi dậy gãi đầu, sau đó uể oải trường thân đi rửa mặt.

Trong phòng tắm vang tiếng nước chảy tí tách, mặt kính mờ sương phản chiếu vòng eo nhỏ, da thịt non mềm nhẵn bóng.

Cô tiến lại gần, người trong gương như bị hấp bằng hơi nước trong phòng, gương mặt ửng hồng lên.

Từ tối hôm qua đến giờ, mặt cuối cùng cũng có chút máu.

Đầu vì ngủ không ngon nên có hơi đau nhưng đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Từ Niệm Chi lại bất giác nhớ lại chuyện hôm qua.

Trước khi Thẩm Ngạn Chu đi, anh đã nhận cuộc điện thoại của ban quản lí. Sau khi tắt máy, mặt anh nghiêm túc hơn hẳn, như gặp phải chuyện gì đó nhưng lại không nói với cô, trước khi đi chỉ dặn dò cô nhất định phải khóa kĩ cửa, không tùy tiện mở cửa cho bất kì ai.

Mặc dù thấy lạ nhưng nhìn sắc mặt của anh, Từ Niệm Chi vẫn vâng dạ gật đầu.

Cô biết anh đang lo cho mình.

Vòi hoa sen ngừng chảy, tiếng nước trong phòng tắm đột ngột mất tắm, để lại trong không khí một làn hương quýt thơm ngọt.

Từ Niệm Chi vừa nghĩ vừa dùng khăn tắm quấn quanh người đi ra ngoài.

Chiếc điện thoại đặt trên giường vang lên tiếng chuông, đúng lúc cô qua đó, tắt nó đi.

Trên màn hình hiện lên dự báo thời tiết hôm nay: 【Thành phố Nam Giang hôm nay trời quang, nhiệt độ không khí 14~21 độ C, nhiệt độ hiện tại 19 độ, gió Tây Bắc cấp 2, không mưa. 】

Từ Niệm Chi lau khô người xong chậm rãi dạo bước đến tủ quần áo chọn lựa. Hôm nay cô dậy từ rất sớm, thời gian dư sức cô bay nhảy, thậm chí còn có thể dùng chiếc máy nướng bánh mì mới mua để nướng hai miếng bánh socola.

Tắm rửa xong cả người thoải mái nhẹ nhõm hơn hẳn, Từ Niệm Chi cài cúc áo cuối cùng rồi xoay qua xoay lại trước gương, hài lòng hát khúc nhạc đi đến phòng khách lúc sau.

Đợi đến khi cô làm xong hết việc trong nhà, tất cả cây xanh đều được tưới tót cẩn thận, đồng hồ vẫn điểm sớm hơn 15 phút giờ đi làm.

Không tìm thấy chuyện gì để làm nữa, Từ Niệm Chi xách túi lên, miệng cắn một miếng bánh mì phết mứt dâu, vui vẻ ra cửa, dự định hôm nay sẽ làm nhân viên ưu tú đến văn phòng sớm nhất.

Vừa xuống lầu, nụ cười cô đông cứng bên môi, chiếc bánh mì trong miệng cũng quên nhai.

Một quái vật khổng lồ màu đen đáng lí không xuất hiện vào lúc này đang ngừng trước cửa lớn, chiếc xe quen thuộc làm người ta không muốn chú ý cũng khó.

Cửa sổ không đóng nên có thể nhìn thấy góc nghiêng lạnh lùng của người ấy. Tay anh chống trên cửa sổ xe như đang đợi ai đó. Hình như có giác quan thứ sáu, anh quay đầu nhìn sang.

Hai người tối hôm qua mới gặp mặt bốn mắt nhìn nhau.

Từ Niệm Chi nhoẻn miệng, trong tay là chiếc bánh mì bị cắn một nửa, ngơ ngác chào hỏi người trong xe: “Trùng hợp vậy sao Thẩm……” Hai chữ cảnh sát bị cô nuốt vào trong bụng: “Không phải hôm nay anh được nghỉ phép hả?”

Mỗi khi đội hình sự xử lí xong một vụ án, cấp trên sẽ cho bọn họ nghỉ ngơi mấy ngày. Theo lý mà nói, giờ này anh hẳn đang nằm trên giường ngủ cho sướng, sao lại xuất hiện ở đây?

Từ Niệm Chi nghĩ đến nghĩ lui cũng không nghĩ ra, cô cau mày, hai má phồng lên như một cặp bánh bao trắng tinh.

Sắc mặt bánh bao hôm nay nhìn khá hơn rất nhiều, cô mặc một chiếc áo sơmi kẻ sọc, cổ áo còn viền ren hoa, trên túi áo còn in một đóa hồng nhạt màu, ống tay được cuốn lên hai tầng để lộ ra hai cánh tay như ngó sen nhỏ.

Cô vậy mà có thể khiến đồ công sở trở nên đáng yêu như vậy.

Thẩm Ngạn Chu nhìn thấy hết từng biểu cảm nhỏ nhặt, thấy cả ngón tay cô giao nhau ở vạt áo, khóe môi anh nhếch lên: “Lên xe đi, tôi chở cô đi làm.”

Từ Niệm Chi càng hoang mang hơn, cô “A” một tiếng: “Anh đang chờ tôi sao?”

Thẩm Ngạn Chu chau mày: “Nếu không tôi rảnh rỗi phát rồ ra đây phơi nắng chắc?”

Từ Niệm Chi lắc tay lia lịa, sợ đến mức lùi về phía sau: “Không cần, không cần đâu, tôi tự đi tàu điện là được rồi.”

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự người ta nghỉ phép sao còn phải đưa cô đi làm chứ.

Huống hồ cô đi tàu điện rất tiện, chỉ hai trạm mà thôi.

Thẩm Ngạn Chu tạm dừng một giây, ánh nhìn thêm phần cứng rắn, anh nhìn cô nói chậm rãi: “Cô muốn tôi xuống xe mời lên à?”

“……” Không cần như vậy.

Tuy rằng chưa suy nghĩ xong nhưng dưới sự áp bức vô hình của anh, Từ Niệm Chi vẫn nhanh chân bước lên xe.

Đợi thắt xong đai an toàn, cô chợt phát hiện tay mình còn đang cầm nửa miếng bánh mì nướng, bên trên vẫn còn dấu răng của mình.

Sợ mứt dâu chảy ra làm bẩn xe Thẩm Ngạn Chu, Từ Niệm Chi cuốn cuồng vội nhét hết bánh trong tay vào miệng chỉ với hai lần cắn.

Một lúc nhét vào quá nhiều khiến bánh mì khô khốc làm nghẹn họng, cô cố gắng nhai hết công suất, khó khăn rướn cổ nuốt hết một miệng bánh mì xuống.

Xe đã khởi động, Thẩm Ngạn Chu nắm tay lái, anh nhìn phía trước, vô tư lên tiếng: “Túi trước mặt cô có sữa đậu nành đấy.”

Từ Niệm Chi giật mình, cô nhìn ánh mắt hoài nghi nhìn lướt qua người bên cạnh, cảm thấy người này sao mà tinh mắt thế, lái xe mà vẫn có thể thấy cô đang nghẹn.

Từ lúc lên xe cô đã chú ý đến túi ni lông trong suốt đặt đằng trước, bên trong có mấy cái sủi cảo hấp và một túi tiểu long bao, kèm thêm là một ly sữa đậu nành.

Từ Niệm Chi có hơi ngại, cô mím môi: “Cái này không ổn đâu, tôi ăn rồi thì anh ăn gì?”

Vốn dĩ người ta đã có lòng tốt đưa cô đi làm, cô cảm ơn còn không kịp, sao lại còn ăn thức ăn sáng của người ta được?

Thẩm Ngạn Chu nhìn đường chạy rồi trả lời ngắn gọn: “Thức ăn này vốn là mua cho cô.”

“Mua cho tôi á?” Từ Niệm Chi trợn tròn mắt.

Ngoài cửa sổ vọng vào tiếng chú chim nhỏ kêu loạn, trong xe không còn ai lên tiếng.

Yên lặng hồi lâu cô mới nhỏ giọng gọi: “Thẩm Ngạn Chu.”

Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi tên anh.

Giọng nói vừa mềm mại vừa dịu dàng, không biết có phải vì vừa ăn bánh mì socola phết mức dâu không mà lại ngọt lịm.

Họng Thẩm Ngạn Chu bắt đầu nhộn nhạo, yết hậu bất tri bất giác lăn lên lăn xuống: “Làm sao thếthế?”

Từ Niệm Chi dè dặt, rõ ràng trong xe không có người thứ ba nhưng cô vẫn thì thầm như sợ ai nghe thấy: “Anh…… Có phải anh có việc gì cần tôi giúp đỡ không?”

Trong khoảng thời gian này Thẩm Ngạn Chu vừa đặt đồ ăn vừa đưa cô đi làm, ngoại trừ anh cần gì ở cô thì Từ Niệm Chi không thể nghĩ ra lí do thứ hai.

Cục cảnh sát và đài truyền hình hợp tác rất chặt chẽ, chuyện này nói ra cũng hợp lí.

Tuy vấn đề này có hơi nhạy cảm nhưng Từ Niệm Chi vẫn thẳng lưng, ưỡn ngực: “Anh nói thẳng đi, nếu tôi có thể giúp thì nhất định sẽ giúp!”

Thẩm Ngạn Chu: “?”

Hàm dưới của anh căng chặt, mất một lúc lâu mới cắn răng thốt ra hai chữ: “Không có.”

Thẩm Ngạn Chu tức muốn chết, anh thật sự muốn mở cái đầu bánh mì này ra xem xem bên trong có phải toàn là mứt dâu không, rốt cuộc cô nghĩ thế nào mà có thể dựa trên những việc anh làm mà suy luận ra anh có việc cần nhờ cơ.

Anh là một người đàn ông đã trưởng thành, làm những thứ này chẳng lẽ không thể là sự ái mộ đơn thuần với một cô gái sao?

Bánh mì nhỏ cũng thấy lạ, cô nhắm mắt nhắm mũi suy nghĩ, lại qua thêm một chốc, cô bỗng bừng tỉnh: “Có phải anh ưng ý bạn nữ nào của đài truyền hình chúng tôi không? Là ai thế? Tôi có giúp được gì không?”

Vừa dứt lời, Thẩm Ngạn Chu suýt đã buông tay lái, để xe lao vào dải cây xanh ven đường.

“…… Đừng hỏi.”

Câu hỏi này anh phải trả lời thế nào? Phải cũng đúng mà không phải cũng đúng.

“Ồ.” Nghe ra sự bực bội từ trong lời nói của anh, Từ Niệm Chi ngoan ngoãn im bặt.

Dù Thẩm Ngạn Chi không đáp nhưng cô vẫn lén nhẩm hết tên của các bạn nữ một lượt để rồi phát hiện ra rất khó đoán.

Ở đài truyền hình, người xấp xỉ tuổi họ quá nhiều, phòng cô cũng có vài người nên thật sự không thể đoán ra.

Đến khi xe ngừng trước cửa đài, Từ Niệm Chi vẫn chưa nghĩ ra, cô buồn bực tháo đai an toàn, lấy túi xong thong thả mở cửa xuống xe.

“Cô lấy cả thức ăn đi đi, đợi lát đói lại ăn.” Thẩm Ngạn Chu đột nhiên lên tiếng, anh như đoán được cô lại từ chối nên nói tiếp: “Vốn dĩ là mua cho cô, tôi không thích ăn những thứ này, cô không lấy thì tôi chỉ có thể vứt.”

“……” Đã nói đến mức này, Từ Niệm Chi đành phải nhận túi thức ăn sáng: “Cảm ơn ngươi.”

Đang định xoay người đi lại bị gọi lại.

“Tối nay mấy giờ cô tan làm?” Thẩm Ngạn Chu nghiêng đầu hỏi.

“Ồ.” Từ Niệm Chi nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Nếu không có chuyện gì thì là 5 giờ rưỡi.”

“Được, vậy 5 giờ rưỡi tôi ở dưới lầu chờ cô.”

Giờ vẫn còn rất sớm, đài chưa có mấy người đến, cửa phòng tin tức vẫn còn khóa.

Từ Niệm Chi quẹt thẻ xong lấy ra chìa khóa mở cửa.

Đầu cô vẫn còn ong ong, không hiểu câu cuối cùng của Thẩm Ngạn Chu là có ý gì. Người này sao được nghỉ lại không chịu, chạy sang làm tài xế miễn phí cho cô thế.

Qua mấy ngày cuối tuần, văn phòng chìm trong bụi bặm khó chịu.

Trước tiên Từ Niệm Chi mở cửa sổ thông gió, sau đó bật đèn và chào hỏi dì quét dọn vừa vào.

Dì ấy nhìn thấy Từ Niệm Chi thì có hơi bất ngờ: “Niệm Chi, sao hôm nay con đi làm sớm thế?”

Hôm nay là thứ hai, kể ra thì mọi người sẽ tranh nhau quẹt thẻ đến sứt đầu mẻ trán, mà bây giờ cách thời gian vào làm còn hơn hai mươi phút, đúng là lạ.

“Không phải dì cũng đến sớm sao ạ?” Từ Niệm Chi cười thành tiếng: “Dì ăn bữa sáng chưa ạ? Con có một ít, dì có muốn ăn không?”

Dì ấy đang khom lưng quét sàn, nghe thế lại lắc tay: “Con ăn đi, tay chân nhỏ xíu, ăn nhiều lên mới tốt.”

Người trong đài rất thích Từ Niệm Chi, cô thích cười, dánh dấp dễ thương, lại còn lễ phép, thấy ai cũng chào.

Nói chuyện với dì ấy mấy câu, văn phòng liên tục có người đến.

Gần 8 giờ rưỡi, Dương Tiểu Bàn xách túi hấp tấp chạy vào: “Mẹ kiếp, suýt chút thì đến trễ!”

Mông cô ấy vừa đặt lên ghế thì đã hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Từ Niệm Chi điềm tĩnh đang bắt đầu làm việc ở cách vách: “Chi Chi, sao hôm nay cậu đến sớm thế?”

Bình thường trong nhóm người lục tục dẫm đạp nhau đến không thể thiếu Từ Niệm Chi.

Mắt Dương Tiểu Bàn tinh cực, vừa nhìn đã thấy túi thức ăn trên bàn bạn thân, cô ấy lập tức kéo ghế sáng: “Cho mình hai cái sủi cảo nha, sáng ra cửa vội quá nên chưa kịp ăn.”

Từ Niệm Chi cũng tự thấy mình ăn không hết nên hào phóng đem hết sủi cảo cho Dương Tiểu Bàn: “Cậu ăn đi!”

Sủi cảo chưa lạnh, vẫn còn ấm, Dương Tiểu Bàn bỏ một cái vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Ngon quá! Là của quán thức ăn sáng dưới nhà cậu hả?”

“Chắc là vậy.” Từ Niệm Chi không nghĩ nhiều, trong lúc mở máy xem tin tức sáng, cô thuận miệng bổ sung: “Thức ăn này không phải mình mua.”

“Không phải cậu mua á?” Dương Tiểu Bàn dựng tai lên hóng hớt: “Vậy là ai mua cho cậu?”

Từ Niệm Chi bị giọng điệu khoa trương này làm cho khó hiểu: “Cảnh sát Thẩm đưa mình đi làm, thuận tiện mua cho mình.”

“Cái gì?!” Giọng Dương Tiểu Bàn vút lên quãng.

“Suỵt.” Từ Niệm Chi để ngón trỏ ở trước miệng rồi nhỏ giọng: “Cậu làm gì thế? Cảnh sát người ta nhiệt tình giúp cư dân thì làm sao? Dù gì chúng mình cũng là hàng xóm, cậu có cần kích động đến vậy không?”

“Nhiệt tình giúp đỡ cư dân? Nói thế mà cậu cũng tin hả?” Dương Tiểu Bàn trợn mắt.

Cô ấy lập tức cảm thấy sủi cảo bắp trong miệng mình không còn ngon nữa, có cảm giác cải trắng nhà mình sắp bị một con heo tuấn tú chôm mất, mà cây cải trắng này lại chẳng biết thứ gì, cả ngày vui cười hớn hở.

Dương Tiểu Bàn kề sát vào: “Nói thật đi, cậu có cảm giác gì với cảnh sát Thẩm không?”

“Cảm giác gì cơ?” Từ Niệm Chi vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính không dời mắt.

“Xí, cậu có nghiêm túc chút được không?” Dương Tiểu Bàn véo nhẹ cánh tay cô: “Là cảm giác thích đó.”

Cảm giác thích?

Từ Niệm Chi bị từ này làm phân tâm, cô ngừng tay.

Nói thích đi, cô thích anh điểm gì? Thích anh luôn giúp cô à? QUan hệ nguyên nhân kết quả này hình như không được thành lập.

Nói không thích đi, hình như cũng không phải không thích.

Cô đối với anh có lẽ là có hảo cảm nhưng chỉ giới hạn trong hảo cảm mà thôi, nếu có khác thì chỉ là cảm giác cảm kích vì sự giúp đỡ của anh.

Từ Niệm Chi suy nghĩ một lúc rồi nhìn mặt Dương Tiểu Bàn đáp nghiêm túc: “Còn được thôi.”

Còn được thôi là cái quỷ gì? Dương Tiểu Bàn đợi lâu vậy mà chỉ nhận được đáp án thế này, cô ấy suýt thì tức đến hộc máu.

“Mình nói cậu nghe, cậu không thể……” Dương Tiểu Bàn còn chưa nói xong thì trước bàn làm việc của Từ Niệm Chi xuất hiện một bóng người.

“Chi Chi.” Giọng nói dịu dàng của anh ta vang lên.

Hai người đang kề tai thì thầm đồng thời ngẩng đầu lên.

Chu Vũ Xuyên đặt hai hộp đồ lên bàn Từ Niệm Chi: “Hôm nay đúng lúc đi qua Viên Ký, anh nhớ em và dì rất thích ăn bánh bánh gà con của Viên Ký nên mua hai hộp.”

“A anh Vũ Xuyên, anh khách sáo quá rồi.” Từ Niệm Chi nhìn hai hộp bánh gà con được đóng gói đẹp đẽ trên bàn mà không biết nên từ chối thế nào: “Cái này đắt lắm, anh lấy về cho mẹ anh ăn đi?”

Chu Vũ Xuyên cười: “Cả nhà anh không thích ăn cái này, em yên tâm nhận đi, xem như anh biếu dì.”

Anh ta vừa dứt câu đã không chần chừ mà đi ngay, giống như đặc biệt đến tặng bánh gà con vậy.

Từ Niệm Chi lại buồn phiền, sao một ngày mà có đến hai người đàn ông nhét đồ cho cô ăn vậy chứ, đã vậy còn cùng một lí do.

Dương Tiểu Bàn để lộ nét mặt “Mình nói cái gì ấy nhỉ”: “Mình đã nói lâu rồi, cậu không thích người ta thì từ chối dứt khoát đi.”

Từ Niệm Chi rầu rĩ: “Mình từ chối lâu rồi.”

Cô nói chỉ xem anh ta như anh traitrai.

Có quan hệ của hai mẹ, hai nhà còn thường xuyên qua lại, lời tuyệt tình làm sao cô thốt ra khỏi miệng được.

Dương Tiểu Bàn cũng không phải không hiểu cây cải của mình, cô ấy vỗ vai Từ Niệm Chi lắc đầu: “Ai kêu cậu được nhiều người thích thế hả cục cưng.”

Chuyện buổi sáng làm Từ Niệm Chi phiền muộn cả một ngày, khiến trưa ăn cơm cũng thất thần, chưa ăn được mấy đũa đã no rồi.

Đồ ăn ở nhà ăn hôm nay có hơi mặn, cô quay lại văn phòng, cầm ly đi sang phòng trà nước rót chút nước.

Cửa phòng trà nước khép kín, tiếng nói bên trong truyền qua khe cửa ra ngoài.

“Bản tin án giết người lần này không phải chị Thiến viết à? Sao biến thành Từ Niệm Chi rồi?”

Một người khác cười nhạt: “Ai biết được? Đài trưởng không phải thích cô ta lắm sao?”

Bất thình lình nghe thấy tên mình, tay chuẩn bị đẩy cửa của Từ Niệm Chi ngừng giữa không trung.

“Tôi thấy bản lĩnh quyến rũ đàn ông của cô ta không tệ đâu, cô biết không, sáng nay tôi thấy cô ta bước xuống từ chiếc G class đó, chiếc đó bạn tôi cũng lái, giá lăn bánh phải khoảng hai triệu tệ đó.”

“Còn không phải sao, cậu không thấy Chu Vũ Xuyên phòng kế bên suốt ngày chạy sang chúng ta à? Vừa nãy còn tặng đồ cho cô ta đó. Đừng nhìn cái mặt ngoan hiền kia, không chừng một bụng kế đó, bên này câu phú nhị đại, bên kia không tha Chu Vũ Xuyên.”

Hai người thốt ra giọng điệu châm chọc, trong cuộc trò chuyện luôn vang lên tiếng cười chói tai.

Đang nói đến nghiện, lời thốt ra càng ngày càng không có giới hạn.

Giây tiếp theo, cửa bị người ta đẩy mạnh ra.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.